Nếu Ngày Ấy..

Chương 4: Cãi nhau



Cô rón rén vòng qua mé hong nhà nghe xem họ cãi nhau vì chuyện gì, thì cô nghe cậu hai quát.

- Tui nói con Trúc mới 16 tuổi mà bà đòi làm mai làm mối, lấy chồng lấy vợ cái gì?

Mợ hai nói.

- Vậy chứ con Luyến con thằng ba Lưu cũng mới 16 chứ mấy, cũng gả rồi đấy thôi.

- Đó là vì nó lỡ mang bầu rồi phải gả. Hai đứa cũng chưa đến tuổi vị thành niên. Có thưa cũng không làm được gì chỉ tổ xấu hổ cho con Luyến thôi bà biết chưa? Chưa đủ 18 tuổi mà kết hôn thì gọi là tảo hôn phải đi tù đó, bà muốn đi tù thì đi một mình đi đừng có kéo theo tui.

Nhưng mợ hai lại nói.

- Xí... chỉ cần không ai thưa ra xã thì đi tù cái gì?

- Bà hay quá! Sao bà biết không ai thưa? Bà nên nhớ nó vẫn còn đi học, con Luyến thì nó đã nghỉ rồi. Bà cũng càng nên nhớ con Trúc nó là cháu chứ không phải con bà đẻ. Con bà đẻ thì bà làm gì người ta cũng không để ý nhưng cháu thì bà thử xem.

Mợ hai lớn tiếng nói.

- Vậy sao hồi đó mang nó về nuôi làm gì? Để bây giờ muốn gả chồng cũng không có cái quyền. Sao không để cho cô chú nó nuôi đi.

Rầm... cậu hai tức giận vỗ bàn. Đứng dậy chỉ vào mặt mợ hai quát.

- Bửa nay bà bị sao vậy? Tại sao nhất quyết phải đòi gả con Trúc cho bằng được. Con gái bà sao bà không kêu về gả đi, nó cũng đã 19 tuổi đủ tuổi gả rồi đó.

Mợ hai cứng họng không biết trả lời làm sao, bèn khóc thúc thích nói.

- Híc... mỗi lần nói động tới con Trúc thì ông luôn hung dữ với tôi. Tôi hỏi ông từ khi tôi về làm vợ ông về làm dâu nhà này tới bây giờ tôi có trái đạo làm vợ không? Có bất hiếu với mẹ chồng không? Thậm chí nuôi luôn con của em chồng từ nhỏ tới lớn có than oán tiếng nào không? Tôi vất vả vì cái nhà này nửa đời người vậy ông thử hỏi lại mình xem, ông đã cho tôi được cái gì? Ông có cho tôi được một ngày sống sung sướng không? Ăn ngon mặc đẹp như người ta không?

Lần này tới lượt cậu hai cứng họng đúng là ông không cho bà được cái gì cả. Từ lúc cưới bà về thì cũng chỉ suốt ngày ra đồng, đến tối thì về, sinh sáu đứa con vất vả nuôi chúng lớn khôn lo cho chúng ăn học cưới gả. Đến bây giờ đã ngót 35 năm cũng chưa cho bà được cuộc sống sung sướng.

Mợ Hai lại nói tiếp.

- Ông coi con Liễu, con Thúy tụi nó cùng trang lứa với tôi đó... mà bây giờ nhìn chúng nó như con gái 20 vậy. Ra đường son phấn, nay quần này, mai áo nọ, vàng đeo đỏ tay bước ra đường như bà hoàng. Còn tôi ông nhìn xem tôi đi mới hơn 50 mà tưởng như bà già 70 vậy. Thậm chí con của ông con Trang, con Thủy, con Thoa, con Lượm có đứa nào được học như con Trúc không? Con Trang là đứa lớn nhất thậm chí còn không được đi học, phải ở nhà giữ em. Con Thủy chỉ học tới lớp 5 là nghỉ. Con Thoa thì lớp 7 chỉ có con Lượm là được hết lớp chín thôi.

Cậu hai mới nói.

- Con Trang thì tôi không nói nhưng con Thủy, con Thoa với con Lượm là tụi nó không muốn học nữa chứ đâu phải tôi ép chúng nghỉ hay gì đâu. Thậm chí thằng Thắng thằng Tài đều học hết 12 còn gì. Bà coi ở xóm này có con ai được học như con mình không? Không nói đâu xa, anh 5 kế bên đó, bốn thằng con trai, một đứa con gái có đứa nào đi học hết lớp 5 không?

Nhưng mợ hai lại nói.

- Nhưng dù vậy tụi nó vẫn không bằng một góc của con Trúc. Đi ra thì như tiểu thư. Đi học thì quen bạn này bè nọ giàu sang cho xe cho cộ cho tiền đổ xăng...

- A... thì ra bà đòi một hai tìm mai mối muốn gả con Trúc là bà ganh tỵ với nó hả? Bửa nay tôi mới phát hiện ra bà là hạng người ích kỷ như vậy đó.

- Tôi không có ích kỷ nếu tôi ích kỷ thì đâu chấp nhận nuôi nó hơn mười năm nay, coi như con mà đối đãi. Tôi chỉ thấy ông quá bất công thương cháu hơn thương con thôi. Nó chỉ là cháu thôi! Con máu cháu mủ đó ông hiểu chưa? Còn điều này quan trọng hơn, ông thử nghĩ coi có người bạn nào lại tốt vậy không? Đặc biệt là bạn gái nữa, đều là người dưng nước lã đâu ai lại tốt như vậy đi cho cả một chiếc xe mới toanh...

- Không phải là con Trúc nó nói là bóc thăm trúng thưởng sao?

- Vậy còn tiền đổ xăng thì sao?

- Cái đó... bất quá chỉ là cho một hai lần đầu thôi. Cũng mới có mấy ngày...

Mợ hai cười khẩy nói.

- Ông nói nghe đơn giản quá! Bạn gái chơi với nhau dù thân cỡ nào cũng không có rộng rãi vậy đâu, ngay cả chị em ruột còn không được như vậy huống chi là người dưng. Chỉ có bạn trai mới có thể ra tay hào phóng như vậy mà để được cho như vậy thì hai đứa nó phải có cái quan hệ gì rồi, thậm chí không chừng nó cũng đã ăn ở với thằng đó. Tôi không muốn nó trở thành con Luyến thứ hai khiến cả nhà phải xấu hổ đâu. Thà gả nó trước còn hơn tới lúc bụng chình ình ra rồi đội quần.

Thu Trúc như điến người, vội vàng xong vào nói.

- Mợ Hai! Sao mợ có thể nói con như vậy chứ?

Cả hai người đều giật mình, cùng hô.

- Trúc...

Cô lại nói tiếp.

- Nếu mợ nghĩ con đi học quen bạn trai rồi ăn ở với người ta thì mợ có thể cùng con đi ra nhà thương khám được mà.

Cậu hai vội biện giải.

- Trúc... mợ... mợ hai con chỉ là nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu. Con đừng có trách mợ con...

Cô bèn nói.

- Con nào dám trách mợ! Cha mẹ con mất sớm được cậu mợ hai cưu mang đã là ân đức lắm rồi, con còn cầu mong gì hơn. Nhưng con xin mợ.. con còn nhỏ lắm mợ đừng ép gả con làm chi, con còn muốn đi học... muốn học đến nơi đến chốn. Dù bây giờ con đủ 18 tuổi con cũng sẽ không lấy chồng. Nếu mợ không muốn con ở đây nữa thì con sẽ dọn ra ngoài chứ đừng có dùng bất kỳ lý do gì mà bắt con phải gả cả.

- Con Trúc dọn đi đâu?

Chợt một tiếng già nua vang lên làm ba người đều giật mình.

- Má...

- Ngoại...

Bà ngoại chống gậy lụm khụm đi vào ngồi xuống giường nói.

- Tao nghe hết rồi! Vợ thằng Hai... con Trúc còn nhỏ như vậy mà mày đòi gả nó. Nó có làm gì có lỗi với mày mà mày muốn đuổi nó đi chứ?

Mợ hai vội vàng giải thích.

- Má... con... không phải con muốn đuổi con Trúc... chỉ là... chỉ là...

Bà Ngoại liền nói.

- Chỉ là cái gì? Bộ mày tưởng bạn bè nào cũng như con Liễu với con Thúy hả? Chơi với nhau mà còn cạnh tranh hơn thua, tìm cách nói xấu nhau? Có mình mày chơi với hai con nhỏ đó chứ ai đâu mà chơi. Bị tụi nó gài mấy lần rồi nghĩ bạn bè nào cũng như vậy. Hồi đó tao xách trầu cao đi hỏi cưới mày vì nhìn trúng cái nết na, hiền hậu cái tính thật thà đảm đang, không ganh ghét không ích kỷ, hiếu thảo siêng năng biết kính trên nhường dưới thương chị thương em. Sao bây giờ mày thay đổi quá nhiều vậy vợ thằng Hai?

Mợ hai mím môi cuối đầu không dám lên tiếng. Bà Ngoại lại nói tiếp.

- Mà cũng không thể trách mày được! Còng lưng nuôi sáu đứa con, một đứa cháu lại thêm bà già này lấy đâu ra tính tình không thay đổi. Lại thêm hay tin người nữa. Mày nghe con Liễu với con Thúy nói ra nói vào rồi có suy nghĩ xấu về cháu mình cũng phải thôi. Nhưng mà sao mày không nghĩ lại xem trường hợp đó chính là chỉ hai đứa nó đó. Hồi đó hai đứa nó một đứa thì dùng sắc và thân thể lấy tiền của trai, một đứa thì có bầu rồi đi phá. Cũng may hai đứa đều là con nhà giàu mới có người chịu cưới. Mình tuy nghèo nhưng thử hỏi bước ra đường có ai dám khinh thường khi dễ mình không? Mày đi chợ trên đường ai gặp mày có phải cũng vui vẽ chào hỏi thân thiện không? Còn hai đứa nó đi ra ai nhìn thấy từ đàng xa đã kêu hai con đỉ rồi. Mày thấy như vậy tốt không?

Mợ hai càng cuối đầu thấp hơn. Bà lại tiếp.

- Hổm rày tao nghe tụi nó rù rì với mày vụ con Trúc rồi. Tao cố tình để yên coi mày sao? Quả nhiên bị trúng kế tụi nó về làm cho gà bay chó sủa nhà cửa không yên. Tao tuy già nhưng chưa có hồ đồ đâu. Mai mối gì? Cố tình gài mày một khi con Trúc mà gả là tụi nó báo công an vô còng đầu mày ra xả về tội tảo hôn đó. Dù không đi tù cũng bị mang tiếng ác để tụi nó đứng ngoài cười chơi.

Mợ hai ngạc nhiên hỏi.

- Sao má biết ạ?

Ngoại đáp.

- Sao không biết! Con Oanh bị hai đứa nó một vố rồi xém nữa thì con trai nó ngồi tù. Nghĩ sao con người ta mới 14 tuổi mà dám nói 18 làm mai cho con nó. Mà con nhỏ đó hoàn cảnh cũng tương tự con Trúc vậy chỉ khác là ở với chú thiếm thôi. Bước qua thấy nhỏ xíu cố tình gặng hỏi, thiếm nó cũng nói là 18, nhưng khi hỏi hàng xóm xung quanh mới biết 14 tuổi. Liền biết bị hai đứa nó gài. Nó thấy hổm rày tự nhiên hai đứa nó tìm mày nói rù rì vụ con Trúc nên sợ mày bị gạt nữa nên mới tìm tao nói. Nó biết mày cũng không thích gì nó nên mới không đi nói với mày, nói ra mày không tin nó cũng vậy.

Mợ hai hối hận nói.

- Má... con biết lỗi rồi! Từ rày về sau con không dám nghe theo lời xúi bậy của hai đứa nó nữa.

Ngoại lại nói.

- Mày tốt nhất cũng đừng qua lại nữa! Tao thấy con Oanh tính tình nó thẳng thắng tuy nói ra dễ mít lòng nhưng nó tốt bụng không có xấu xa nhiều chuyện tối ngày dòm nhà này ngó nhà kia. Mày qua lại với nó lợi nhiều hơn hại. Nhưng nói thì nói vậy thôi chứ tao cũng không có bắt buộc mày. Chỉ là đừng có bị kích động rồi về nhà gây chuyện lộn xộn. Còn con Trúc không có đi đâu hết! Ở nhà với ngoại! Muốn đi thì chừng nào tao chết rồi đi đâu đó thì đi. Cũng không có cưới gã gì hết chừng nào qua 18 tuổi hễ chịu thì gả, không chịu cũng không được ép!

Thu Trúc và cậu mợ hai cuối đầu đáp "Dạ" một tiếng rồi mọi chuyện lại trở về như bình thường, tình cảm cũng không có vì vậy mà sức mẻ. Cô vốn không trách mợ hai, bởi tính tình mợ vốn rất hiền chỉ mỗi tội dễ kích động và hay tin người thôi. Nhưng mà hai người đàn bà Liễu và Thúy thì cô đã ghi hận rồi nha! Ăn no không có việc gì làm rồi đi lo chuyện nhà người khác. Cô sẽ không bỏ qua đâu.