Cô không ngờ là trọng sinh trở lại cô lại gặp gỡ người ấy ở nơi đây. Nhưng trái tim thiếu nữ ngày nào đã không còn rung động nữa rồi, thay vào đó là sự bình thản đến lạnh giá. Rung động ư? Tình yêu ư? Xin lỗi cô không có duyên với hai từ đó. Cô đi lướt qua chàng trai như một người xa lạ gặp một người xa lạ. Thản nhiên bước ra về không một cái quay đầu.
Tuy nhiên, chàng trai lại bỡ ngỡ quay đầu dõi mắt theo cô, lòng chàng trai chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Nhưng rất nhanh đã lướt qua, ngay cả hắn cũng không nắm bắt được. Hắn lại quay trở vào quỳ xuống bái phật, tâm vô tạp niệm, cuộc gặp gỡ vừa rồi chỉ như là cơn gió thoảng qua.
Thu Trúc chạy thẳng về nhà, như mọi khi ăn cơm, nghĩ ngơi rồi tiếp tục công việc đi cắt cỏ cho bò. Cũng chẳng ai hỏi cô về trễ đâu, cũng đâu phải lần đầu cô về trễ, có đôi khi tới chiều cô mới về trong những ngày có phụ đạo. Và những ngày đó dĩ nhiên là cô sẽ không đi cắt cỏ cho bò rồi.
Tối về, cô lại nằm gát tay lên trán suy nghĩ nên sử dụng số vàng có được ấy như thế nào. Để nghĩ xem... vàng lên, đất lên... đã có vàng rồi thì bây giờ đến mua đất thôi. Giờ còn rẻ mua để đó không làm thì cho người ta thuê cũng có thể kiếm tiền được mà. Sau này lên giá bán lại cũng có lời. Vậy thì quyết định mua đất đi.
Nhưng mua gần đây thì người ta sẽ hỏi tiền đâu cô có thì biết trả lời sao bây giờ? Chỉ có thể mua ở chổ khác. Mà muốn mua chổ khác thì trước hết phải có xe máy, điện thoại đã. Vậy là trước tiên là phải mua hai thứ đó. Điện thoại thì không nói nhưng xe máy thì với tuổi của cô hiện giờ chỉ có thể chạy 50 phân khối. Thôi cũng được... mua luôn.
Thế là, ngày chủ nhật cô nói dối bà ngoại là đi sinh nhật bạn, ra ngoài lộ kêu xe ôm chở vào đến gần trường học rồi cô xuống. Đúng lý có thể kêu chú chạy đến cửa hàng xe luôn cũng được nhưng vì chú cũng là người quen ở trong xóm, nếu biết cô mua xe chắc sẽ đồn ầm lên cho xem. Lúc đó hỏi cô có tiền đâu mua xe, cô đúng là không biết đường đâu mà trả lời rồi. Thôi thì bảo chú dừng đây cho cô xuống nói rằng một lát nữa sẽ có bạn ra đón. Chờ chú ấy đi xa, cô mới cất bước đến cửa hàng xe máy, phải đi bộ khoảng một cây số nữa đúng là có hơi mệt.
Tới cửa hàng xe, cô chọn cho mình chiếc Wave 50 phân khối màu đỏ. Cũng chỉ có kiểu này là hợp với cô thôi, hiện tại dòng xe 50 chưa có nhiều kiểu để lựa chọn cho lắm. Có xe rồi, cô liền chạy đi lòng vòng tìm mua đất. Cũng chỉ có thể trên đường từ trường học về đến nhà, chứ từ trường học vào thị trấn thì cô không dám rớ đâu. Tuy nhiên, cũng đâu phải dễ kiếm như vậy, miếng đất cô vừa mắt thì kêu giá cao hơn so với số tiền cô có, còn mảnh giá hợp lý thì lại nằm sâu trong hốc bà tó. Aiii.... mệt thiệt, ý là chỉ toàn là trò chuyện qua điện thoại không đấy. Chưa có tới đâu mà đã tốn trăm ngàn tiền điện thoại rồi. Nhưng như vậy thì dễ nói hơn, với cách nói chuyện cứng cỏi của cô, cũng không ai sẽ nghĩ cô mới 16 tuổi, nếu trực tiếp gặp mặt không chừng chưa nói được tiếng nào đã bị mắn là cô đùa giỡn họ nữa.
Cô ghé vào quán nước ven đường gọi một ly nước mía, ngồi nghỉ cho mát. Cô cũng không có bỏ cuộc đâu, từ trường tới nhà cô tới gần 10 cây số lận, mà cô chỉ mới đi có bốn cây, còn dài mà. Với lại thường càng xa thị trấn thì đất sẽ càng rẻ, nếu như ở khu vực cô đang sống thì một công đất ruộng vị trí thuận lợi cao lắm là 9 đến 10 triệu, đất vườn, đất thổ cư mặt lộ gần chợ cũng cao lắm là từ 500 ngàn đến 1 triệu/ m2 mà thôi. Chợt cô thấy phía đối diện để bảng "BÁN ĐẤT" mà không có để số điện thoại liên hệ, bên trong còn có một ngôi nhà bằng lá đơn xơ, hình như là vẫn có người đang ở. Cô tò mò hỏi chị bán nước mía.
- Chị à! Miếng đất bên đó có người ở sao lại để bảng bán vậy chị?
Thấy cô chạy xe máy nhìn là biết mới vừa mua, lại đi có một mình, cho nên dù mặt cô còn non choẹt nhưng cũng không nghĩ cô mới 16 tuổi, bèn cười nói.
- Để bảng bán vậy chứ thực tế có bán đâu.
Cô ngạc nhiên.
- Sao lạ vậy? Không bán vậy để bảng làm gì?
Chị bán nước mía đáp.
- Kêu bán nhưng với điều kiện là để ổng ở đó tới chừng nào ổng chết rồi người mua mới được sử dụng làm gì thì làm. Thử hỏi vậy sao gọi là bán? Như em thì em chịu mua không? Tự nhiên đưa tiền cho người ta rồi mình không có quyền làm gì được hết. Năm nay hình như ổng cũng mới sáu mươi mấy thôi, thấy còn mạnh đùng. Chờ ổng chết biết tới chừng nào? Hì... hì...
Cô thắc mắc.
- Ủa bộ ông đó không có vợ con gì sao?
Chị bán nước mía lắc đầu.
- Chị cũng không biết! Thấy ổng hằng ngày ra vô có một mình, chị cũng mới ra bán ở đây chưa đầy một tháng mà ổng cũng ít khi ra ngoài tiếp xúc với ai nên chị cũng không rỏ. Mà chắc là không có đâu, nếu có cũng đâu ở một mình làm gì. À... mà em muốn mua đất hay sao mà hỏi vậy?
Thấy chị ta cũng thiệt tình vui vẽ, cô cũng thành thật đáp.
- Dạ đúng ạ! Em đang có ý định mua một miếng đất nhỏ để... để sau này cất nhà ở.
Chị ta mắt tỏa sáng lập tức nói.
- Vậy thì em hên rồi nha! Chị đây cũng có một miếng đất đang cần bán. Nói nào ngay cũng không có muốn bán nhưng vì kẹt quá đành bóp bụng mà bán thôi.
Cô không vui, không mừng giữ thái độ bình thường hỏi.
- Vậy miếng đất ấy nằm ở đâu? Diện tích bao nhiêu? Có gần đường không hả chị?
Chị ta tươi cười chỉ tay vào cái ao bên cạnh.
- Nó đó!
Thu Trúc (°O°)
- Chị... chị muốn nói là cái ao cá này... này hả?
Chị thản nhiên gật đầu.
- Là nó đó! Nhưng nó không phải là ao cá đâu. Năm rồi má chị bị bệnh không đủ tiền chạy mới phải đào đất lên bán cho người ta đổ nền. Định là chừng nào có tiền rồi đổ đất lại cũng không muộn nhưng đâu ngờ bệnh lại chuyển biến nặng thêm, bắt buộc phải vay mượn người ta ráng chạy cho hết bệnh. Cho nên bây giờ nợ nần lời lãi mới tứ giăng, đành phải kêu bán chứ chị cũng không muốn bán đâu.
Cô bèn hỏi thử.
- Vậy chị bán bao nhiêu?
Chị ta không chần chừ đáp.
- Một trăm...
Thu Trúc lập lại.
- Một trăm...
Rồi không nói không rằng ngồi suy ngẫm điều gì đó. Chị bán nước mía nghĩ rằng cô chê mắc, bèn nói.
- Nếu em thật sự muốn mua thì chị sẽ bao giấy tờ luôn. Chị có người quen làm việc trong phòng tài nguyên và môi trường nên giấy tờ làm nhanh lắm.
Thật ra, Thu Trúc đang nghĩ khi cô mua rồi đem sang lắp mặt bằng, vài năm sau chổ này mở chợ cô sẽ lời bao nhiêu thôi. Theo trí nhớ thì chừng ba năm nữa là ngay ngã ba cách đây vài chục mét sẽ hình thành khu chợ nhỏ, mấy nhà gần đây cũng mở buôn bán được nên đất mặt tiền cũng rất đắt đỏ. Không ngờ một chút trầm ngâm của cô lại được lợi như vậy. Ở vùng này sang nhượng đất đai thì hầu như mọi chi phí giấy tờ trước bạ đều do người mua chịu cả, người bán chỉ việc đi ký rồi nhận tiền thôi ngoại trừ là người bán chịu đồng ý bao giấy tờ.
Nhưng cô cũng không có đồng ý mua liền, chỉ nói là trở về bàn lại với người nhà rồi sẽ trả lời. Thực ra là cô đi tìm hiểu xem lời của chị ta nói có thật không thôi, đừng trách cô quá đa nghi, cuộc đời đã rèn dủa khiến cho cô không thể tin vào bất kỳ người nào được. Nhớ kiếp trước, cô đã từng tin tưởng hết lòng vào một người nhưng kết quả chỉ là lừa gạt, phủ phàng nên cô quyết định kiếp này ngoài bản thân mình ra cô sẽ không tin vào bất kỳ ai nữa.
Sau khi hỏi thăm vài ngày thì biết được những điều chị ta nói điều là sự thật. Hoàn cảnh chị ấy cũng rất khó khăn, cha mất sớm hai mẹ con chị ấy sống nương tựa lẫn nhau. Đến khi lấy chồng thì được hai năm chồng bỏ theo vợ bé, ôm con về sống với mẹ mình cho tới bây giờ. Một năm trước, mẹ chị ấy bị bệnh nặng phải vay mượn tiền chạy chữa, nên bây giờ mắc nợ rất nhiều phải bán đất để trả nợ,
Thế là, cô đã không ngần ngại một lần nữa đến tìm chị để hỏi mua, chấp nhận cái giá chị đưa ra và cũng không cần chị bao giấy tờ. Chẳng những thế còn cho chị thêm 5 triệu nữa. Nhưng đến lúc đi công chứng thì cần phải có cậu đi theo rồi. Bởi vì cô chỉ mới 16 tuổi a, pháp luật không quy định độ tuổi người đứng tên trên sổ đỏ nhưng nếu dưới 18 tuổi thì khi thực hiện các giao dịch bất động sản thì phải có người đại diện giám hộ đồng ý ký tên mới được.
Tuy nhiên, khi trở về thì cô đã phải suy nghĩ lại.
Hôm đó cô vừa đem xe mới về thì bà ngoại và cậu mợ đều kinh ngạc, hỏi xe ở đâu ra. Cô mới nói là người bạn mời cô đi sinh nhật ấy rất giàu. Năm nay tổ chức tiệc có bóc thâm trúng thưởng nào là xe máy, xe đạp, điện thoại, tiền... cô may mắn bóc trúng giải đặc biệt nên được chiếc xe này đây. Cũng không có gì làm lạ, dân nhà giàu mà, sinh nhật như thế thì đáng gì, chủ yếu khoe khoang là chính.
Nghe xong, bà ngoại và cậu quan tâm hỏi hang đủ thứ hỏi người bạn đó là trai hay gái, thái độ đối với cô như thế nào? Vân vân. Cô đáp là bạn gái, trong lớp rất thân với cô, giúp đỡ cô rất nhiều. Họ cũng thở phào nhẹ nhõm và vui mừng vì cô có được một người bạn tốt, tuy giàu có nhưng không kiêu ngạo.
Duy chỉ có mợ hai là dường như không được vui, chỉ hỏi qua loa cho có lệ rồi thôi. Lúc đó, cô cũng không để ý lắm nhưng hôm nay khi cô tranh thủ cắt cỏ bò về sớm để thưa chuyện với cậu thì vừa về tới đã nghe trong nhà có tiếng cãi nhau ầm ỹ. Không biết cậu mợ cãi nhau vì chuyện gì nên cô không dám đi cửa trước. Vội vã thụt xe lại đi nhờ nhà hàng xóm, ra phía sau vườn bưởi vòng lên.