Editor: Endy.
Trong phòng tắm rốt cuộc nhiệt độ cũng sôi trào, những giọt hơi nước lăn dài trên gương, chậm rãi chảy xuống dưới, những lời thân mật to nhỏ giữa hai người, có vẻ lưu luyến, vốn phải là những lời tốt đẹp và mãnh liệt vào ban đêm.
Nhưng màn hơi nước bị một bàn tay quẹt ngang, phản chiếu một gương mặt thâm trầm. Mở vòi nước, trên thái dương nổi đầy gân xanh, Phí Hiên đưa tay rửa sạch máu.
An Sênh quấn khăn tắm, vẻ mặt vô tội xuất hiện phía sau anh, do dự một hồi, đưa tay chọt chọt lưng anh.
“Anh…khụ, anh đừng tức giận.”
Phí Hiên liếc cô một cái, không nói chuyện, tiếp tục rửa tay.
“Phốc…” An Sênh không nhịn được cười ra tiếng, Phí Hiên liếc sang, cô lập tức kìm lại.
“Anh đừng như vậy.” An Sênh nén cười nhỏ giọng nói, “ “Bà dì” đến lúc nào, em cũng không thể quyết định được…”
Mu bàn tay Phí Hiên nổi gân xanh, đầu lưỡi cuộn má thịt, lúc này mới quay đầu trừng mắt nhìn cô, “Cười cười cười, anh như vậy mà em còn cười vui vẻ được!” vừa nói vừa nhéo mũi cô, “Em cười được mấy ngày, đợi nó đi thì xem anh trừng trị em như thế nào.”
An Sênh rầm rì, túm lấy khăn tắm trên thắt lưng anh, “Nếu không, em giúp anh?”
Phí Hiên vỗ tay cô một cái, đe doạ, “Nhanh tắm rửa đi, đừng ngâm nước lâu.” Nói rồi mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
An Sênh tiếp tục tắm rửa, sau khi ra khỏi phòng tắm, Phí Hiên vội vàng lau khô người, tuỳ tiện sấy tóc, thay quần áo rồi cầm chìa khoá xe đi đến cửa phòng tắm, “Anh ra ngoài một lát, tắm xong em phải nhớ sấy khô tóc. Đợi anh về.”
An Sênh đang gội đầu, nghe vậy “A” một tiếng, hô “Mua chút đồ ăn! Thịt nướng---“
Phí Hiên đi ra ngoài, An Sênh tắm xong, ra ngoài chuẩn bị thay quần áo. Cô phát hiện một việc lớn, đó là cô không có băng vệ sinh.
Đang lo lắng, chuẩn bị gọi điện cho Phí Hiên nhờ anh mua hộ, đã thấy anh mở cửa đi vào.
Vừa vào cửa đã thấy cô còn quấn khăn tắm, tóc ẩm ướt đứng ở phòng khách, lập tức nhíu mày, “Nhanh chóng thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Anh không bước tới chỗ cô, sợ trên người còn mang khí lạnh ở bên ngoài vào, lấy ra một bịch băng vệ sinh ném đến dưới chân An Sênh.
“Vào phòng tắm đổi, anh đi lấy đồ ngủ cho em.”
An Sênh nhặt bịch băng vệ sinh lên, đi vào phòng tắm. Phí Hiên rất nhanh đã đem quần áo đến cho cô, mở cửa phòng tắm, giúp cô nhanh chóng mặc vào.
Lúc này đổi lại là An Sênh muốn khóc, Phí Hiên luôn có thể chính xác chọc vào chỗ mềm mại nhất trong lòng cô. Thay quần áo xong, hai người đi đến bàn ăn, Phí Hiên đã mua bữa khuya, hai người đều ăn không ít.
An Sênh nhìn Phí Hiên ăn nhiều như vậy, hỏi, “Buổi tối anh còn chưa ăn cơm hả?”
Phí Hiên “Ừm” một tiếng, An Sênh nhất thời cảm thấy áy náy.
“Không phải em nói với anh là buổi tối không cần chờ em, cứ ăn trước sao?”
Phí Hiên ăn no liền buông đũa, “Anh đợi em vài giờ, ăn cái gì cũng không ngon.’
An Sênh mím môi, đứng dậy ôm lấy đầu anh, “Được rồi, ngoan, về sau em nhất định sẽ đối tốt với anh.”
Phí Hiên nghe được lời này, lại nhớ tới chuyện An Sênh muốn đi làm, còn muốn bái sư cái quái gì nữa, kéo cô ngồi trên đùi, “Cái kia..em đừng làm ở khu vui chơi nữa.” Phí Hiên nói, “Em đến chỗ anh…”
An Sênh che miệng Phí Hiên, cô phát hiện nói hai câu với anh liền chuyển tới vấn đề này. Chuyện này thật sự không thể đồng ý, đơn giản kéo Phí Hiên vào phòng ngủ, chuẩn bị dời lực chú ý của anh.
“Chờ em một chút!”
Sau đó cô chạy vào phòng tắm, nhanh chóng đánh răng rồi trở về. Phí Hiên ngồi trên giường, vừa thấy cô quay vào, lại muốn nói. An Sênh trực tiếp đẩy ngã anh trên giường, sau đó kéo chăn đắp lên, chính mình chui vào từ dưới chân anh.
Phí Hiên đột nhiên hít một hơi khí lạnh, nhắm mắt lại nghiêng đầu, ngón tay gắt gao nắm chặt góc chăn, trong mắt bị một màn sương lấp kín.
Qủa nhiên cái miệng bị An Sênh chặn lại, không nói về công việc của cô nữa, chỉ còn tiếng rên rỉ.
Nhưng hôm nay không biết là như thế nào, anh cảm thấy càng ngày càng không đúng, càng ngày càng có loại cảm giác nóng bỏng, đến cuối cùng là đau rát.
Anh thật sự nhịn không được nữa, suýt nữa ngất xỉu, đứng dậy đẩy An Sênh ra, hít sâu một hơi, nhìn vẻ mặt An Sênh vô tội chùi miệng bò ra, nghĩ đến vừa rồi cô ăn đồ nướng anh mua.
Khẩu vị An Sênh rất nặng, không chỉ cay mà còn phải mặn, vừa rồi nhìn ông chủ nướng thịt, cho một lớp dầu vừng, rắc thêm ít nhất hai thìa ớt bột.
Phí Hiên đau đến nhe răng trợn mắt, vỗ lên trán An Sênh một cái, từ trên giường nhảy xuống, đi vào phòng tắm.
An Sênh vẻ mặt không hiểu gì đi theo sau, sau đó nhìn Phí Hiên dùng nước lạnh ngâm “tiểu đệ”, lúc này mới hiểu ra vấn đề, sau đó phá ra cười.
“Lăn---“ Phí Hiên mặt đỏ tai hồng, cả người sụp đổ.
An Sênh đang cười bị đuổi ra khỏi phòng tắm, đứng bên ngoài vỗ cửa, “Em thật không cố ý, rõ ràng đã súc miệng rồi, ai biết vị cay còn dai như vậy chứ…”
“Em còn nói thêm một câu nữa, tin hay không anh sẽ…” Phí Hiên thở hồng hộc như một chú chó sắp chết, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được uy hiếp kiểu gì, chỉ hung hăng vỗ lên cửa phòng tắm.
Cuối cùng An Sênh cũng không làm phiền anh nữa, đi vào phòng bếp đánh răng. Đợi cô làm xong, nằm lên giường, vốn muốn chờ Phí Hiên ra an ủi hai câu, nhưng vì nhảy nhót cả ngày quá mệt mỏi, không cẩn thận liền ngủ.
Đợi khi Phí Hiên giải quyết xong, ngâm đến rùng mình, lúc vào phòng ngủ thấy An Sênh đang ngủ, tay chân giang bốn phía, trong lòng cảm thấy không ngọt ngào nổi.
Phí Hiên xoạc chân, chống nạnh, đứng bên giường một lát, dùng ánh mắt cừu hận lăng trì lên người tên tiểu hỗn đản không có lương tâm này vài lần. Trong thoáng chốc, anh nghĩ đến việc bỏ nhà ra đi.
Phí Hiên leo lên giường, tức giận nắm lấy bả vai An Sênh lay, “Mau đứng lên! Cháy rồi!”
An Sênh mơ mơ màng màng mở mắt ra, cho rằng mình còn đang ở trong mộng, lập tức đẩy Phí Hiên xuống giường, “Tiểu yêu tinh hệ thống kia, đừng nghĩ làm tôi sợ!”
Sau khi nói xong, cô ngã người, ngủ tiếp.
Đúng vậy, hôm nay An Sênh quyết định ở bên Phí Hiên, đi cùng anh quãng đường còn lại, sau đó vô tình mở ra cánh cửa một thế giới mới, trực tiếp đánh bại âm mưu cải trang thành Phí Hiên của hệ thống. ngôn tình ngược
Không thể không nói, hệ thống cũng quá yếu rồi, bị An Sênh đấm một cái liền không chịu được.
Phí Hiên từ mặt đất đứng lên, lần thứ hai loé lên suy nghĩ muốn bỏ nhà ra đi, sau đó đáng thương bò lên giường, chiếm cứ một chỗ nằm nhỏ nhoi, nghẹn khuất đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai người lại ôm nhau nằm một chỗ, “sự không vui” tối qua liền tan thành mây khói.
Phí Hiên mở mắt hôn trán An Sênh, cô nằm trong ngực anh cọ cọ, ôm eo anh.
“Mấy giờ rồi?” An Sênh hỏi.
“7h10, vẫn còn sớm.” Phí Hiên nói xong, lại kéo cô vào ngực ôm chặt.
An Sênh giãy dụa, đột nhiên kinh hãi ngồi bật dậy, “Đã hơn 7h, em phải dậy nhanh, công việc ở khu vui chơi là tính tiền theo giờ, buổi sáng 10h sẽ mở cửa.”
Phí Hiên thò tay bắt lấy An Sênh, cuối cùng hỏi cô trong vô vọng, “Việc làm đó không làm không được sao?”
An Sênh chỉ cho rằng anh đang làm nũng, đưa tay vò mái tóc anh, “Ngoan mà.” Lại nhéo nhéo mặt anh, “Nếu em không kiếm tiền thì làm sao nuôi được tên mặt trắng nhà anh hả?”
“Tiểu bạch kiểm có thể kiếm tiền.” Phí Hiên nắm tay An Sênh, “Anh thực sự cần em theo giúp anh, anh không muốn để em đi. Em nghe lời anh có được không?”
Nghe lời, anh sẽ không cần dùng biện pháp khác.
An Sênh cười tủm tỉm, “Sao anh lại dính người như vậy chứ?”
Phí Hiên không nói gì, bởi vì anh biết tính cách của An Sênh. Đêm qua anh nhắc vài lần đã bị cô lảng sang chuyện khác, anh biết cô tuyệt đối sẽ không nghe anh.
Nếu không thể thay đổi suy nghĩ của An Sênh, Phí Hiên cũng không có ý định cùng cô giận dỗi. Buổi sáng cùng An Sênh ăn điểm tâm, anh nói buổi trưa sẽ dành thời gian đưa cháo qua cho cô, sau đó mới lái xe đến công ty.
Đến công ty, chuyện thứ nhất anh làm không phải là xử lý chồng tài liệu cao ngất, mà liên hệ với lão giáo sư anh đã từng giúp đỡ trước kia.
Kết thúc cuộc trò chuyện với giáo sư đã là hơn nửa giờ sau, khuỷu tay Phí Hiên chống lên bàn, hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi.
- Hết chương 42.3-