Nếu Ngày Ấy..

Chương 2: Đào vàng



Thu Trúc thầm nghĩ, không biết cô có nên đi đào hủ vàng đó không? Mảnh đất đó sỡ dĩ gọi là Gò Đất Cúng vì nơi đó từ xưa đã là nghĩa địa, bên trong còn có rất nhiều ngôi mộ bằng đá tổ ong rất lớn tồn tại rất lâu rồi. Kiếp trước, cô có bao giờ bén mảng tới đó đâu, chỉ đến lúc nghe về chuyện đó mới tò mò cùng mấy người hiếu kỳ đi xem thử nơi tìm thấy hủ vàng.

Cũng có người có gan ban đêm lén đi đào mấy chổ khác xem có thể tìm thấy vàng nữa không. Nhưng kết quả vàng đâu không thấy mà chỉ toàn là hài cốt, làm mấy người đó một phen hoảng sợ, trở về nhà thì bị bệnh có người bệnh chết, cũng có người bị khùng khùng. Có người tin tưởng thì đem lễ vật đến đó cúng bái cầu xin sám hối vài ngày sau thì bệnh mới hết. Từ đó, cũng không ai dám tự tiện vào đó đào bậy bạ. Nghe chuyện như vậy dù là người vốn không hề mê tín như cô cũng phải tin tưởng.

Không biết tại sao trong lòng cô lại nôn nóng, nằm ngủ không yên, cứ muốn đến nơi đó xem thử.

Thế là ngày hôm sau, nhân lúc đi cắt cỏ cho bò cô bèn đem theo một cây cuốc nhỏ. Ai hỏi thì nói đi đào tổ mối về cho gà ăn thôi, mà cô cũng định đào tổ mối luôn mà, ở những gò như gò đất cúng ấy thì mối vô số kể, cô có vào đó đào cũng không ai nghi ngờ, chỉ cần không vào quá sâu, bởi sâu bên trong cây cối rậm rạp, toàn mồ mã rắn rết có vàng cô cũng không dám vào đó đào chứ đừng nói tổ mối. Cũng may cái hủ vàng đó nằm ở phía ngoài gần một gốc cây trăm, không ai nghĩ là nơi đó sẽ có một hủ vàng tồn tại cả. Có lẽ vậy nên nó mới tồn tại đến ngày hôm nay.

Cô cắt đầy cả ba bao cỏ cho bò rồi mới nhất chân đi vào gò đất cúng. Gò đất cách ruộng cô cắt cỏ cũng không xa lắm, đi chừng mười phút là tới. Cô đi đến gần gốc trăm ấy, xác định vị trí nơi hủ vàng kiếp trước đã được đào, cô nhớ hình như cách gốc trăm khoảng ba bốn bước chân gì đó. Thôi kệ! Ba bốn bước chân thì cứ đào đại đi nhưng trước hết cô phải đào vài tổ mối đã. Cũng may dưới gốc trăm cũng có một tổ mối rất to, không đào thì uổng.

Cô tìm đào được khoảng ba tổ đem bỏ vào bao rồi bỏ vào một ít lá cây và cỏ khô cho êm. Kế tiếp mới lại vị trí đánh dấu mà đào hủ vàng. Trước khi đào cô quỳ xuống khấn thầm.

- Nam mô a di đà phật! Xin các vị khuất mày khuất mặt đừng bắt tội con. Nếu như con đào được hủ vàng không cần biết bên trong là nhiều hay ít con cũng sẽ đem một nửa lên chùa cúng hồi hướng cho các vị. Nam mô a di đà phật...

Khấn xong, cô xá ba xá rồi mới dơ cuốc lên đào. Có ai mà đi đào vàng mà ban ngày ban mặt như cô không cơ chứ? Nhưng bảo cô đi đào vào ban đêm cô không dám đâu. Ai biết đang đào bổng nhiên quay lưng ra phía sau nhìn thấy cái gì? Cô không phải hoàn toàn sợ ma vì cô đã chết một lần rồi, nhưng cũng có chút gì đó nhát nhát chứ. Nếu hỏi rằng, cô không sợ bị người khác phát hiện sao? Thì như cô đã nói, cô là đi đào tổ mối cũng chẳng ai thèm để ý đâu, ở đây mối lại nhiều nữa cũng sẽ không bị phát hiện. Mà lỡ như bị phát hiện phải đem giao ra thì xem như cô không có duyên với hủ vàng này rồi. Nếu đã không duyên thì không cần cưỡng cầu làm gì, thiệt hại cũng là bản thân mình thôi. Cũng giống như tình yêu vậy, duyên giữa cô và họ đến đó đã hết dù cho cô có cố níu kéo cũng chẳng được gì, ngược lại đau khổ cũng là chính mình thôi.

Đào sâu khoảng năm tấc thì lưỡi cuốc của cô trúng một vật gì đó như đá. Cô vội đào nhẹ nhàng xung quanh thì đúng là lòi ra một cái hủ bằng sành nhỏ bằng hủ đựng muối chứ không to mấy. Cô moi nó lên nhưng cũng không chắc phải là hủ vàng hay là hủ tro cốt nữa. Cô để nguyên nó ở vị trí cũ rồi từ từ mở nắp ra, khá là khăn vì nó đã được chôn dưới đất rất lâu rồi. Cô phải dùng lưỡi cuốc mà cạy nó mới mở được.

Vừa hé nắp ra cô đã ngay lập tức đóng lại, lật đật nhìn xung quang xem có ai không. Không thấy bóng ma nào, cô bèn dùng bao quấn lại và ném vào chung với mấy tổ mối đặt nó phía dưới lấy lá cây và cỏ khô bao lên. Lấp lại khoảng đất vừa đào rồi vác cuốc và xách bao tổ mối đi về chổ cắt cỏ cho bò, chất nó lên xe đạp cùng với mấy bao cỏ rồi như bình thường mà đẩy về nhà.

Về đến nhà cũng như mọi khi cô sẽ chất mấy bao cỏ cạnh chuồng bò, mấy tổ mối thì đem ra để cho gà nó ăn, còn hủ vàng thì cô đem nhét phía dưới máng bò ăn, cũng không ai để ý, tối nay ra lấy vô xem thử. Cả một quá trình cô làm rất tự nhiên và lưu loát như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng có trời mới biết cô hồi hộp đến mức nào. Ngay khi vừa hé nắp hủ ra thấy ánh sáng phản chiếu lấp lánh của vàng thì tim cô đã đập rất nhanh rồi. Mà cô có một ưu điểm là mỗi khi gặp vấn đề gì hồi hộp tim đập nhanh thì cô sẽ trở nên vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức ngay cả cô cũng không biết đó có phải là mình không nữa. Ô... hô... vậy là có phải cô sắp có tiền rồi phải không?

Tối đến, canh cả nhà đã ngủ say, cô mới lén ra chuồng bò mà đem cái hủ vàng ấy vào trong buồng chổ mình ngủ rồi mới mở ra xem kỹ. Không phải cô ích kỹ mà dấu bà ngoại và cậu mợ nhưng họ đều là người thật thà, khó tránh sẽ nói ra cho người khác biết và khi đó họa nhiều hơn là phúc.

Cô không mở đèn mà dùng đèn pin xem thử thì chỉ thấy đều là vòng vàng và nữ trang kiểu dáng không giống bây giờ nhưng cũng cách tân lắm. Chứng tỏ hủ vàng này không phải là có từ mấy trăm năm trước, mà chỉ cao lắm là mấy chục năm thôi. Có thể là lúc chiến tranh có ai đó đã chôn nó ở đó để không mất của. Nhưng do vấn đề gì đó hoặc có thể đã chết mà không trở lại lấy. Ừ! Có vẽ tình huống đó là hợp lý nhất.

Tổng cộng có 10 chiếc vòng vàng đặc ruột, hai đôi bông tai, ba sợi dây chuyền, hai lắc tay, hai vòng xuyến, năm chiếc nhẫn, tất cả đều là vàng y 24k. Cô ước lượng số vàng này có thể tới 30 cây. Ố là la... lần đầu thấy nhiều vàng thế nha. Với giá vàng hiện tại chắc cũng được tám chín trăm triệu đi. Con số đúng là không nhỏ so với thời giá hiện tại. Nhưng cô đã khấn các vong linh khuất mặt khuất mày ở đó là sẽ đem phân nữa hiến chùa hồi hướng cho họ. Cho nên, cô cũng chỉ hưởng phân nữa thôi, nhưng không sao cả phân nữa cũng đủ để cô đổi đời rồi. Vấn đề trước mắt là phải đổi chúng thành tiền đây này.

Cô chia ra làm hai phần, một phần để trong ruột gối ôm, một phần để vào giỏ đi học, ngày mai đem đi vô chùa. À... cũng phải đem một phần ra bán chứ, cô đang cần tiền mà.

Hôm sau, sau khi tan học, thay vì đi thẳng về như mọi khi cô lại đi ngược vào thị trấn. Vào một tiệm vàng lớn bán thử hai chiếc nhẫn. Chủ tiệm cầm hai chiếc nhẫn lên xem thì cười nói.

- Nhẫn này chắc của bà ngoại hả?

Cô chỉ cười cười chứ không có trả lời. Chủ tiệm thử thật giả xong, rồi đem cân. Sau đó hỏi lại cô một lần nữa.

- Cưng bán hết hai chiếc luôn à?

Cô gật đầu đáp.

- Dạ!

Chủ tiệm lại nói.

- Một chiếc năm chỉ, hai chiếc 10 chỉ. Tuy vàng này không phải của tiệm nhưng lại đủ tuổi nên chị lấy theo giá vàng thu vào của tiệm luôn.

Cô cười cười rồi gật đầu nói.

- Cám ơn chị ạ!

Sau khi nhận và kiểm tra đủ số tiền, cô bèn cất nó vào túi trong áo khoác kéo dây kéo lại cho an toàn rồi mới đi ra ngoài. Cô chạy vào ngôi chùa gần đó tìm gặp sư trụ trì đưa ra số vàng và nói rỏ nguyên nhân. Nhưng cô chỉ nói là do lúc tình cờ đào ổ mối mà đào được thôi, nghĩ rằng trời thương nên cho chứ không có nói là do cô trọng sinh mà biết được. Không biết như vậy có bị tội nói dối không? Nhưng mà cô cũng đâu có hại ai chắc là không bị đâu nhỉ?

Nghe xong, sư trụ trì hỏi về hoàn cảnh của cô thì biết cô là một cô bé mồ côi sống với bà ngoại cùng cậu mợ thì rất đỗi thương xót. Thân thiết giảng giải cho cô rất nhiều điều bổ ích. Số vàng này sư sẽ thay cô cúng trai tăng, tu sửa chùa chiền, làm từ thiện gì đó để giúp cô hồi hướng cho những vong linh ở gò đất cúng đó hoàn thành lời hứa của cô.

Sau khi trò chuyện xong với sư thầy, cô bèn đi lên lễ phật. Trước mặt phật cô thành tâm quỳ bái và đem toàn bộ sự thật là do cô trọng sinh nên mới biết số vàng đó thầm bạch với phật. Cũng xem như đó chính là sám hối vậy?

Nói ra hết, cô thấy lòng mình nhẹ hẳn, quỳ bái ba cái nữa rồi mới đứng lên. Tuy nhiên, khi vừa định quay bước ra khỏi chánh điện thì cô đã tình cờ gặp một người đang bước vào. Một người con trai khoảng 22, 23 tuổi, ăn mặc lịch sự, bước đi nhẹ nhàng thoải mái, thân hình tiêu chuẩn không ốm không mập, chiều cao tương đối gần 1m8, khuông mặt anh tuấn, sáng sủa, trán cao, mắt hai mí, mũi dọc dừa, miệng mỉm cười có má lúm đồng tiền một bên rất có duyên. Hắn vừa bước vào làm những người có mặt ở đây không ai mà không chú ý, đưa mắt nhìn nhiều một chút. Người đâu mà đẹp trai vậy không biết.

Nhưng đối với Thu Trúc, người ấy không những đẹp trai mà còn vô cùng quen thuộc. Người đã khiến trái tim thiếu nữ tuổi mới lớn lần đầu tiên biết rung động, biết nhớ nhung một hình bóng nào đó, biết mong chờ có thể được gặp ai đó. Nhưng rung động ấy chưa kịp biến thành lời thì người đó đã đi rồi.