Ngọc Phách

Chương 5



Bảo Hỉ bị một cái lưỡi ướt át liếm đến tỉnh.

Hơi thở của động vật, lông thô cứng quét lên khắp mặt.

Ánh mặt trời chói lòa khiến cậu nhất thời khó mà mở mắt nổi, nhưng mỗi mạch máu bên trong máu cậu lại như lạnh đến ngưng trệ.

Cậu nghe thấy dã thú gầm nhẹ, ngực bị móng của nó đè lại, sau đó là tiếng chân, sàng sạt tiếng lại gần, đứng lặng bên người cậu, che đi ánh nắng thiêu đốt chiếu tới.

Đánh mất chân nguyên Bảo Hỉ thấy ngày càng rét hơn, lông mi run rẩy hé mắt.

Lọt vào trong tầm mắt là một cái đầu sói xám cường tráng, không nhúc nhích đứng cạnh chân một người.

Là nam nhân, hình dáng bị choáng bởi ánh sáng, Bảo Hỉ nhất thời thấy không rõ dung nhan hắn, nếu không cậu đã nhận ra rằng đôi mắt của hắn như lửa mạ vàng, cùng Đông Thủy giống nhau như đúc.

Yên Phần Địa Vương.

Ngoài Thiên Môn có thú khai linh trấn thủ, thì phàm đầm là nơi kết nối duy nhất giữa Thiên Giới cùng ngoại giới, hắn có quỷ trong lòng, tự khắc sẽ lưu ý động tĩnh hàn đàm.

Huống chi lại có một đạo kim ấn giáng xuống như vậy.

Yên Phần chỉ ngón trỏ vào mi tâm Bảo Hỉ, một vòng kim mảnh đẩy ra.

Liền như có một mãnh kim nhọn tiến nhập vào đỉnh đầu, đau muốn nứt ra. Bảo Hỉ đau đớn kêu một tiếng, lại tiếp tục lâm vào hôn mê.

Yên Phần ngưng mắt -- Đông Thủy không những phong kim ấn, còn phong đến kỹ càng như vậy, là muốn khóa kín đoạn ký ức của người này?

Người này là ai?

Không phải thiên quân, Thiên Giới ba trăm sáu mươi quân, không có một ai là mắt xám cả.

Nếu là tiên nô trong Thương Ngọc cung, gây ra chuyện gì mới có thể khiến kim tôn chi tử hạ xuống kim ấn? Còn từ phàm đầm ngàn trượng băng hàn xuyên qua, cho dù ngã xuống không bị thiêu cháy như ở sa mạc thì cũng lạnh đến môi phát tím, mặt không có chút máu.

Muốn xua hàn ý cũng không phải là chuyện khó, bất quá chỉ cần quán chú một đạo linh lực rót vào là được, nhưng Yên Phần không có ý định cứu hắn.

Bảo Hỉ nữa tỉnh phát hiện tay chân mình nhiều ra một bộ xiềng xích, dây sắt vòng vòng đan xen, cuối cùng tiết nhập một cột đá to lớn, cần đến ba người mới ôm hết.

Giọt nước nhỏ xuống trên mặt, Bảo Hỉ thuận mắt ngẩng đầu, một mảng đen thui bên trong không thể nhìn thấy đỉnh.

Trên thạch bích cách mỗi ba bước liền có một chùm ánh lửa thanh lam, quỷ dị lại trang nghiêm.

Đại điện trống trải, nơi xa có một loạt giai tầng trùng điệp chồng lên nhau, nói ít thì cũng mấy ngàn tầng, lấy xương người lát thành, mỗi một bước đều rất đáng sợ.

Chỗ cao nhất tựa hồ có một người đang ngồi.

Bảo Hỉ nhìn không rõ, vừa mới hạ mắt, liền gặp cái đầu sói.

Đôi mắt màu vàng kim, nhất định là kim tôn Linh thú -- Vân Vân.

Bảo Hỉ chợt thấy không ổn, sao mình vẫn còn có thể nhìn thấy vật?

Vọt vào phàm đầm, bị loại bỏ đi tiên cốt đánh về nguyên hình, theo lý thì là người tu tiên biến trở về người, yêu biến trở về yêu, hắn từ một khối đá mà đến, hẳn là nên biến trở về một khối đá.

Nhưng cái này một thân tuy là là gầy, đến cùng vẫn là hình người.

Đang suy tư, một trận âm phong nhào tới trước mặt, lạnh đến hàm răng cậu rung cầm cập một cái.

Ngước mắt, thiên địch -- Đông Thủy.. Yên Phần?

Hắn quỳ một chân trên đất, cùng mình đối mắt, càng nhìn càng thấy rõ.

Con ngươi màu vàng óng tuyệt mỹ, giữa chân mày là một hạt kim châu.

Giữa thiên địa chỉ duy nhất hai kim tôn chi tử, Thiên Quân Đông Thủy cùng Địa Vương Yên Phần.

"Phàm đầm lạnh lẽo khó mà điều dưỡng, lâu ngày thực cốt, đau đến không muốn sống."

Bảo Hỉ không nói một lời.

Nhìn hắn chằm chằm, Đông Thủy lúc nào cũng mang vẻ cao quý thong dong, Yên Phần thì mang vẻ sắc bén lăng liệt, "Bản vương có thể cứu ngươi, chỉ cần --"

"Không cần." Bảo Hỉ nói.

Yên Phần nhíu mày.

"Nghe danh đã lâu Địa Vương là người tàn bạo, làm gì lại đi nghịch bản tính mà cứu người cơ chứ, trực tiếp giết ta đi."

Số người muốn chết trên tay Địa Vương không phải là số ít, nhiều bởi vì những người đó nhận rõ đời này khó toàn, đối mặt với tình huống như thế, dứt khoát oanh liệt chịu chết hòng lưu thanh danh muôn đời.

Không có người nào như vật nhỏ trước mắt này, ngay cả động tác hạ tầm mắt cũng lộ ra vẻ bình tĩnh không thể tưởng tượng nổi.

Bảo Hỉ chợt thấy có một bàn tay chạm vào mạch của cậu, một dòng chảy ấm áp tràn vào, hàn băng tan rã, huyết mạch ấm dần trở lại.

Cậu không hiểu nhìn về phía Yên Phần.

Y thu hồi tay, "Trên người ngươi có kim ấn của Đông Thủy, ta còn chưa rõ mọi chuyện là như thế nào, ngươi tạm thời chết không được."

"Kim ấn?"

Yên Phần trên tay quấn ra một điểm kim quang, "Dùng để phong tỏa ký ức."

Bảo Hỉ trong mắt xám hiện lên một tia lo lắng nghi hoặc.

Đông Thủy muốn giấu điều gì từ trên người chính mình?

Cậu bất quá chỉ là một khối đá, cho đến lúc gặp được Đông Thủy trước đó không hề có chút thần thức nào, Đông Thủy có gì mà không muốn hắn nhớ lại cơ chứ?

"Thật muốn biết a." Yên Phần hỏi, "Hắn nhọc lòng như vậy là vì muốn phong tỏa cái gì?"

"Đây chính là điều kiện? Muốn ta nói cho ngươi biết quan hệ của ta cùng quân thượng."

"Không tệ."

Bảo Hỉ nghiêng đầu nhìn về phía Yên Phần, trên cổ hắn có một vết ấn.

Trận chiến trên đỉnh Tuyết Vực, chắc hẳn Đông Thủy đã từng bắt được cổ của hắn.

Bảo Hỉ tuy lạnh nhạt vô tình, nhưng cũng không có cách nào lấy oán trả ơn.

Dù sao Đông Thủy sẽ không vì một cái đồ dỏm như cậu mà gióng trống khua chiêng, mình cũng tuyệt không thể bị Yên Phần xem như con tin.

"Chủ tớ mà thôi."

"Cùng là kim tôn, bản vương nhìn thấy cảnh đẹp thì ý vui, Đông Thủy cũng thế." Yên Phần nâng cằm Bảo Hỉ, mắt vàng ở trên cao nhìn xuống, "Ngươi nhìn rất đẹp, là bộ dạng mà chúng ta thích. Đáng tiếc lại bị vấy bẩn, nhất là đôi này mắt."

Bảo Hỉ cũng không để tâm tới lời của y đối với dung mạo của mình, "Nếu quân thượng có ý đối với ta như lời ngươi nói, tại sao lại đem ta đẩy xuống phàm đầm?"

"Là Đông Thủy đẩy ngươi xuống?"

"Đúng vậy, ta làm sai chuyện làm cho quân thượng không vui." Bảo Hỉ lạnh giọng, "Quân thượng đã không để ý đến sống chết của ta, thì ngươi cũng không cần phải nhọc lòng đem ta ra áp chế y làm gì."

Yên Phần hỏi lại: "Thật vậy sao?"

Nhìn y thập phần tự tin, Bảo Hỉ thầm nghĩ không ổn, quả nhiên một gương mặt đầy quen thuộc bước đến.

Quản sự.

Yên Phần mật thiết lưu ý nhất cử nhất động trên Thiên Giới, quản sự lại là tiên nô có tiếng trong Thương Ngọc cung. Hắn bị giáng chức đày khỏi Thiên Giới, Yên Phần tất nhiên là biết điều này, đúng lúc thích hợp thu dưới trướng của mình.

Bảo Hỉ tiến vào địa cung, quản sự liền chạy đến tương cáo Yên Phần. Đông Thủy điểm hóa một khối đá thành tiên, trước mặt thì muốn đuổi cậu, sau lưng lại vì cậu, đem hạ nhân đi theo mình nhiều năm giẫm vào trong đất. Nếu không phải tiên nô khác cầu tình, chỉ sợ là muốn đem quản sự đánh vào súc sinh đạo.

Yên Phần hỏi: "Ngươi đến tột cùng là gì đối với Đông Thủy?"

Thạch nhọn tích thủy, vũng nước tí tách.

Bảo Hỉ rốt cục mở miệng:

"Quân thượng yêu một người, về sau hắn chết."

Tưởng niệm đến cực điểm, Đông Thủy điểm cậu thành hình, ban cho hắn một nhân dạng, nhưng cậu cuối cùng không phải là người đó.

Vì sao lại rơi vào phàm đầm? Bởi vì mệt mỏi, cậu đã phiền y, càng khiến y không thuận mắt.

"Quân thượng hận ta đến độ muốn ta không hề tồn tại, Địa Vương không cần dựa vào ta áp chế, ta không đáng. Ta nguyên thân là một khối đá. Không bị đánh về nguyên thân, là bởi vì quân thượng kim ấn tồn bên trong, phong quá chết, khóa lại tiên khí. Trước mắt duy nhất có thể đem ta đánh về nguyên hình, có phải hay không chỉ có kim tôn chi tử? Nay rơi vào trong tay Địa Vương, cũng coi như ta may mắn."

Yên Phần lặng tiếng thật lâu, mới nặng nề hỏi: "Đông Thủy ở trên thân thể ngươi phong một đạo kim ấn nặng như vậy, ngươi không muốn biết hắn đang che giấu điều gì sao?"

"Ta là một khối đá, vô tình vô dục, biết, không biết, đối với ta cũng không có gì khác biệt."

"Nhưng bản vương lại muốn biết."

Yên Phần ấn lên mi tâm Bảo Hỉ, "Kim ấn dễ phong nan giải, ngươi sẽ rất đau, chịu đựng."

Vừa dứt lời chính là cảm giác đau đầy bén nhọn ập đến, Bảo Hỉ đau đớn đến rơi lệ.

Trước mắt một mảnh sáng loáng, cả trời đất đều là một mảnh trắng xóa, giống như là đã mấy ngày mấy đêm tuyết lớn.

Chính giữa bỗng nhiên tràn ra một điểm sáng đỏ, sau đó càng nứt càng rộng, trải thành một lối đi dài thẳng. Hai bên là chuỗi hồng đăng treo trên cao, hải đăng kéo dài mỹ lệ.

Ấm áp dễ chịu, dòng người tại trước mắt cậu tản ra, lại tụ lại sau lưng cậu.

Bảo Hỉ đi ngược dòng người, cùng chúng sinh gặp thoáng qua, từng bước một lung la lung lay.

Khung cảnh này, cậu đã từng thấy qua.

Khi ấy cậu đang bệnh trốn dưới gầm giường, bị ngàn vạn mãnh giấc mộng thu nạp cùng một lúc, cậu từng gặp cảnh tượng dòng người dưới hồng đăng này.

Nguyên lai là hồi ức tiềm ẩn đã sớm bởi vì bệnh mà tuông ra.

Cậu ngước mắt nhìn lên, tìm kím một bóng người.

Đang tìm ai? Mình đang tìm ai?

Lúc Đông Thủy rời khỏi hồ trị thương hồi cung, là hai ngày sau khi Bảo Hỉ rơi xuống phàm đầm.

Thương Ngọc cung cũng không biết Bảo Hỉ ở chỗ nào, cậu sống vô thanh vô tức. Có đi xượt qua người khác thì hắn chỉ cảm thấy có đạo bóng xám nhoáng qua một cái, cũng không biết là cậu đã đi ngang qua mình.

Đông Thủy cơ hồ muốn đem cả tòa Thương Ngọc cung lật tung cả lên. Người người cảm thấy bất an không dám đi lại, đình viện trống trơn, không có tảng đá kia quá nữa là vui sướng.

Đường Đình đến thì thấy Đông Thủy ngồi dưới cầu thang chính điện, trường bào tơ vàng dính đầy bụi bẩn, màu son điêu lan tiên diễm, càng khiến vẻ mặt của y như tro tàn. Một đôi mắt vàng đầy mông lung không chỗ nương tựa, hoang mang không biết đang nhìn về phương nào.

Kim tôn chi tử sinh ra đã cao ngạo, mấy ai từng gặp qua y thất thần đáng tội nghiệp như vậy, gần như là tuyệt vọng.

Đường Đình đi về phía trước, còn chưa nghĩ ra phải mở miệng như thế nào, thì đã nghe Đông Thủy nói nhỏ: "Ta không nên nói câu nói kia."

Như thế nào là hi vọng cậu chưa hề tồn tại chứ?

Chỉ là trên đỉnh Tuyết Vực kia, một ánh nhìn thiên băng địa liệt, y đã vạn kiếp bất phục, thích như mật ngọt, huống chi còn có những chuyện sau đó khó mà nói được là y yêu thích cậu đến nhường nào.

Bất quá chỉ vì yêu mà sinh hận, nhất thời tức giận bật thốt.

Bảo Hỉ bây giờ chỉ là khối đá phàm tục, đánh mất linh tính, pháp lực hoàn toàn không có.

Y cho là hắn sẽ vĩnh viễn ở lại bên mình chỉ cần có thể chạm tay là đến, nhưng cậu luôn có biện pháp rời đi y.

"Đường Đình, ngươi muốn Bảo Hỉ khuyên ta đi tìm Nữ Oa linh thạch, ta bây giờ nói cho ngươi!"

Bảo Hỉ đi trong đêm nguyên tịch tại Kim Lăng, du khách lui tới nối liền không dứt, đan xen giữa những người mang mặt nạ. Mắt to như chuông đồng, răng nanh nhọn sắc bén, dữ tợn xấu xí đến cực điểm, đem đi trừ tà thì cực kì hiệu quả.

Bảo Hỉ mới từ phía dưới chân núi tuyết lên đến, lần đầu trải qua cuộc sống nhân gian, lạc đường trong phố thị nhộn nhịp.

Mười phần bối rối cùng thất thố, trong đó một tấm mặt nạ quỷ xanh, lại bỗng nhiên ủi đến trước mắt cậu.

"Hắn chính là khối linh thạch kia."