Ngọc Phách

Chương 1



Bảo Hỉ danh tự này là do Đông Thủy đặt cho cậu.

Lúc cậu vừa được đưa lên Thiên Giới, thú chín đầu đã khai linh trương ra một gương mặt đầy nghi kị.

Đông Thủy đưa tay nâng quạt lên ngăn trở tầm nhìn của nó: "Tiện tay nhặt được ở trần gian, người của bổn quân, không cho tiến a?"

"Không dám." Một cái đầu khác của thú chín đầu với vẻ mặt đầy cung kính: "Nhưng quân thượng cũng biết quy giới."

Đông Thủy khép lại kim phiến, mãnh vụn bạc lấp lóe rơi xuống. Làm Bảo Hỉ nghĩ đến những hạt bụi nắng dưới phàm.

"Ngươi muốn như thế nào?"

"Mời lưu lại tên họ."

Cậu nghe ra được giọng điệu xem thường của Đông Thủy, cậu bất quá chỉ là một khối đá, sao lại có tên họ được.

Khai linh thú còn chưa kịp thi triển một gương mặt khó xử, Đông Thủy đã dùng nan quạt đươc làm từ gỗ Tử Đàn nâng cằm Bảo Hỉ lên.

Là một trong hai kim tôn đứng đầu trong lục giới, với đôi mắt vàng ẩn chứa cao ngạo, y cất lời: "Không bằng, bổn quân ban cho ngươi một cái tên?"

Bảo Hỉ trầm mặc ngầm đồng ý.

Cậu từ trước đến nay đều rất ít nói, cho dù là lúc quân thượng dưới mưa lớn biến một khối đá phàm như cậu thành người, cậu cũng không rên một tiếng. Cho đến khi Đông Thủy bất mãn lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Thạch Đầu, nhận ân huệ, cần phải cảm ơn." Bờ môi hắn mới hơi khép mở nói đa tạ.

"Đa tạ." Bảo Hỉ nói.

"Thích không?"

Bảo Hỉ khẽ gật đầu, kỳ thật cậu cũng không hiểu rõ thích của y là ý gì, chỉ là thuận theo lời nói của y mà đáp thôi.

"Vậy liền gọi là Bảo Hỉ đi." Đông Thủy cười nói: "Vật phàm tục nên có tên phàm tục."

Lời này không đúng lắm. Bộ dáng Bảo Hỉ rất thanh tú, tuy gầy nhưng gầy đến có tinh thần, từ khung xương có thể cảm giác được cỗ sức mạnh tỏa ra, đứng nơi nào chỗ đó như muốn trũng xuống.

Quanh thân duy nhất chỉ có một chỗ là phàm tục chính là đôi mắt, cậu có một đôi mắt đen thẫm đầy mịt mờ.

Cho dù được ân trạch hóa hình người, nhưng ánh mắt trời sinh phàm tính của cậu cũng không có chút linh khí nào.

Huống chi cậu lại cứng nhắc như đá chìm, đối với người nào cũng đều là bộ dạng cụp mi rũ mắt, cũng không biết ăn nói uyển chuyển.

Danh tự là do Đông Thủy đặt, nhưng y lại rất ít khi dùng đến.

Y thường kêu cậu là Tiểu Thạch Đầu, giống như từng thời từng khắc đều đang nhắc nhở Bảo Hỉ, ngươi bất quá cũng chỉ là một khối đá phàm mà thôi.

Thế nhưng các tiểu tiên khác trong Thương Ngọc cung thì ngược lại rất hâm mộ Bảo Hỉ, họ thường bảo rằng cậu rất may mắn. Được kim tôn Đông Thủy ban ân huệ, miễn đi ngàn năm tu vi, cũng không cần phải độ kiếp, trực tiếp phi thăng lên Thiên Giới, trường sinh bất tử, trở thành thần tiên. Gọi nhiều tên cậu thêm mấy lần, tựa như có thể hưởng được ít nhiều điểm phúc khí của cậu vậy.

Bảo Hỉ chỉ rủ xuống đôi mắt xám như tro tựa như đã trải qua nhiều sương gió của mình, trả lời một cách thờ ơ, khiến người bên ngoài nhìn không ra nửa điểm tâm tư của cậu.

Theo lý mà nói loại tính tình này của cậu không có gì nổi bật, nhưng lại khiến quân thượng yêu thích không thôi. Nếu không thì dựa vào cái gì mà chủ thượng biến cậu thành người, lại còn ban cho danh tự chứ.

Nguyên cớ không rõ ràng, cần gì phải tìm hiểu, chủ tử sủng ai, bọn hắn nâng người đó.

Chỉ là thời gian dần dần qua, liền phát giác ra rằng quân thượng cũng chỉ là chọn đại một người rồi cho tên mà thôi.

Sau khi đem người từ phàm trần mang về Thương Ngọc cung, liền giống như không còn hứng thú nữa.

Đôi lúc gặp vẫn thân mật gọi vài tiếng Tiểu Thạch Đầu, càng về sau liền đem người gạt qua một bên.

Trăng cùng sao dần khuất sau bóng tối, quân thượng ở bên ngoài tẩm cung, kim hoa trà rơi xuống, không người nào nhớ đến hắn.

Thanh tịnh cũng tốt, ồn ào cũng được.

Kim hoa trà a.

Theo cậu từ dưới phàm lên tới đây.

Cậu còn có thể xem là đá phàm có linh tuệ, mà bọn chúng lại triệt để là hoa phàm. Bị vây khốn trong vòng luân hồi sinh sôi rồi lại héo tàn.

Còn mấy ngày nữa mới hết kỳ nở hoa, sợ là không cần đến một đêm mưa gió liền không thể kéo dài hơi tàn.

Bảo Hỉ trơ mắt nhìn đóa kim hoa trà cuối cùng thoát thân rơi xuống đất.

Linh thú của Đông Thủy vẫn ở dưới hiên ngủ say, một đầu kim hoàng cự mãng, lân phiến (Vảy) lấp lánh rạng rỡ dưới nắng sớm giờ phút này đang chìm ngập trong bóng tối.

Đông Thủy ôm cánh tay dựa vào cột hành lang, vừa thức giấc nên quần áo vẫn còn chưa mặc lại đàng hoàng.

Người này xưa nay phóng đãng đang để lộ mảng da thịt lớn trước ngực, triều thần liền nhiễm phải ý vị không sạch.

"Thật đáng tiếc."

Giọng y khàn khàn, âm thanh lười biếng đầy sắc tình tản ra trong bầu không khí trong lành.

Kim tôn chi tử vung tay lên, kim hoa trà lúc này khởi tử hồi sinh bay lên đầu cành.

Bảo Hỉ buông thùng gỗ xuống, lẳng lặng chờ đợi.

Nhưng Đông Thủy lại thu hồi tay đang thi pháp, quay người trở về phòng.

Bảo Hỉ đứng một hồi, không biết y vì sao lại thay đổi tâm ý.

Thôi.

Không phải là hoa thiên giới cũng tốt. Sẽ bị bệnh lại cần tưới nước, mình cũng coi như có việc để làm.

Cậu kéo ống quần lên, đem từng đóa hoa vùi vào trong bùn.

Khoảnh khắc chờ đợi đến thời điểm hoa nở, Bảo Hỉ có chút vui vẻ.

Nói là vui vẻ cũng không đúng lắm, cậu chỉ là một khối đá, khối đá nào hiểu cái gì vui hay không vui chứ.

Cậu chẳng qua là cảm thấy thân tâm khi ấy rất thư thái, hương hoa nồng thuần như hương rượu, phảng phất như muốn hun say cậu, cậu liền nhắm mắt lại.

Mà Đông Thủy đúng lúc dự tiệc rượu bước nặng bước nhẹ trở về.

Bảo Hỉ đã say với hương "rượu" của mình.

Y đem cậu ấn ngã xuống giường.

Hết thảy bắt đầu từ đây.

Lần đầu tiên rất đau, huống chi Đông Thủy lại uống say. Y lại vì mượn rượu giải sầu nên mới say, môi lưỡi nồng đậm mùi rượu tương giao với nhau, khi ấy Bảo Hỉ mới biết được nguyên lai thần tiên cũng biết đau.

Thiên Giới linh diệu kỳ ảo, mà cái này tất cả đều chỉ là đam mê trần tục.

Đông Thủy đơn phương phát tiết, Bảo Hỉ chỉ là vì giảm bớt thống khổ mà phối hợp.

Đông Thủy vẫn luôn gọi cậu là tiểu thạch đầu. Đến khi gọi cậu là Bảo Hỉ thì cậu mới lên tiếng đáp lời, giọng cậu rất bình tĩnh, đôi mắt xám của cậu không có một chút gợn sóng, dù đang phải chịu tàn sát bừa bãi như mưa rền gió dữ từ y.

Cậu vẫn ở đó, thế nhưng với Đông Thủy mà nói lại không đủ, y vuốt ve hai gò má của Bảo Hỉ nói: "Cười."

Một mệnh lệnh không được phép cự tuyệt.

Bảo Hỉ liền cong khóe môi.

Đông Thủy nhìn vào ánh mắt của hắn, đôi mày kiếm nhíu lại, lại có chút lệ khí: "Không giống."

Lúc này, Bảo Hỉ mới biết được vì sao Đông Thủy lại tự chuốc mình say đến vậy, cũng rõ ràng lý do mà mình lại được kim tôn chi quân điểm hóa.

Cậu nhắm nghiền hai mắt.

Đông Thủy lại càng dùng sức.

Đôi mắt thật sự rất không giống, Bảo Hỉ nghĩ.

Vị kia trong lòng y xác thực rất trân quý, ái mộ cực sâu đậm.

Thế nên y mới tạo ra một cái Bảo Hỉ, nhưng cậu lại không thể nào sánh được với người kia, cho rằng hắn bị một thứ phàm tục như cậu bôi nhọ đi.

Thế là minh bạch vì sao một năm qua Đông Thủy khi thì lãnh đạm với cậu, khi thì lại thân mật gọi cậu là tiểu thạch đầu.

Cũng càng rõ ràng vì sao năm ngoái khi đóa kim hoa trà rơi, quân thượng phong nghi phóng túng kia lại một tay đã duỗi ra lại còn thu hồi trở về.

Nguyên lai đều là vì cô đơn.

Hoa chính là tình cảm, sinh tử chính là thiên đạo. Chính kim tôn chi tử, cũng không thể chống lại thiên mệnh.

Đông Thủy say đến bí tỉ, làm một trận đến điên đảo.

Thân thể cậu vốn được Kim Tôn điểm linh đến cùng vẫn có chút khác biệt, Bảo Hỉ vẫn có thể chịu đựng được.

Lúc cậu vịn cột giường khó khăn đứng lên cũng đã là giờ ngọ (xế chiều).

Cậu gom lại quần áo bị Đông Thủy quăng đầy giường, che đi một thân đầy vết tích.

Lẳng lặng cất bước rời đi, cho dù Đông Thủy đã nặng nề ngủ trong men say, cậu không cần phải cẩn thận từng li từng tí như thế.

Cậu dội nước lạnh lên người, chợt nhớ đến cậu còn chưa tưới hoa của mình nữa.

Kim hoa trà an nhiên yêu kiều, dưới ánh nhìn đầy ảm đạm của cậu, nhan sắc hoàn toàn bị đánh mất.

Bảo Hỉ trầm mặc làm xong chuyện của cậu, như thường ngày trở về Thiên viện.

Lại qua một năm bình an vô sự, sau sự việc say rượu cậu đột nhiên trở nên vô thanh vô tức.

Bảo Hỉ không hiểu gì về ái tình nhưng y rất thức thời, người kia quan trọng đến thế.

Cậu chỉ là tu hú chiếm tổ nhận lấy thương yêu của quân thượng. Nhưng cậu biết rằng đến khi vật quy về nguyên chủ cũng là lúc cậu sẽ bị y lạnh nhạt.

Ngày kế tiếp cậu vẫn đi chăm hoa, đây là chức trách duy nhất của cậu.

Năm ngón tay trắng nõn đâm xuống bùn để gieo hạt thông, trong đất hơi nước bốc lên lành lạnh.

Đông Thủy từ trong phòng bước ra: "Không nghĩ đến ngươi lại rất cần mẫn."

Bảo Hỉ cọ xát bàn tay lên vạt áo, đi đến trước người Đông Thủy cúi người hành lễ.

Vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện y đang cúi người nhìn cậu. Thân thể phản xạ nhanh hơn đầu óc, lập tức tránh lui về phía sau.

Cằm cậu liền bị người giữ lấy.

Đông Thủy có vẻ tức giận: "Ngươi tránh cái gì?"

"Quân thượng cao quý.."

Kim châu hình elip nửa khảm vào giữa chân mày, quang huy biến mất tại sắc trời.

Đông Thủy chính là vừa hóa ra Kim Tôn chi thân.

Thiên Giới chúng quân lẽ ra nên đẩy y ra, làm sao phẩm hạnh phóng đãng như y, xử sự lại tùy ý. Trọng trách trông coi thiên địa lưỡng giới như nước với lửa có thể nào lại giao phó cho một kẻ phóng đãng như y cơ chứ.

Đông Thủy cười nhạo: "Hôm qua.. Ngươi không có một chút oán hận gì sao?"

Làm thế thân còn phải thừa nhận ham muốn của một nam nhân khác, nhận lấy bạo ngược, phá hủy cả tự tôn.

Nhưng Bảo Hỉ lại ôn thuần nói: "Ta là do quân thượng điểm hóa, đương nhiên là thuận theo ý muốn của quân thượng."

Ánh mắt như tranh vẽ, vô sắc, không có chút rung động nào.

Đông Thủy bất chợt tức giận đến cực điểm, tiện tay đem Bảo Hỉ hất ngã trên mặt đất.

Được y thích, hiện tại lại bị y hận.

Gân cổ tay Bảo Hỉ giật giật, nghe thấy xương cốt khanh khách gãy đoạn.

Kéo lại khuỷu tay, ống tay áo trần trụi lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ gầy, dựa vào phiến đá thô ráp bên cạnh từ từ ngồi dậy.

Bảo Hỉ cố nhịn đau, rất nhanh cúi người xuống, im lặng không nói gì, cả người mềm oặt như người không xương.

Nếu đã là vì "Hắn" mà thành hình, ngày hôm nay liền đã định đoạt từ lâu, Bảo Hỉ bình thản ung dung, muốn đánh muốn chửi đều tùy ý.

Cậu là một khối đá, vô dục vô tâm vô tình, có gì có thể khiến cậu quan tâm, cho dù có bị Đông Thủy hủy đi hình người.

Đông Thủy ngược lại không có ngoan tuyệt đến vậy.

Bảo Hỉ đến cùng vẫn có cùng dung nhan với người y yêu, y chỉ là căm hận đôi mắt xám này, không chịu được cái tư thái nhẫn nhục chịu đựng này.

Người kia xuất thân cao quý như vậy, có thể nào làm ra loại tư thái này -- "Cút! Ngươi cút cho ta!"

Bảo Hỉ bò dậy, đang muốn hoàn thành tâm nguyện của Đông Thủy, lại bị y giữ chặt cánh tay trái.

Da thịt tinh mịn vết máu, dính đầy bụi đất.

Ánh mắt Đông Thủy tối sầm lại, đầu ngón tay hiện lên kim quang, vết thương liền lành lại.

Sơ Đồng ngậm gió, Thiên Diệp lưu vang (một hơi gió thổi cũng khiến chuông gió ngân vang)

Đại khái là y không muốn lưu lại vết tích, lan truyền tin đồn khắp cung. Bảo Hỉ nghĩ.