Ngọc Phách

Chương 3



Tựa như biến mất trong vô thanh vô tức.

Nến cháy đến phân nhánh, Bảo Hỉ đang muốn cắt tim nến, lúc cậu xoay người thì ánh nến phút chốc bị dập tắt, trong bóng tối cậu bị một người ôm chặt.

Hai người vừa ôm vừa liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng ngã xuống giường.

Đông Thủy áp lên người cậu, lưng cậu chống đỡ sức nặng cả hai người, đau nhứt khắp toàn thân đồng loạt phát tác, Bảo Hỉ cố nén không kêu thành tiếng.

"Tiểu thạch đầu.."

Đông Thủy hôn cậu đầy ôn nhu, lưu luyến nhẹ nhàng nói vào tai cậu, hơi thở y phảng phất lên mái tóc cậu: "Ta hận ngươi."

Bảo Hỉ mở to mắt nhìn một mảnh đầy mịch mờ.

Tồn tại của cậu thật là ti tiện, bộ dung nhan này thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở Đông Thủy rằng: Người y chân chính yêu thương đã chết, chỉ còn lại một vật thay thế mà thôi.

Bảo Hỉ cả thể xác lẫn tinh thần đều đã rã rời. Nhưng có vẻ Đông Thủy còn mệt mỏi hơn, y không nói một lời ôm cậu trầm trầm ngủ say.

Bảo Hỉ xuống giường đốt lên ánh nến, ánh sáng chiếu rọi ra một gương mặt tái nhợt.

Tại nhân gian chơi đến điên như thế, nguyên thần cũng muốn xuất khiếu.

Bảo Hỉ giúp y cởi giày, chỉnh lại chăn đệm.

Canh giữ ở bên giường y trắng đêm, sắc trời dần sáng, nụ mẫu đơn cũng nở rộ.

Đông Thủy ngủ đến thiên hôn địa ám, nửa khắc cũng không hồi tỉnh, mà bây giờ trong Thương Ngọc cung cũng chưa có người thức, lúc này là thời cơ tốt nhất để rời cung đem hoa trả lại cho Đường Đình.

Đường Đình tỉnh giấc rất sớm, Bảo Hỉ vốn định đem chậu hoa đặt ở cửa cung, thì tiên nô đã đem cánh cửa sơn đỏ mở ra, lộ ra chậu hoa mẫu đơn với vẻ đẹp nhân gian hoàn mỹ.

Đường Đình rất hài lòng, đòi ban thưởng cho Bảo Hỉ.

Cậu tất nhiên là vô dục vô cầu, Đường Đình liền đề nghị tặng cho cậu một bản bách hoa đồ giám.

Hồi cung liền gặp phải người mà mình không muốn gặp nhất.

Quản sự liên tục tra hỏi hắn đã đi đâu, Bảo Hỉ chỉ nói cậu chỉ đi dạo xung quanh một chút, liền bị quản sự tát cho một cái.

Mấy tháng nay vết thương cậu nhận được ngày càng chồng chất, thân thể vốn đã gầy yếu, bây giờ càng như liễu rủ trong gió, một tát liền lảo đảo, đồ giám trong ngực lộ ra một góc, chưa kịp che giấu thì đã bị đoạt đi: "Đây là --"

Bảo Hỉ muốn đem sách đoạt lại, cậu sinh ra đã có gương mặt giống người trong lòng của Đông Thủy, nếu muốn tránh phiền phức, thì không thể quá cận kề cùng nam nhân khác.

Nhưng đã muộn, quản sự đã thấy rõ dấu chu ấn trên sách, sắc mặt hắn liền đại biến, đá một cước vào ngực cậu.

"Ngươi không những khiến cho quân thượng buồn nôn, mà còn dám dùng bộ dạng này đi lấy lòng Đường Đình thiên quân!"

Một cước kia quản sự dùng hết sức mà đạp, Bảo Hỉ máu trào lên tận cuống họng, ho ra mấy điểm tinh huyết, lắc đầu liên tục.

"Ngươi còn không chịu thừa nhận? Nói! Vì sao Đường Đình thiên quân đem sách của mình cho ngươi?"

"Hắn.. Khụ khụ, ta giúp hắn trồng, trồng hoa.."

Quản sự nắm chặt lấy tóc của cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Như thế mà còn không gọi là lấy lòng? Ngươi rời khỏi Thương Ngọc cung đi làm việc cho Diễm Mộc cung, tội thêm một bậc!"

Bất cứ tiên nô nào cũng ao ước được như cậu, được Đông Thủy điểm hóa thành tiên, bây giờ lại còn được một vị thiên quân khác yêu thích.

Ngươi bất quá chỉ là một khối đá, có tài đức gì kia chứ! Quản sự nắm cổ áo cậu kéo vào trong nội viện.

Cổ họng Bảo Hỉ bị siết chặt đến nổi cậu muốn tắt thở, mắt nhìn về phía cửa gỗ phòng ngủ bên cạnh, bên trong là một cái giường làm từ gỗ tử đàn.

Đông Thủy vẫn còn đang ngủ, cách nhau chỉ có một bức tường.

Thật sự là do y không nghe thấy quản sự vừa đánh vừa mắng cậu, từng chữ đều rất khó nghe. Hay là nghe thấy được, nhưng y không muốn quản.

Đêm qua chính y cũng đã nói là hận cậu.

Bảo Hỉ kì thực cũng không để ý lắm, đừng phiền đến Đường Đình là được.

Cậu không thích làm liên lụy đến người bên ngoài, thế là nheo mắt nhìn vào khoảng không nói: "Đường Đình thiên quân không liên quan gì đến việc này."

Quản sự bóp lấy cằm cậu: "Rốt cục cũng chịu khai --"

Vẻ mặt quản sự đầy hung thần ác sát, lộ ra vài điểm khủng bố càng ngày càng đáng sợ.

Cổ áo Bảo Hỉ bị kéo tới lơi lỏng.

Cậu không để ý rằng đêm qua lúc Đông Thủy ủng cậu vào lòng, y đã lưu lại một vệt dấu hôn màu hồng phấn trên cổ cậu, theo hô hấp cậu mà chập trùng đầy mập mờ.

Nhưng quản sự lại không biết đây là do Đông Thủy tạo ra, lòng hắn tràn đầy kinh hoảng -- thứ đá vụn này lại cùng Đường Đình thiên quân làm ra loại sự tình này!

Hắn cho là Bảo Hỉ đã đánh mất sủng ái của quân thượng rồi, nên mới động một chút liền đánh liền chửi cậu. Nào biết cái tên tiện hóa này lại leo lên người chủ khác, còn leo ra loại quan hệ này!

Uổng cho bộ dạng thanh lãnh đẹp đẽ của cậu, nhưng bộ dáng lại lơ đễnh không ra làm sao kia lại khiến người luôn ôn nhã thủ lễ như Đường Đình thiên quân cũng nhịn không được muốn hôn cậu, vạn nhất cậu cùng Đường Đình lập mưu cáo trạng..

Quản sự liền vội vàng đánh phủ đầu: "Ngươi là do quân thượng mang đến thiên giới, nhưng lại tư thông cùng Đường Đình thiên quân. Kể từ ngày hôm nay ngươi phải ở trong Thương Ngọc cung cho ta, nửa bước cũng không được rời đi! Đồ tiện nhân! Đợi ta bẩm báo chuyện này cho quân thượng, quân thượng sẽ đem ngươi đánh về nguyên hình!"

Bảo Hỉ trầm ngâm một lát, "Đừng nói cho quân thượng."

"Tiện nhân như ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta!"

"Ta sẽ nhảy vào phàm đầm."

Quản sự nghe xong như bị ngũ lôi oanh đình.

Bảo Hỉ trầm trầm thanh giọng: "Ngươi không cam lòng ta một bước lên mây, vậy ta sẽ theo như ngươi mong muốn, về lại nhân gian. Chỉ là Đường Đình thiên quân có ân với ta, hi vọng ngươi đừng nói cho quân thượng, tránh phải khiến cho bọn họ phải sinh ra nghi kị lẫn nhau."

Quản sự lắp bắp hỏi: "Ta, ta tại sao phải tin ngươi cơ chứ! Phàm đầm đó.."

Phàm đầm loại địa phương đó, nhảy vào rồi, liền rơi xuống nhân gian, tiên cốt bị rút đi, nhục thể xác phàm, thi cốt một thanh.

Bảo Hỉ lại có thể dùng loại tư thái bình thản như vậy mà nói ra, tựa như cậu một chút cũng không thèm để ý.

Nhưng cậu chính là vô cảm như vậy, đối người đã như thế đối mình cũng vậy: "Nếu ta không chịu nhảy vào phàm đầm, thì đến lúc đó ngươi đi bẩm báo quân thượng cũng không muộn. Dù sao bách hoa đồ giám cũng nằm trong tay của ngươi, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi muốn bôi đen ta thế nào chẳng được."