Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 42-4



Editor: Endy.

Kết thúc cuộc trò chuyện với giáo sư đã là hơn nửa giờ sau, khuỷu tay Phí Hiên chống lên bàn, hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi.

Anh không muốn như vậy, nhưng An Sênh không nghe lời anh, anh không thể chấp nhận được việc cô đi ra ngoài làm việc, không thể chấp nhận việc cô mặc bộ đồ gấu bông làm mấy động tác ngốc nghếch kia, càng không chấp nhận nổi việc cô cái gì mà bái sư.

Đến bây giờ, nếu An Sênh không đáp ứng ở bên anh thì có lẽ cô đã sớm hoàn toàn thuộc về anh. Nhưng cố tình An Sênh không chỉ đáp ứng, mà ngày hôm qua còn nói những lời như vậy với anh. Phí Hiên quá yêu thích cái cảm giác này, nên hiện tại anh không dám dùng mấy thủ đoạn quá khích.

Anh xoa nhẹ ấn đường, trong chốc lát cầm điện thoại bàn lên, “Tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Lát sau có người gõ cửa, sau khi được Phí Hiên cho phép, Phí Sư miệng đầy dầu mỡ đi vào, vừa đi vừa lau miệng.

Phí Hiên nhìn động tác của hắn, hung hăng nhíu mày, “Cậu lại ăn mấy thứ linh tinh của Phí Tiểu Kế trong giờ làm việc? Cậu cũng không sợ bị đầu độc chết!”

Phí Sư hắng giọng một cái, quả nhiên có một loại đau khổ mang hương vị cay cay và mằn mặn, nhưng hắn chỉ cúi đầu, không trả lời Phí Hiên, mà hỏi, “Có chuyện gì không? Anh.”

“Tìm một người đáng tin cậy liên hệ với cửa hàng bánh ngọt xem giáo viên bên đó là ai.” Phí Hiên nói, “Cho người hỏi thăm ông chủ khu vui chơi kia thích cái gì.”

Phí Sư gật đầu, “Được.”

“Cậu ra ngoài đi.” Phí Hiên nói, “Đừng có ăn mấy thứ linh tinh đó nữa, ăn xong lại phải đi bệnh viện.”

Phí Sư hàm hồ đáp lại, vừa ra khỏi cửa liền đem miếng bánh giống phân chó nhét vào miệng, sau đó vẻ mặt thống khổ nuốt xuống.

An Sênh trước tiên đến khu vui chơi để báo cáo, sau đó mới đi tới tiệm bánh ngọt. Sáng sớm mở cửa quét dọn vệ sinh, hằng ngày sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm giáo viên, sau đó mới tới khu vui chơi làm việc.

Lần này cô trực tiếp giấu điện thoại vào trong lớp vải của bộ đồ gấu bông, thật sự giống như những lời cô nói, gọi điện cho Phí Hiên, kéo dài vài giờ.

“Em còn đang làm việc? Đã hai giờ rồi không nghỉ ngơi.” Phí Hiên thúc giục An Sênh, ngồi ở văn phòng có chút cáu kỉnh, “Em đang tới tháng cũng không quan tâm chính mình? Nước đường đỏ không uống coi như xong, em còn đứng lâu như vậy, bụng không đau sao?”

An Sênh hắc hắc cười, “Làm sao anh biết em phải uống nước đường đỏ?”

“Anh vừa tìm được trên mạng.” Phí Hiên nói, “Em mau nghỉ ngơi một lát đi, đợi lát nữa giữa trưa anh cho người mang cháo đến, đã nói dì giúp việc nấu rồi.”

“Biết rồi, biết rồi.” An Sênh qua loa có lệ, “Sáng hôm nay anh không làm việc sao?”

Phí Hiên thở dài, ăn ngay nói thật, “Anh rất cần em ở bên cạnh, bằng không anh không thể tập trung làm việc được.”

An Sênh trầm mặc một hồi, nói “Nhưng em cảm thấy khó chịu khi ở nhà chờ anh về, em không thích như vậy. Anh nhớ em, em cũng sẽ nhớ anh, nhưng chúng ta không thể cả ngày đều ôm nhau, cái gì cũng không làm được. Tốt hơn là dùng công việc để phân tâm, về nhà lại ôm nhau thoải mái, như vậy không phải tốt hơn sao?”

“Không thích!” Phí Hiên nói, “Em ở bên ngoài, anh sẽ…”

“Đô đô đô…” Điện thoại bị cúp, Phí Hiên đặt mạnh điện thoại xuống bàn, chiếc điện thoại này không cùng loại chất lượng với cái của An Sênh, giờ này màn hình đầy vết nứt.

Phí Hiên đẩy cái bàn trước mặt, sau đó ngồi lại trên ghế xoay, đạp mạnh hai chân, vẻ mặt u ám đứng dậy, lại gọi điện thoại cho vị giáo sư kia.

“Đồng hồ, di động, loại số 4, tôi đều muốn. Vẫn là số tài khoản trước kia?”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, một lát sau nói, “Tôi như thế nào lại lấy tiền của cậu? Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đời này kiếp này tôi sẽ không quên. Trong vòng hai ngày nữa hàng sẽ tới.”

Giọng nói của người bên kia làm cho người khác đặc biệt không thoải mái, như là cố ý kéo dài, “Chúc cậu chơi vui vẻ…”

Phí Hiên cúp điện thoại, đứng trước cửa sổ, lưỡi cuộn má thịt, lại gọi về nhà, bảo dì giúp việc nấu cháo rồi giao cho tài xế, đem đến công ty cho anh.

Buổi trưa, Phí Hiên lái xe đi đưa cháo cho An Sênh. Dì giúp việc ở Phí gia nấu cháo đậu đỏ, tay nghề của dì rất tốt, nhất là hầm canh nấu cháo.

Bởi vì giữa trưa cô treo điện thoại của anh, Phí Hiên bỏ qua mặt mũi đến đây, có chút không được tự nhiên. Anh ngồi trong xe quệt miệng gọi điện cho An Sênh, nhưng cô tên tiểu hỗn đản này thế nhưng tắt máy!

Hàng nhái cũng gì cũng ổn, nhưng pin thì không được như vậy.

Nhìn màn hình di động vỡ, cùng giọng nữ máy móc, nội tâm Phí Hiên xông lên cảm giác bất lực.

Không có biện pháp, bỏ đi là không có khả năng, đành phải mua vé đi vào, tìm đến chỗ con gấu bông gà chiên, mặt cương cứng, chờ An Sênh đến.

Kết quả đứng nửa ngày trời, Phí Hiên nhìn chằm chằm chú gà chiên đáng giận kia thật lâu, vậy mà chú gà đó cũng không thèm phản ứng với anh.

Treo điện thoại, tắt máy, bây giờ còn không để ý tới anh!

Phí Hiên nổi cơn thịnh nộ đi tới, chú gà chiên cuối cùng cũng chú ý tới anh, đi về phía anh.

Phí Hiên hừ hừ, không đợi anh nói chuyện, hai cánh gà vươn lên bỏ cái đầu gà bông xuống, một gương mặt đàn ông da ngâm đen gãi gãi đầu, nghi ngờ nhìn Phí Hiên, “Anh có việc gì sao? Chụp ảnh rồi mua gà chiên?”

Phí Hiên bối rối, nhưng anh không biết phía sau mình một chú khủng long đang từ từ lại gần, đem đầu gấu bông chụp lên đầu anh.

Trước mắt Phí Hiên bỗng nhiên tối đen, nghe được tiếng cười làm anh giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Sao anh lại tới đây! Ha ha ha ha, tìm nhầm người rồi!”

Phí Hiên gỡ cái đầu gấu bông ra, chỉnh lại mái tóc rối loạn, giận muốn khóc, nhưng nhìn An Sênh đã tháo đầu khủng long xuống, tóc đều ướt mồ hôi, cười giống như một đoá hoa, vươn móng vuốt khủng long về phía anh, anh như quả bóng cao su bị đâm một cái, trong lòng cảm thấy xót xa.

“Sao em lại khổ như vậy?” Phí Hiên thở dài, nắm lấy móng vuốt khủng long, kéo cô đến ngồi ở băng ghế cách đó không xa.

“Đã tới giờ ăn cơm chưa? Đi thay đồ trước, nhanh rửa mặt rồi lại đây ăn cháo.” Phí Hiên thúc giục, An Sênh lại cười cười, “Cứ ăn như vậy đi.” Quần áo cũng không đổi, lấy một chai nước từ trong bộ đồ khủng long đưa cho Phí Hiên, “Anh cầm giúp, em tuỳ tiện rửa tay là được, vào nhà vệ sinh lại làm bẩn cái đuôi khủng long.”

“Em ghét bỏ anh liền ghét bỏ, hiện tại sao không chê chính mình?” Phí Hiên bất đắc dĩ nhận cái chai, đổ nước cho cô rửa tay.

An Sênh chậc chậc, “Anh có nghe qua ai ghét bỏ chính mình không?”

Hai người ngồi dưới bóng cây, uống mấy ngụm cháo, miệng đầy vị ngọt, lồng ngực cũng ấm lên, đột nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu hỏi Phí Hiên, “Anh vào bằng cách nào?”

Phí Hiên mặt không đổi sắc, “Mua vé.”

“78 tệ một vé a a a a!” An Sênh phát điên, “Nửa ngày lương của em, vì sao em lại nuôi phải tên Tiểu Bạch Kiểm phá sản như vậy chứ!”

Phí Hiên hừ một tiếng, “Em treo điện thoại của anh, còn tắt máy.”

“Như thế nào được, không phải anh cúp máy trước sao?” An Sênh nói xong, lấy di động ra, vừa nhìn liền gãi gãi đầu, “Hết pin rồi..Ai, không được, ông chủ nói giáo viên sẽ trở về sớm!”

“Anh chờ em một chút…”

Nói xong nhanh như chớp chạy về phía phòng nghỉ, Phí Hiên và cháo để đó cũng không thèm để ý.

Phí Hiên và cháo….Được rồi, trời không lạnh, ngược lại anh càng ngày càng nóng, lửa giận bùng lên, thiêu đốt cả ánh mắt. Anh nhất định phải nhanh nghĩ biện pháp, không thể cứ mặc kệ An Sênh như vậy.

Sạc pin điện thoại, sau khi mở máy, An Sênh tuỳ tiện nhìn lướt qua, không nghĩ đến lập trực tiếp nhảy ra tin nhắn.

Giáo viên bánh ngọt: [Tôi đã trở về, đêm nay gặp nhau ở cửa hàng bánh, tan tầm lại đó là được.]

Nét mặt An Sênh lộ vẻ vui mừng, lập tức trả lời.

Sênh Sênh không thôi: [Được ạ..dập đầu jpg]

Đợi đến lúc cô quay lại, cháo đã có chút nguội, An Sênh vẫn kiên trì uống. Phí Hiên không biết nhận điện thoại của ai, quay mặt sang bên này, cười giống tên tiểu thái giám thời cổ đại, âm ngoan lại bạc tình.

“Hắn dám đến Phí Thị, còn không đánh ra, giữ lại cho hắn ăn tết?” Phí Hiên vừa quay đầu lại nhìn thấy An Sênh, biểu tình nhanh chóng biến hoá, đảo mắt liền biến thành một tiểu đáng thương.

Nói với đầu bên kia, “Đánh, giữ lại hơi thở là được. Dám cướp hạng mục của tôi, ba hắn đến cũng không làm gì được.”

Phí Hiên cúp điện thoại, đè lại cái tay đang cầm chén cháo của An Sênh, “Uống chút là được, nguội rồi không nên uống nữa, mua gà chiên cho em ăn nhé?”

Phí Hiên nói, “Nghe mùi rất thơm, em ăn chưa?”

An Sênh quả thật chưa ăn, cô không nỡ.

Ăn gà chiên xong, Phí Hiên rời đi, An Sênh tiếp tục công việc. Tối nay cô cố ý tan ca sớm, chín giờ hơn đã đến tiệm bánh.

An Sênh vừa vào trong, ông chủ cười chào hỏi cô, “Giáo viên đang ở trong bếp làm bánh, cô nhanh đi đi.”

An Sênh gật đầu, đi vào nhà bếp, cửa còn chưa mở ra, một người đưa lưng về phía cô nói.

“Cô đến rồi.”

Âm thanh này nên hình dung như thế nào đây?

Dù sao có cảm giác từ tính, tạo ra tia lửa, thiếu chút nữa đập vào đầu An Sênh.

- Hết chương 42-