Làm Boss Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 6: Nghi Vấn Hào Môn 5



Edit + beta: Điệp Vũ Hóa Phong Lâm

- -------------------------------------------------------------

Hầu gái đưa cơm xong không có đi ra ngoài, như cũ đứng canh giữ ở cửa, không chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Nhạc Thủy.

Tối hôm qua mới ăn thêm, Bạch Nhạc Thủy cũng không có đói lắm. Hắn một bên thong thả ung dung uống cháo, một bên hừ hừ ngâm nga điệu khúc, trong lòng lại nghĩ tí nữa trốn ra như thế nào.

Ăn cơm xong rồi, hầu gái tiến lên đem chén dĩa thu hồi, lạnh nhạt nói với Bạch Nhạc Thủy: "Mười phút sau nghi thức sẽ phải bắt đầu rồi, xin đại thiếu phu nhân chuẩn bị sẵn sàng."

Bạch Nhạc Thủy cười hì hì nhìn cô ta. Chuẩn bị, cái gì phải chuẩn bị.

Hầu gái nhíu mày, ánh mắt nhìn Bạch Nhạc Thủy mang theo chút khinh thường. Cô ta xoay người đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát liền quay lại, trong tay cầm một đóa hoa hồng, phía dưới có treo dải lụa, viết rõ ràng hai chữ tân nương.

Hầu gái tiến lên, tính đưa cho Bạch Nhạc Thủy cầm trước ngực. Bạch Nhạc Thủy trợn tròn đôi mắt, bỗng nhiên đứng dậy đem người đẩy ngã ra đất, cười hì hì tông cửa xông ra ngoài, hoàn mỹ diễn vai một kẻ điên không dùng lẽ thường để nói.

Dưới lầu, mọi người đang vây xem Lý quản gia cùng những người hầu khác bận trước bận sau sắp xếp bữa tiệc, đặt bánh hỉ. Đột nhiên, một nữ nhân mặc diễn phục từ trên lầu vọt xuống dưới. Nàng lẫn vào trong đám người đang bận rộn, lật bàn rồi đá ghế dựa, khiến cho mâm trên bàn bị quăng ngã trên mặt đất, bánh hỉ còn nóng hổi rơi đầy đất, bị đám người hầu NPC kinh hoảng không kịp phản ứng dẫm đến nát nhừ.

Nữ chủ nhân không có ở đây, bà nói ngực có chút đau nên đã sớm lên lầu nghỉ ngơi, chỉ chờ nghi thức bắt đầu mới đi xuống. Dưới lầu chỉ có hai người con trai họ Tần cùng Lý quản gia chờ người hầu kia, cùng với bộ phận những người chơi còn ở lại mà thôi. Truyện Tổng Tài

Bởi vì phó bản trong trò chơi đề cập đến việc tiết lộ, muốn ở trong căn biệt thự cao cấp tìm kiếm manh mối, thừa dịp NPC đang vội ở hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất để tìm kiếm manh mối.

Bất quá, Dung Tranh không có đi. Hắn cho rằng, quan sát trận hôn lễ quỷ dị này so với việc tìm kiếm manh mối lại càng quan trọng hơn.

Quả nhiên, để hắn gặp phần 'phát triển cốt truyện' quan trọng. Vị tẩu tử điên kia từ trước đến nay vẫn như cũ không gặp mặt chính diện liền xuất hiện.

Lý quản gia bị một màn này dọa sợ tới mức choáng váng. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cả giận nói: "Đều thất thần làm cái gì, mau bắt lấy nàng!"

Đám người hoảng loạn dần dần bình tĩnh lại, mọi người ngươi bắt ta chạy, sôi nỗi hỗ trợ bắt lấy Bạch Nhạc Thủy. Chỉ có đám người chơi không tham dự, tránh ở một bên nhìn.

Ai biết kẻ điên có cắn người hay không.

Hầu gái che khuỷu tay đi xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần tam thiếu bị xô ngã trên mặt đất liền kinh ngạc hô một tiếng rồi đi qua nâng hắn dậy, thấp giọng gọi tên hắn.

Tần nhị thiếu cũng xen lẫn vào trong đám người, duỗi tay đi bắt Bạch Nhạc Thủy.

Lý quản giả tức đến mức dậm chân, chỉ huy bọn người hầu bắt lấy Bạch Nhạc Thủy.

Dung Tranh đứng ở một góc, đem hết thảy những chuyện này thu vào trong mắt. Hắn quan sát biểu tình cùng động tác của mỗi một NPC.

Lão quản gia nôn nóng phẫn nộ, cùng hầu gái liếc mắt đưa tình với Tần tam thiếu ở đối diện, nhìn như là bắt người nhưng thật ra là gây trở ngại cho người khác - Tần nhị thiếu, cao to thô kệch nhưng khi đối mặt với đại thiếu phu nhân lại bó tay bó chân, nữ đầu bếp lôi thân thể béo núng nính thở hồng hộc đục nước béo cò, liều mạng nhất chính là người làm vườn luôn bị Tần thiếu gia gây cản trở, còn có nam chạy việc vẻ mặt ngốc nghếch tùy thời đuổi theo nhưng thật ra cũng không có nghiêm túc bắt người.

Một đám người đối với một người, trong trường hợp hỗn loạn tại đây, lại không có cách nào đem người bắt lại trong khoảng thời gian ngắn.

Thật náo nhiệt, xem ra cũng có chút ý tứ.

Quả nhiên là nghi vấn của căn biệt thự cao cấp, mỗi người trong căn đại trạch này đều rất thú vị.

"Vị tiên sinh này, xin hãy giúp một chút!"

Lúc Dung Tranh còn đang tự hỏi, hắn liền nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Lý quản gia. Hắn quay đầu nhìn về phía ông ta, phát hiện vị lão quản gia này lại đang nhìn chính mình. Giây tiếp theo, nữ nhân mặc diễn phục chạy ngang qua người hắn. Trong đầu Dung Tranh chuyển ý, duỗi tay cản lại, sau đó liền đem người nhốt vào trong lòng ngực của chính mình.

Bạch Nhạc Thủy ở trong đại sảnh chạy một vòng thật lớn, đã có chút thở hồng hộc. Hắn thấy được cửa chính, đang định chạy ra ngoài đi dạo, kết quả liền đột nhiên bị cánh tay rắn chắc chặn ở trước người ngăn lại, giây tiếp theo liền bị người nọ khóa lại trong lòng ngực.

Bạch Nhạc Thủy giãy giụa một chút, cũng không có thoát ra được. Hắn ngẩng đầu, nhìn nam nhân đang ôm chặt chính mình.

Giây thứ nhất, hắn xác nhận đây chính là một soái ca.

Giây thứ hai, hắn suy đoán đây là một người chơi.

Giây thứ ba...... Người này sao còn chưa buông tay?

Hắn không chạy còn không được sao.

Dung Tranh không phải là không muốn buông tay. Hắn chỉ là có chút kinh ngạc, bởi vì người trong lòng ngực thân thể có khung xương so với hắn dự đoán còn muốn to rộng hơn.

Một người nam nhân, bất luận là lớn lên như nữ nhân như thế nào, xương cốt so với phái nữ căn bản sẽ có sự khác biệt. Đầu tiên là vai rộng hơn, nhưng mà khi một người nam nhân gầy yếu đến một trình độ nhất định, phương diện này sẽ trở nên sai biệt không rõ ràng, khác biệt chuẩn xác nhất còn lại là xương chậu.....

Nữ nhân vì để sinh sản, trời sinh xương chậu to rộng.

Tay Dung Tranh di chuyển xuống, ở nơi đó dùng sức nhéo một chút.

Toàn hiện trường yên tĩnh.

Không ai biết Dung Tranh suy nghĩ cái gì, mọi người chỉ nhìn thấy hắn vươn tay, ở phần hông của vị quả tẩu điên kia bóp một cái.........

Những người chơi khác: Bới cảnh sát, ở đây có người giở trò lưu manh với NPC!!!

Tuy rằng bọn họ thừa nhận NPC lớn lên rất đẹp.

Nhưng mà huynh đệ à, giở trò lưu manh với một NPC, giới hạn cuối của ngươi ở đâu?

Những NPC khác ở đây mắt cũng choáng váng, đặc biệt là Lý quản gia phụ trách phát thiệp mời mời những vị bằng hữu cùng hợp tác làm ăn lúc sinh thời của đại thiếu gia, sắc mặt hắn rất khó coi.

Đây là đưa nhằm một con sói tới sao?

Tần nhị thiếu đi lên trước, mỉm cười đưa tay với Dung Tranh: "Cảm ơn vị khách nhân này đã hỗ trợ, chỉ là......... Ngài có thể buông tay ra, được không?"

Dung Tranh ừ một tiếng, cúi đầu đánh giá bộ dạng của người trong ngực. Đây là lần đầu tiên hắn đánh giá tinh tế người này, chỉ liếc mắt một cái, Dung Tranh liền ngẩn ra, tựa hồ như có một con nai con nhảy qua, trong lúc lơ đãng liền đụng trúng ngực của hắn.

Tin rằng sẽ có nhất kiến chung tình sao?

Dung Tranh bây giờ tin.

Người trước mặt lớn lên rất đẹp, nhưng hắn đã từng gặp qua những người còn đẹp hơn rồi. Người càng xinh đẹp đều không làm hắn cảm giác tim đập nhanh, chỉ có người này.

Tuy rằng không cùng một loài.

Loài? NPC cũng xem như một loài sao?

Nhưng không quan hệ, hắn chưa bao giờ là người để ý loại chuyện này. Dung Tranh cầm tay Bạch Nhạc Thủy: "Tôi đối với em....... "

Giây tiếp theo, bàn tay ấm áp còn nhẹ nhàng nắm trong tay biến mất, người trong lòng ngực cũng không còn. Cả người Bạch Nhạc Thủy bị mang khỏi người Dung Tranh. Tần nhị thiếu rất bất mãn nhìn Dung Tranh, ý cười treo bên khóe miệng cũng dần biến mất, ánh mắt lạnh băng: "Tôi nói đủ rồi, vị khách này."

Tần nhị thiếu đem Bạch Nhạc Thủy ôm vào trong ngực, giống như hoàng tử bảo vệ vị công chúa của hắn: "Đại tẩu bị kích thích, ta dẫn nàng đi nghỉ ngơi trước. Lý quản gia, nơi này giao cho ông phụ trách."

Lý quản gia trầm mặc nhìn Tần nhị thiếu mang theo Bạch Nhạc Thủy biến mất, liền tiếc nuối liếc nhìn Dung Tranh một cái, xoay người nói với Tần tam thiếu: "Nơi này cứ giao cho tôi, tam thiếu ngài cũng nên đi nghỉ ngơi đi ạ."

Tần tam thiếu cười cười với Lý quản gia: "Lý thúc vất vả rồi."

Lý quản gia khóe miệng hơi hơi cong lên: "Hẳn là vậy."

Sau khi tiễn Tần tam thiếu đi, những người chơi cũng bị Lý quản gia xua đi. Nhìn xung quanh, một mảnh hỗn độn, khóe miệng Lý quản gia lập tức hạ xuống.

Quả nhiên, một đám người, đều thật chướng mắt.

Nhưng phu nhân lại thích.

- ---------------------------

Ở bên kia, Bạch Nhạc Thủy ngoan ngoãn để Tần nhị thiếu mang đi. Hắn không phải quên đi giả thiết của chính nhân vật mình đang sắm vai, mà là hắn bị dọa cho ngốc.

Trong đầu óc bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Hắn, bị một người chơi nam, bóp mông.

Không phải chỉ có mông nữ nhân không thể sờ, nam nhân cũng không được! Đặc biệt là bị một người nam nhân khác sờ.

Cũng may bộ dạng mất hồn mất vía này của Bạch Nhạc Thủy, cùng với kẻ điên đang hốt hoảng không sai biệt cho lắm, bởi vậy cũng không bị coi là OOC.

Lúc này Bạch Nhạc Thủy không nghĩ tới vẫn còn thứ khác hướng tới, đánh úp về phía hắn.

Tần nhị thiếu đem Bạch Nhạc Thủy về căn phòng ở lầu hai. Hắn không có đem người nhốt vào phòng rồi mới đóng cửa mà hắn cũng đi vào rồi sau đó mới khóa cửa.

Lúc Bạch Nhạc Thủy còn đang ngốc lăng, Tần nhị thiếu xoay người một cái liền bắt lấy cánh tay Bạch Nhạc Thủy, đem người đè ở góc tường, làm một cái kabedon thật hoàn mỹ.

Bạch Nhạc Thủy mộng bức dựa người vào vách tường, ngây ngốc ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tần nhị thiếu.

Hai mắt vô thần, ngây dại.

Tần nhị thiếu khẽ thở dài một cái, dán sát ở bên tai Bạch Nhạc Thủy nói: "Chị dâu, em đúng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nha."

Bạch Nhạc Thủy:???

"Tên kia mới gặp qua em một lần, liền nhìn trúng em." Tần nhị thiếu duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay của Bạch Nhạc Thủy, "Cũng giống như đại ca của tôi vậy, năm đó chỉ liếc mắt một cái, liền nhất định không phải em liền không cưới, chẳng hề quan tâm đến việc 'em' là một nam nhân."

Bạch Nhạc Thủy:!!!

Tần nhị thiếu: "Đáng tiếc hắn đoản mệnh, vất vả lắm mới cầu xin mẹ cho cưới, hắn lại đi đời nhà ma. Nếu không phải do tôi kiên trì thì 'chị dâu' à, bây giờ em còn không vào được cửa nhà Tần gia đâu."

Bạch Nhạc Thủy:........

Tần nhị thiếu: "Hắn chết cũng vừa đúng lúc, dù sao người em thích cũng không phải hắn. Tôi biết em thích ai, nhưng không quan hệ, người nọ cũng đã chết rồi."

Bạch Nhạc Thủy: ĐM!

Tần nhị thiếu đè thấp giọng nói: "Người thích em trong Tần gia này chỉ còn lại có mình tôi thôi, mà hiện tại, người có thể hưởng thụ em chỉ dư lại mỗi tôi. Đêm nay động phòng, tôi nào có thể bỏ em một mình một người canh giữ trước bài vị của đại ca, chờ tôi đến tìm em nha ~"

Bạch Nhạc Thủy: ĐMM!!!

Nghe thấy bên ngoài có người gọi tên mình, Tần nhị thiếu rốt cuộc cũng chịu rời đi, trước khi đi còn không quên ở eo Bạch Nhạc Thủy nhéo một cái rồi mới mở cửa rời đi.

Để lại Bạch Nhạc Thủy cả người tê liệt ngả xuống đất, nội tâm điên cuồng gào thét chói tai: Hệ thống!!!!

1069: "Ới!!!"

"Trò chơi của mấy người không phải cấm 18+ sao???"

1069: "Hửm...... 18 gì?"

Bạch Nhạc Thủy: "Máu me, bạo lực, màu vàng*??"

1069: "Có nha ~" nơi này tốt xấu gì cũng là trò chơi sinh tồn mà.

Bạch Nhạc Thủy: "........ Tôi muốn khiếu nại."

1069: "Xin ký chủ yên tâm, vì tâm lý khỏe mạnh của thanh thiếu niên, những phần máu me sẽ được thay thế bằng rối gỗ, những bộ phận nhạy cảm sẽ lấy mosaic che lại."

Bạch Nhạc Thủy: "Che lại cái rắm! Chuyện nên diễn ra không phải vẫn sẽ diễn ra sao? Tôi muốn thoát phó bản, tôi muốn OOC."

Hắn vốn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng là diễn viên sẽ phải đối mặt những chuyện này, tốt xấu gì cũng tính toán làm một nghệ sĩ đứng đắn! Hành vị bán mình này, hắn tuyệt đối cự tuyệt!

1069: "A, cái này là đang nói chính ngài á nha. Về điểm này xin yên tâm, trừ phi ngài tự nguyện, nếu không thì ai cũng không thể cưỡng ép ngài làm những hành vi nhạy cảm."

Bạch Nhạc Thủy: "Vậy đêm nay làm sao?"

1069: "Không cần lo lắng, không thể phát sinh chính là không thể phát sinh."

Bạch Nhạc Thủy: "Tin ngươi một lần."

Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ ôm NPC cùng 1069 chết chùm.

Hết chương 6.

- --------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Nhạc Thủy: Trò chơi hài hòa, lấy tui làm khởi đầu. Đoàn kết yêu hài hòa dân chủ văn minh.......

Dung Tranh: Hắn thật đáng yêu, muốn abcxyz.

Editor: Mừng quá chương này cũng ngắn.

Màu vàng: Ở đây là chơi chữ hoàng (vàng) với chữ đồi trụy dục vọng vì cả 2 đều phát âm là /huáng/.