Ngọc Phách

Chương 4



Bảo Hỉ trong người có thương tổn, một hạt bụi nhỏ cũng khiến cậu ho khan không thôi.

Đường Đình đầu tiên kịp phản ứng, tiến nhanh đến đỡ lấy Bảo Hỉ.

Bàn tay chụp lên tấm lưng đang phát run của cậu, dù biết Đông Thủy đối với cậu là loại thái độ gì rồi, y vẫn không thể ngăn mình vỗ lưng giúp cậu, vẻ yếu đuối gầy gò của cậu càng lộ rõ: "Sao ngươi lại tới đây--"

Đông Thủy hoàn hồn, bước nhanh đến phía trước, một tay đoạt lại người.

Y ghìm cậu vào trong lòng mình, đồng thời ngăn cản tầm nhìn của Đường Đình.

Bảo Hỉ đến đây là để giải thích mọi chuyện, quản sự đã giội một chậu nước bẩn lên trên người mình, nhưng cậu không thể hại Đường Đình, y là ân nhân của cậu. "Đường, khụ khụ, Đường Đình thiên quân.."

Cậu ho ra cả máu, giọng cậu là do kìm nén đau đớn mà có phần nghẹn ngào, một tiếng khẽ gọi: "Đường Đình thiên quân" Tràn đầy ủy khuất tình ý triền miên.

Mà cậu lại đang nằm trong lòng của Đông Thủy.

Thì ra cậu không phải không có tình, mà còn có tình đến như thế.

Đông Thủy trên thân mỗi một tấc đều là đố kị, cả trái tim như bị châm cho một mồi lửa.

Há có thể lại cho người thứ ba chen ngang!

"Câm miệng!"

Bảo Hỉ hơi thở yếu ớt, những vẫn muốn nói, "Đường.."

Đông Thủy liền đưa tay dùng sức phong kín một chữ "Đình" sắp thốt ra kia, ngón trỏ kim giới trùng điệp lướt nhẹ qua xương gò má Bảo Hỉ.

Bảo Hỉ nghẹn ngào một tiếng, nước mắt thẳng tắp rơi xuống.

Lúc này hắn mới hiểu được rằng mình đã phạm sai lầm.

Đông Thủy sinh ra đã là quý nhân, thiên tính ngạo mạn, mình chỉ là một tảng đá vụn một thế thân tầm thường, trong lòng lại tơ tưởng đến người khác ngay trước mặt Đông Thủy, đánh gãy mặt mũi của y.

Miệng bị phong kín, cậu lại không thể khống chế ho khan không ngừng. Máu huyết như muốn chảy ngược trở về kết thành phiền muộn.

Đông Thủy phát giác lòng bàn tay chợt nóng lên, hạ mắt liền trông thấy mặt mũi Bảo Hỉ dính đầy máu tươi, thần sắc đại biến.

Đường Đình cũng ngửi được mùi máu.

Hắn tiến lên một bước, đang muốn chữa thương cho cậu, thì trên người cậu đã nổi lên kim quang nhàn nhạt.

Đông Thủy đã trước một bước độ linh lực kim tôn cho cậu, liên tục không ngừng.

Bảo Hỉ chỉ cảm thấy trên lưng như có dòng nước ấm chảy xuôi, máu tụ trong lồng ngực cũng dần dần biến mất.

Ấm áp dễ chịu, mệt mỏi liền ập đến.

Đường Đình chưa từng thấy Đông Thủy thay đổi sắc mặt bao giờ, chứ đừng nói đến thần sắc kinh hoảng đến như vậy.

Tiểu Thach Đầu này.. Đến tột cùng là người nào?

Bảo Hỉ mở mắt thì trông thấy một bộ kim bào tại bên giường.

Cử động tay một chút, Đông Thủy đang năm ngón tay đan xen với cậu, kín kẽ, lại có ý vị tử sinh khế khoát.

Cậu chậm rãi ngước mắt nhìn đôi mắt vàng thâm trầm của Đông Thủy.

Bên trong phản chiếu chỉ có mình cậu, nhưng không thể là chính mình được. Bảo Hỉ nghĩ, quân thượng lại nhận lầm người rồi.

"Trên người ngươi có thương tổn."

Bảo Hỉ không có thất tình lục dục, nhưng lại am tường cách nhìn sắc mặt người khác. Câu này của y âm sắc trầm ổn, có giận cũng có buồn.

Nói cho cùng thì cậu cũng có gương mặt của người Đông Thủy yêu nhất.

Nếu không vì thế thì với thảm trạng thổ huyết đến hôn mê như thế, Đông Thủy cũng có thể cứu lấy hơi tàn của cậu mà không phải là vứt bỏ không thương tiếc.

"Ai làm."

"Ta nói cho quân thượng, quân thượng sẽ làm như thế nào?"

"Tự ta có xử trí."

Cậu lại không nói.

Đông Thủy thấp giọng cảnh cáo: "Bảo Hỉ."

Bảo Hỉ trầm ngâm một lát, mới nói: "Hôm đó quân thượng say rượu cùng ta.. Ngày thứ hai gặp mặt lại bảo ta cút, quản sự liền nghe được."

Đông Thủy tràn ngập sát ý.

"Việc hắn làm cũng không hẳn là sai, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm mà thôi. Nếu không phải thứ mà quân thượng ghét, hắn cũng không dám đối ta như vậy."

Linh lực kim tôn trong tạng phủ cốt nhục lưu chuyển một trận, Bảo Hỉ liền không giống như bệnh nặng mới khỏi, mà chỉ như đang ngủ say chợt tỉnh nên mơ hồ, lời nói ra lại bén nhọn như bị lưỡi dao gọt qua -- "Nói thật ra, quân thượng chẳng phải muốn xử trí ta sao?"

Đông Thủy sững sờ.

Bảo Hỉ tiếp tục hỏi: "Quân thượng đã hận ta như thế, chỉ cần để ta chết là được, cần gì phải lãng phí linh lực đem ta cứu trở về?"

Đông Thủy ngóng nhìn mười ngón đan xen giữa hai người.

Kì thực cũng không hẳn là đan xen, chỉ có mình y một tay luồng vào kẽ tay của cậu.

Bảo Hỉ xưa nay không bao giờ chịu đáp lại y.

Thế là nhớ tới nhánh kim hoa trà kia, y thực sự không cam lòng đến cực điểm, "Bởi vì bổn quân muốn hỏi ngươi, ngươi cùng Đường Đình đến tột cùng là quan hệ gị?"

"Không phải quan hệ mà ngươi nghe được."

"Vậy tại sao ngươi lại tặng hoa cho hắn, giúp hắn làm vườn? Lại đối hắn nhớ mãi không quên?"

Từng câu từng vấn đề hùng hổ đến dọa người, cứ như y đang ghen vậy.

Bảo Hỉ liền hỏi ngược lại y: "Quân thượng đơn giản chỉ là nghi ngờ ta thích Đường quân, nhưng ta không hiểu như thế nào là thích, quân thượng chẳng lẽ còn không rõ sao? Làm gì lo lắng ta sẽ đối với người khác nảy sinh lòng ái mộ."

Câu này đúng như là thuốc chữa đúng bệnh, đánh tan lòng đố kị của Đông Thủy, nhưng cũng tăng thêm hậm hực trong lòng y.

Từ đầu đến cuối, bất quá chỉ là y tự mình đa tình, làm gì có người thứ ba cơ chứ? Từ đầu đến cuối Bảo Hỉ chưa từng yêu y.

Quản sự bị rút tiên cốt, trục xuất Thiên Giới.

Trong khi Bảo Hỉ vẫn còn đang nghĩ đến việc đến nhìn phàm đầm.

Quản sự bị trọng phạt, tiên chúng trong Thương Ngọc cung không thể không đối Bảo Hỉ cung kính hơn một bậc.

Chỉ là thời gian trôi qua như gió thổi mây bay, ngược lại càng làm cậu càng muốn quay về làm một khối đá hơn.

Trước kia là ghét, bây giờ là sủng, bất quá chỉ là do sắc mặt của Đông Thủy mà thôi.

Mà yêu ghét của y lại nông cạn đến phù phiếm như thế, không một thứ gì là có thể lâu dài.

Một cái xác không hồn như cậu cũng chẳng thể cảm nhận được gì.

Nhảy xuống phàm đầm, là có thể quay về làm khối đá không có chút linh thức như trước kia.

Ý niệm đã tồn tại, nhất thời như tiếp thêm dược hỏa, sinh sôi càng ngày càng lớn.

Như ánh nến thắp sáng màn trời tối mịt trong lòng cậu, Bảo Hỉ quyết định sáng mai cậu sẽ đặt dấu chấm hết cho chuyện này.

Hôm sau cậu còn chưa bước ra khỏi cửa cung, thì Phù Ngọc đã mang thương giết tới, khí thế đầy hung hăng.

Lúc trước Phù Ngọc thiên quân xông vào Tuyết Vực bị ám toán, linh lực còn chưa hồi phục.

Lần này nghe nói Đông Thủy hồi cung, thì phát hiện y lại đang nằm trên giường dưỡng thương.

Mỹ nhân có tiếng là tính tinh bạo ngược, nói chưa đầy ba câu, trực tiếp đập vỡ chén trà phỉ thúy của Thương Ngọc cung.

Đường Đình nghe thấy tiếng động liền đến đem người kéo lại về chỗ ngồi, chợt nghe Đông Thủy mở kim khẩu: Đi Tuyết Vực có thể, nhưng y chỉ phá trận.

"Vừa mở ra thông đạo, liền từ chỗ này đốt liệt phù."

Bảo Hỉ tay nâng một bộ trường bào làm từ tơ vàng mới tinh, lẳng lặng đi theo bên cạnh Đường Đình, nghe hắn kể về trận chiến của thiên địa từ đầu đến cuối.

Đông Thủy đối đầu Yên Phần, kim tôn đối đầu kim tôn, khó phân cao thấp, lưỡng bại câu thương.

Đường Đình tới cửa thiên trì thì dừng bước, "Lúc Đông quân bị thương nặng, luôn miệng gọi tên Tiểu Thạch Đầu, Bảo Hỉ.."

Y ngẩng đầu nhìn cậu, rồi nói tiếp: "Ngươi cùng Đông quân đến tột cùng là có quan hệ gì?"

"Việc này có nội tình, tha thứ cho Bảo Hỉ không thể trả lời."

Khúc chiết này muốn giải thích thực ra cũng không dài dòng lắm: Người trong lòng Đông Thủy không phải Tiểu Thạch Đầu cậu. Cậu chỉ là một cái thế thân dùng để an ủi mà thôi.

"Bổn quân không biết có khúc chiết gì trong đó, nhưng Đông quân đại thương chưa lành, tỉnh lại chỉ muốn gặp ngươi, nên ta cho rằng thân phận của ngươi xác thực không hề tầm thường. Thời điểm thiên địa lưỡng giới lúc này khi nào cũng có thể sẽ diễn ra hỗn chiến giết chốc, việc cấp bách là phải tìm ra linh Thạch Ngọc Phách, nhưng Đông quân lại xem như không."

Bảo Hỉ gật đầu, "Ta hiểu được, ta sẽ nói lại chuyện này với quân thượng."

Cậu có nên thừa nhận hay không, chuyện của cậu.

Cánh cửa đồng đóng lại, mây mù phủ trắng xóa. Bảo Hỉ lần theo ngọn đèn mờ ảo tiến đến gần Đông Thủy.

Tóc đen rối tung, hai tay khoác xuôi theo thành ao, trên cánh tay là vết máu đầy dữ tợn.

Bảo Hỉ liền có thể tưởng tượng, kiếm quang như thế nào mới có thể gây ra vết thương như thế trên người Đông Thủy. Tầng tầng vết thương trên da, xâm nhập đến tận huyết nhục của y.

Cậu thấp giọng gọi quân thượng một tiếng.

"Quần áo, cởi xuống."

Bảo Hỉ hơi sững sờ.

Rất nhanh cậu liền khai giải nút thắt sau lưng, đem quần áo cởi hết, lõa trình đản tích.

"Tiến đến."

Nước thiên trì ấm nóng, so với phàm đầm đầy tương phản.

Đông Thủy kéo cậu đến gần. Thẳng thắn, trần trụi, chỉ là một cái ôm thuần túy, ý hợp tâm đầu.

Quân thượng là thật lòng yêu hắn. Bảo Hỉ nghĩ.

Là hạnh vẫn là bất hạnh, được kim tôn chi tử coi trọng, đảm nhận không nổi, thọ không lâu.

Bất luận là gì, duy nhất cái tên Yên Phần kia, một khi nắm được điểm mấu chốt này của Đông Thủy, chắc chắn hắn sẽ không từ thủ đoạn bắt lấy Đông Hỉ áp chế y.

Kỳ thật cái ôm của Đông Thủy rất ấm áp.

Bảo Hỉ dựa vào cổ y, quá bình yên, lại có chút bối rối, hồi thần trở về, nhắc nhở mình còn có việc muốn làm, "Đường quân --"

Trời long đất lở.

Bảo Hỉ nhìn chăm chú Đông Thủy, y đã xoay người đem hắn đặt ở bên cạnh ao, mắt vàng le lói đầy tính uy hiếp, "Coi như ngươi không thể yêu người khác, nhưng cũng không được phép nhắc tên nam nhân khác trước mặt bổn quân."

Cậu liền hạ mắt nhận sai, lộ ra đôi mi dài, hai gò má bởi vì nóng mà có phần phiếm hồng.

Đông Thủy thấy thể xác cùng tinh thần vô cùng bất an, Bảo Hi không nhúc nhích, cũng thấp giọng bảo cậu đừng nhúc nhích.

Bảo Hỉ gối lên tay Đông Thủy, thấy ánh nhìn của y dần dần trục nhiễm dục vọng, liền nhắm mắt mặc y muốn làm gì thì làm, nhưng y không làm gì cả.

Cuối cùng y ngồi lại trong ao, hỏi có phải Đường Đình bảo cậu tới khuyên y đi tìm linh Thạch Ngọc Phách.

Bảo Hỉ nghe xong lời ấy, liền dự cảm được việc sẽ không thể thành, nhưng cậu vẫn hi vong có thể khuyên giải: "Quân thượng là bị Yên Phần đả thương, chỉ cần có Ngọc Phách gia thân. Trở thành kim ngọc chí tôn, liền có thể trả thù."

"Bị giẫm đap dưới chân mới cần phải trả thù, tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia cũng bị ta đả thương không nhẹ."

"Dù sao cũng phải vì Thiên Giới mà suy tính, Thương Ngọc cung trên dưới đều tôn kính người."

"Qua trận này, Yên Phần không có linh ngọc trong tay, hắn không dám cùng bổn quân giao phong nữa đâu." Đông Thủy cười nhạo một tiếng, "Thiên Giới đại loạn? Chờ hắn tìm được Ngọc Phách lại nói tiếp."

Bảo Hỉ im lặng trong giây lát, cẩn thận thăm dò, "ý của Quân thượng là.. Yên Phần vẫn không tìm thấy ngọc sao?"

Đông Thủy nắm chặt tay nghiêng người nhìn cậu, lộ ra vẻ khinh bạc: "Tiểu thạch đầu, trong lòng ngươi trống rỗng một mảnh không hề tồn tại chút gì, trời sập ngươi cũng không sợ. Đừng bày ra một bộ quan tâm đến khó khăn của chúng sinh nữa."

Nói xong lại cười nhẹ một tiếng, xích lại gần hỏi: "Thay vì giả vờ giả vịt quan tâm chúng sinh, không bằng trước quan tâm tới bổn quân. Ngươi nhìn từng đạo vết thương trên người bổn quân này, cũng chưa từng hỏi ta có đau hay không bao giờ?"

"Kia quân thượng có đau hay không?"

Ánh mắt Đông Thủy trầm xuống.

Câu nói quan tâm đầy qua loa này, khiến y nhớ lại tiểu thạch đầu chân chính trước kia, quả nhiên y lại kìm không được lòng, "Tiểu thạch đầu.."

Bảo Hỉ do dự trả lời y.

"Đau." Đông Thủy giữ chặt tay của cậu ấn lên tim mình, "Rất đau."

"Quân thượng muốn ta làm thế nào?"

"Nói trong lòng ngươi có ta."

Bảo Hỉ hậu tri hậu giác nhìn ra khổ sở trong lòng y, từ khi nói câu "Trong lòng trống trơn một mảnh không hề tồn tại chút gì" y liền như chôn giấu những cảm xúc thất lạc cùng cô độc trong từng câu từng chữ.

Có lẽ may mắn là mình không biết yêu, không cần trải qua cái cảm giác đau khổ yêu mà không được này.

Bên trong đôi mắt Bảo Hỉ màu xám nhạt không mang một chút hữu tình.

Ngữ khí bình ổn như một sợi dây dài mà thẳng tắp, bình dị lấy giọng điệu nhân tình uyển chuyển triền miên nói nhỏ, "Trong lòng ta có ngươi."

Đôi mắt xám tro đầy vô tình, ép tới Đông Thủy không thở nổi.

"Nhưng ta không có." y lại nói, "Ta hận không thể xem như ngươi chưa từng tồn tại."

Đông Thủy tâm tình bất định. Bảo Hỉ sớm đã hiểu rõ, nghe y toát ra câu nói lật lọng như thế cũng không quá mức chấn động, chỉ hạ mắt mà thôi.

Sau khi Bảo Hỉ rời đi liền đi tìm Đường Đình, theo lời Đông Thủy, hình như có phần nắm chắc rằng Yên Phần vẫn không thấy Ngọc Phách, nhưng cậu không thể nhắc tới việc này.

Cậu khuyên Đường Đình đừng quá lo lắng, tình thế hôm trước tại Tuyết Vực cực kỳ nghiêm trọng, Đông Thủy đã đứng ra. Nhưng lại không nghĩ rằng đến cùng y vẫn không quan tâm đến việc này.

Đường Đình xem thường Đông Thủy tính tình tản mạn lỗ mãng. Sinh tử tồn vong, há có thể không lo.

Cuối cùng vẫn nhắc lại câu kia, nhờ Bảo Hỉ khuyên Đông Thủy nên gánh vác chức trách lớn.

Qua ải Tuyết Vực này chư quân đều có thể thấy rõ ràng, thực lực tương đương với Yên Phần, chỉ có mình Đông Thủy.

Bảo Hỉ cũng không đáp lời, im lặng lui ra, nhưng cậu không trở về Thương Ngọc cung.

Mình rõ ràng là dựa theo yêu cầu của Đông Thủy mà nói thôi cũng khiến y tức giận, hận không thể xem như mình chưa hề tồn tại.

Muốn cậu đi khuyên giải Đông Thủy, chỉ khiến mọi chuyện đi ngược lại mà thôi.

Đã từng ăn khổ từ phàm đầm một lần, lần này hàn khí đánh tới ngược lại cũng không lạ lẫm mấy.

Trong lòng của cậu rỗng tuếch, không có lo lắng, cũng liền không có sợ hãi.

Sớm nên như thế kết thúc mọi chuyện, chính cậu sống mà còn thấy mệt mỏi, người bên ngoài cũng thấy cậu chướng mắt mà thôi.

Cậu giang hai cánh tay, rơi vào trong đầm tư thái nhẹ nhàng.

Thân thể cậu khuynh đảo rơi từ trên trời xuống, tựa như hạt giống về tới đại địa.