Ngọc Phách

Chương 2:




Lúc Bảo Hỉ rời đi thì nhìn thấy quản sự Thương Ngọc cung.
Hắn cần cù theo chính đạo mới miễn cưỡng tu thành tiên, bây giờ thân ở cao vị, phụ trách quản lý Đông cư.
Bởi vì con đường tu tiên của hắn đầy long đong, nên hắn rất xem thường người trực tiếp từ vật chết hóa tiên như Bảo Hỉ. Xưa nay không hề đặt cậu vào mắt, nhưng giờ lại không chớp mắt đánh giá cậu.
Bảo Hỉ đành phải mở lời chào với quản sự, thấy hắn không có chỉ thị gì, Bảo Hỉ liền cúi đầu thối lui.
Về đến biệt viện không có chuyện để làm, cậu ngồi yên một chỗ cho đến tối, ngóng nhìn đám mây trôi nổi dưới ánh trăng.
Dù sao Đông Thủy cũng đã kêu cậu cút, ngày mai lại không cần phải đi tưới hoa, cậu liền nhảy xuống cửa sổ.
Thiên Giới về đêm thật tĩnh mịch, trống rỗng một mảnh, cậu có đi loạn tứ phía cũng không ai biết được.
Cậu đến xem phàm đầm. (hồ thông thiên)
Cũng không phải để tưởng niệm gì, chỉ là cậu muốn nhìn lại nơi ở của mình một chút.
Từ lúc có ký ức thì cậu đã đi theo Đông Thủy lên Thiên Giới, cũng không biết cố hương trông như thế nào.
Ánh trăng chiếu rọi xuyên qua rừng tùng, ngàn cây phong cùng màu trùng diệp.
Đầu ngón tay lướt nhẹ qua mặt hồ, vầng sáng dập dờn, lại chuyển thành một khung cảnh khác: Đình cổ bỏ hoang, hoàng thành cao ngút, cầu nhỏ nước chảy, đồng cỏ xanh, núi non..
Bảo Hỉ quyết định nằm nguyên đêm bên phàm đầm.
Hồ nước băng hàn sâu ngàn vạn trượng, rơi xuống đó, liền sẽ bị loại bỏ đi tiên cốt, đày xuống phàm trần.
Hàn khí bốc lên đem người cuốn vào.
Bảo Hỉ khẽ rung rẫy trở lại Thương Ngọc cung vào lúc mặt trời mọc.
Ngày đêm điên đảo đã qua, hàn khí dần dần xâm nhập vào xương tủy.
Bảo Hỉ vẫn còn chưa ý thức được mình bị nhiễm bệnh, là do đêm qua y quen cửa quen nẻo đến nhìn phàm đầm đi.
Ngày kế tiếp trở về, trong khí trời se lạnh của sương sớm, quản sự dẫn hai tùy tùng đợi cậu ở ngay lạc viện.
Nói đến cùng thì đây cũng là nguyên nhân chính khiến quản sự bất mãn với Bảo Hỉ.
Trong khi tiên nô khác còn phải chen chút nằm chung trên một cái giường dài, cậu chỉ là một khối đá biến thành tiên, lại đường đường chính chính có một phòng riêng trong Thương Ngọc cung.
Đã vậy còn không biết thân phận, làm cho chủ tử tức giận.
"Ngươi đã đi đâu?"
"Xem phàm đầm."
"Quân thượng có cho ngươi đi không?"
"Cũng không phải là không cho phép."
Bảo Hỉ đầu óc mơ màng, không phát hiện ra rằng giọng quản sự nghe điềm nhiên nhưng thực chất là đang giấu gai nhọn.
Quản sự càng lúc càng nhìn cậu không thuận mắt: "Thiên Giới ba trăm sáu mươi cung tiên nô đều phải canh gác, làm gì có ai giống như ngươi suốt ngày chạy loạn!"
"Nhưng ta cũng không phải là tiên nô."
Một lời nói ra Bảo Hỉ âm thầm giật mình, quản sự rõ ràng là đến gây sự. Mình tại sao không lựa lời mà nói, lại cứng đối cứng với hắn?
Quả nhiên là đổ thêm dầu vào lửa-- "Đúng là ngươi không phải là tiên nô, ngươi chỉ là khối đá vụn! Quân thượng bảo ngươi cút, còn ngươi thì vẫn bám dính lấy Thương Ngọc cung! Ta hôm nay liền thay quân thượng giáo huấn kẻ không biết tốt xấu như ngươi!"
Bảo Hỉ đã sớm biết không ai thích cậu.
Quản sự không vui chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chính là con đường thành tiên của cậu quá thuận lợi.
Những người này đều là bắt đầu từ thân bùn mà nên phách, mặc dù cũng thăng thiên thành tiên, nhưng lại khó sửa đổi tính tình ác liệt này.
Nhìn thấy người khác gặp may, y như rằng hắn sẽ ghen tị đến đỏ cả mắt.
Bây giờ Đông Thủy lại không còn che chở cậu, tuy rằng cũng chưa từng quang minh chính đại gây khó dễ cậu lần nào, nhưng bây giờ cũng không cần phải nhịn nữa.
Toàn bộ oán hận hắn đều đem ra phát tiết.
Quản sự dùng roi quất tới tấp lên người cậu.
Mỗi một roi đều như lửa thiêu đốt, gân cốt như muốn đứt đoạn.
Cho đến khi tia sáng xuyên qua song cửa sổ, cả phòng sáng bừng lên, hắn mới kết thúc trân đòn roi bằng một cú đạp vào giữa ngực cậu.
Bảo Hỉ ôm đầu gối tựa vào cửa, chậm rãi đưa tay, với lấy cột ánh sáng.
Một khối đá vụn, cậu nghĩ, tại sao lại có máu có thịt.
Hai gò má lạnh lẽo, Bảo Hỉ kinh ngạc phát hiện mình vậy mà lại rơi lệ.
Cổ họng ngứa rát, làm sao cơn ho khan cũng không chịu ngừng lại.
Bảo Hỉ cả người đầy máu me, dùng tứ chi cố lê đến bên giường, kéo lấy chăn bông, trốn vào dưới gầm giường, tránh đi ánh nắng, ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo của mình.
Lạnh quá, nước mắt cậu như muốn kết thành băng. Nguyên lai mình không chỉ biết khóc, mà còn sinh bệnh nữa.
Một khối đá vụn, cậu nghĩ, tại sao lại đau nhức.
Bảo Hỉ nấp dưới giường hai ngày, giống như là tị nạn.
Cậu mệt mỏi đến nổi chẳng thể động đậy, thế là cậu liền ngủ một mạch cho đến khi bệnh khỏi hẳn.
May mà cậu không biết đói, cũng chẳng cần uống nước.
Mặt trời lên cao mặt trăng lại lặn xuống, ngày đêm chuyển giao.
Cột giường cùng ván giường như kết thành một cái lưới dày đặc, một cái lưới nhện đầy chết chốc.
Mộng dài trùng trùng điệp điệp lại bao trùm lấy cậu, trong mộng toái quang lập loè điểm sáng.
Trong bóng đêm cậu bước từng bước tiến vào trong một cái động, trong động là bức tranh về cảnh tượng mà cậu đã nhìn thấy ở phàm đầm, nhưng tựa hồ có gì đó lại không phải.
Ở giữa bức tranh là một biển người, cậu lung la lung lay, như đang tìm một người quan trọng.
Đang tìm ai? Bảo Hỉ mơ mơ màng màng, lê về phía bức họa kia, mình đang tìm ai?
Vừa chạm vào, bức tranh bỗng biến mất.
Bảo Hỉ đờ đẫn, thu tay lại, thì ra chỉ là một tầng bụi bặm trên tảng đá mà thôi.
Ho khẽ một chút bụi bất cẩn hít phải, toàn thân cậu không có gì ngoài hai đôi đồng tử xám tro và những vết tiên roi đầy khắp người, từng vệt từng vệt đỏ tươi hệt như bị mặt trời thiêu đốt, nhưng cậu lại lạnh đến phát run.
Đầm sâu ngàn thước, hàn khí xâm nhập nội thể, chỉ tịnh dưỡng thôi thì không tài nào hết bệnh được, cậu cần phải mượn ngoại lực.
Bảo Hỉ nghĩ, không bằng đi chọc giận Đông Thủy, khiến y chưởng cho cậu một phát, đánh ra hết hàn khí trong người cậu.
Đương nhiên điều đó cũng đồng nghĩa lục phủ ngũ tạng của mình cũng sẽ bị chấn vỡ, đi đời nhà ma, biến về nguyên hình.
Bảo Hỉ tự giễu cười một tiếng, cậu bất ngờ chạm vào khóe miệng.
Thật là trong lúc bệnh nguy kịch, cậu lại biết được cách cười.
Thừa dịp ban đêm, ánh trăng khoan thai nở rộ, phong thái yểu điệu. Cậu một mực chờ bên ngoài Diễm Mộc cung đến hừng đông, cửa cung vừa mở ra, cậu liền báo lai lịch xin được gặp Đường Đình thiên quân.
Đường Đình rất thích hoa, từng đến hỏi cậu về kim hoa trà.
Cũng không phải vì thực sự vì hoa mà đến gặp cậu, ngày đó vốn là muốn cùng Đông Thủy trao đổi sự tình ở địa giới.
Thiên địa lưỡng giới khó có thể tương dung được nhau, mà thế gian chỉ có hai Kim Tôn, một người là Thiên Quân Đông Thủy, người thứ hai là Địa Vương Yên Phần.
Nếu như thật sự nổ ra chiến tranh giữa hai giới, thì Đông Thủy là người duy nhất có thể chống lại Yên Phần. Tiên nô Thương Ngọc cung cũng vì vậy mà thường ca tụng y là tài trí hơn người, đối Đông Thủy ngày càng sùng kính.
Lúc đó Đông Thủy không ở trong cung, Đường Đình định rời đi thì trông thấy Bảo Hỉ đang múc nước từ vại, đổ vào thùng gỗ, thanh tẩy những nhánh hoa vừa được tỉa xong. Một mảnh lá lơ lửng nổi trên mặt nước.
Chỉ có thực vật ở nhân gian mới cần chăm sóc, mà Đường Đình lại đầy hứng thú đối với phàm hoa, dù cho hoa còn chưa nở, cũng muốn nhờ Bảo Hỉ dẫn đường đi ngắm.
"Là ngươi từ dưới phàm mang tới?"
"Vâng, đã nở hoa qua một lần."
Đường Đình cảm thán: "Phàm hoa vừa nở xong lạ liền như lấy được tiên lực khởi tử hồi sinh, nẩy nở bất diệt. Hoa ở thiên giới khó mà sánh bằng. Bổn quân có một gốc cây xanh từ nhân gian, nhưng không thể nở hoa được, nếu có thời gian ngươi có thể đến xem."
"Tảng đá luôn luôn hiểu hoa, dù sao cũng đều là phàm vật." Bảo Hỉ nhàn nhạt đáp lời.
Đường Đình tiếu dung ôn hòa: "Bảo Hỉ?"
"Ân."
"Danh tự là trần tục, người lại không phải."
"Bởi vì Đường thiên quân chưa từng thấy qua.." Bảo Hỉ ngước mắt nhìn hắn, "Đôi mắt của ta."
Đường Đình thần sắc càng thêm nhu hòa: "Trong đôi mắt của ngươi --"
"Đường Đình."
Đông Thủy không biết đã trở về từ khi nào, đứng ở sau lưng hai người, hàn khí tỏa đến kết sương, "Trà ở đại sảnh."
* * *Kết thúc hồi ức * * *
Đường Đình mời Bảo Hỉ tiến vào.
Đông Thủy là người thích náo nhiệt, tiên nô trong Thương Ngọc cung ngày càng đông đúc.
Chỉ cần nhìn sở thích trồng cây của Đường Đình, liền biết hắn không cùng một loại người với Đông Thủy.
Diễm Mộc cung cũng tự nhiên ít người, trà cũng là do Đường Đình tự mình pha.
Bảo Hỉ thấy vậy liền ngăn trở: "Đường quân không cần.."
"Khi trước ta còn chưa nói xong, trong đôi mắt của ngươi!" Đường Đình nhìn vào con ngươi của Bảo Hỉ: "Có mưa bụi."
Dòng nước lướt qua đáy chén, lá trà xoay tròn.
Nóng quá.
"Sao lại bệnh vậy?"
Không hổ là thiên quân, chỉ nhìn qua một lần liền biết lí do cậu đến.
"Bị nhiễm hàn khí ở phàm đầm."
"Nước lạnh ẩm ướt dễ sinh bệnh nhưng không thể chỉ một lần là nhiễm bệnh, ngươi đã đi bao nhiêu lần? Rất muốn về lại nhân gian sao?"
Bảo Hỉ rất muốn nói là cậu cũng không biết, một khối đá làm sao biết tưởng niệm là gì.
Trà nóng rót xuống bụng, cậu lại lựa chọn trầm mặc, trầm mặc cũng tức là ngầm thừa nhận.
Đường Đình ôn nhu như vậy, cậu cũng không muốn đối xử lạnh nhạt với Đường Đình, cho nên cậu đã đem hoa mà cậu trồng tặng cho hắn.
Hoa đẹp như trương dương, lấp lánh ánh vàng rực rỡ.
Đường Đình tiếp nhận, an nhập nó vào một chậu sứ nền trắng mây xanh.
Linh thú của Đường Đình là chim én, lúc nhìn thấy hoa, nó liền hưng phấn đến lanh lợi hẳn lên.
Đường Đình một bên lấy lòng bàn tay vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của nó, một bên hỏi: "Ngươi đến đây, là vì muốn tặng hoa cho bổn quân sao?"
"Không phải tặng không." Bảo Hỉ thành thật nói: "Có việc muốn nhờ."
Đường Đình xoay người, hạt đàn sắc trong mắt đầy ý cười: "Bổn quân đáp ứng ngươi."
Bảo Hỉ lúc này mới phát giác một thân hàn khí của cậu đang dần tan biến, thì ra trà của Đường Đình là pha bằng nội lực.
Lấy linh lực đun trà liền biến thành dược khu lạnh.
"Đông quân thường đi nhân gian tầm lạc, sao không gọi hắn trực tiếp dẫn ngươi đi?"
"Ta cũng không phải người quan trọng trong Thương Ngọc." Cậu nghĩ thầm, ngoại trừ cái thân đầy vết roi này.
Đường Đình kinh ngạc: "Đông quân sẽ không tùy tiện dẫn người về Thiên Giới, ngươi hẳn là rất đặc biệt."
Nếu như Đông Thủy chưa từng say rượu, chưa từng lấy Bảo Hỉ ra chà đạp vì người trong lòng của y.
Bảo Hỉ có lẽ vẫn còn có chút vị thế, chí ít cũng không cần phải nhận phải trận đòn từ quản sự.
Cậu cúi đầu nói: "Ta bất quá chỉ là một khối đá thôi."
"-- một khối đá hiểu hoa."
Trong Diễm Mộc cung mùi đàn hương thoang thoảng bay, làn khói xanh nhẹ nhàng bay quanh quẩn, nhiễm đến ống tay áo của Bảo Hỉ, nhiễm cả chậu cây xanh này.
Đến khi cậu trở lại Thương Ngọc cung hương thơm vẫn chưa tiêu tán.
Bảo Hỉ gập người ôm đầu gối nhìn nhìn chậu cây.
Khối đá hiểu rõ về hoa, Đường Đình liền nhờ cậu chăm sóc nó cho đến khi hoa nở.
Mẫu đơn rất khó trồng, huống chi là cây mẫu đơn xanh ươm hiếm thấy như thế này.
Buổi sáng cần phải đem ra phơi nắng, buổi trưa ánh nắng lại rất độc, lại phải dời vào trong bóng râm. Thêm vào đó còn phải bắt trùng, làm ẩm đất, cùng nó trò chuyện. Tháng năm giữa mùa hạ, phải đến hai ba tháng nửa mới có thể nở hoa.
Trong hai ba tháng này thường có thiên quân đến Thương Ngọc cung.
Bảo Hỉ nghe tiên nô bàn tán, nói là vì Địa Vương Yên Phần đang ráo riết tìm linh thạch Ngọc Phách.
Đá Nữ Oa tu luyện vạn năm mới tạo ra một Ngọc Phách.
Ngọc Phách không phải là ngọc dùng để tăng tu vi thông thường, mà linh thạch Ngọc Phách chính là Bổ Thiên Ngũ Thải Thạch của Nữ Oa.
Yên Phần vốn là Kim Tôn, nếu có Ngọc Phách gia trì, công chiếm Thiên Giới chính là chuyện sớm muộn.
Nghe đồn đỉnh Tuyết Vực ở Tây Nam mấy năm trước từng có một trận tuyết lở. Đỉnh Tuyêt Vực đầy khắc nghiệt, chính là nơi linh thạch xuất thế.
Chư quân đều tới khuyên Đông Thủy phải gánh vác chức trách lớn, cùng đi tìm linh thạch Ngọc Phách, y bị kêu đến phiền liền dứt khoát mất tích.
Mặc dù không tìm được người, không cần nghĩ cũng biết là y đang ở nhân gian tìm vui.
Kim Tôn Địa Vương dã tâm bừng bừng, Kim Tôn Thiên Giới lại chỉ lo vui chơi hưởng lạc.
Thiên Giới chúng quân thượng nghị, Ngọc Phách vẫn là phải tìm, không thể để rơi vào tay Yên Phần, cho dù vẫn không biết được tung tích của Đông Thủy.
Thương Ngọc cung không có Đông Thủy, liền do quản sự làm chủ.
Bảo Hỉ tóc đen như mực tàu, mười ngón tay nắm chặt.
Những người được gọi là tiên này, bôn ba tầm tiên, đau khổ tu hành, đắc đạo rồi mà tật xấu vẫn không khuyết đi phần nào.
Quản sự bị các thiên quân chọc tức, quay đầu liền rơi xuống thân Bảo Hỉ, ác liệt quất roi cậu.
Đêm đến Bảo Hỉ ôm lấy chậu cây, nhìn máu trên mặt đất, từng vệt giăng đầy khắp nơi, đều là do máu thịt cậu in ra.
Không còn cách nữa rồi.
Lần trước đi tìm Đường Đình, lấy một chén thuốc trà để xua bệnh, chỉ có thế nên không gây nên phiền phức gì.
Lần này chẳng lẽ phải nhờ Đường Đình phá giới, giúp cậu giáo huấn quản sự Thương Ngọc Cung?
Huống chi quản sự cũng không phải tùy ý làm bậy, sau lưng hắn còn có Đông Thủy.
Nếu không phải nghe được một câu cút kia, biết chắc rằng cậu bị quân thượng chán ghét, thì cũng không ai dám động đến một sợi tóc của Bảo Hỉ.
Không còn cách khác, cũng không thể không phối hợp.
Nên phẫn nộ, nên oán hận, nhưng cậu không có thất tình lục dục.
Tùy ý bị người giẫm đạp dưới chân, mặc cho người khác làm nhục nói xấu.
Được sinh ra nhưng ngươi lại không có chút dục niệm nào, cùng chết có gì khác nhau cơ chứ.
Không bằng nhảy xuống phàm đàm, loại bỏ tiên cốt, trở về làm một khối đá vụn. Không cần phải chịu loại đau đớn từ xác thịt này nữa.
Hiện tại cậu chỉ cần chờ đến khi hoa nở, làm tròn tâm nguyện của Đường Đình, cùng hắn không ai nợ ai.
Nhưng vào đêm trước khi hoa nở, Đông Thủy đã trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.