Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 4: Ngũ quỷ nối mạch



Tôi từng nghe ông nội kể rằng có một loại cấm thuật rất tà môn tên là “Ngũ quỷ nối mạch”. Không ngờ, lần đầu tiên chứng kiến, lại phát sinh trên chính người mình. Tôi bị nhốt trong bình suốt ba ngày ba đêm, cả quá trình tuyệt đối giống như một cơn ác mộng. Nhưng đợi sau khi tôi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, những gân mạch vốn bị Tào Tuyết Dung hủy hoại đã hoàn toàn được phục hồi một cách kỳ diệu.

"Ngươi trời sinh Diên Vương mệnh, cho dù trị khỏi cũng không sống được bao lâu, ngươi cao hứng gì chứ?" Bà lão câm lặng lẽ viết trên mặt đất.

Tôi bàng hoàng, không ngờ bà lão bà bà này lại có nhãn quang giống với ông nội tôi, đành cười khổ nói: “Sống được bao lâu tính bấy lâu thôi."

"Ngươi nếu không muốn chết thì cũng rất đơn giản, chỉ cần học được bổn sự của Diêm Vương là được." Bà lão câm lại viết.

Câu này ông nội cũng đã nói với tôi rồi.

Tôi đang định nói đây là chuyện không có khả năng thì vô tình liếc qua vẻ mặt bình tĩnh của á bà bà, tim tôi đập thình thịch, run run giọng “Bà bà, người có biết làm thế nào...làm thế nào để học được Diêm Vương bổn sự không?"

Á bà bà như không nghe thấy gì, vẻ mặt thờ ơ.

Tôi chợt nghĩ có phải vừa rồi bà chưa nghe rõ tôi nói gì đang định hỏi lại thì thấy ngón trỏ trái của bà nghiêng nghiêng, dường như vô ý hướng về phía bức tượng thần nữ trong điện.

Trong lòng tôi choang một tiếng lập tức quỳ xuống trước bức tượng thần nữ không ngừng khấu đầu.

Sau khi tôi lạy đủ trăm lần, bà già câm vỗ vai tôi và viết xuống đất: “Nương nương đã đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ”.

Tôi sửng sốt một lúc, vốn nghĩ á bà bà muốn thu tôi làm đệ tử, bắt tôi quỳ xuống bái lạy thần nữ là muốn thử lòng thành của tôi, nhưng ai biết lời bà bà nói ra lại là. "Nương nương nhận tôi làm đệ tử".

Á bà bà đưa cho tôi một tách trà và bảo tôi kính lễ bái sư. Tôi cầm ly trà trong tay thành tâm ngẩng đầu, chỉ thấy nương nương được bao phủ trong khói hương nghi ngút, sống động như thật.

Đột nhiên tôi đến lúc tôi bò lên đến bậc đá, á bà bà từng nói: “Ngươi đã leo được đến đây, xem như có duyên với chúng ta”.

Lúc đó tôi còn tưởng á bà bà lỡ lời, bây giờ xem ra trong miếu còn có những người khác, chỉ là họ không muốn hiện thân mà thôi.

"Sư phụ, mời dùng trà."

Nhưng hiện giờ tôi không có thời gian để suy xét chuyện đó, tôi chỉ một lòng chân thành cung kính quỳ xuống dâng trà.

Á bà bà để tôi dâng chén trà lên hương án lại khấu đầu lạy nương nương ba lần, xem như sư đồ lễ thành.

“Từ giờ ta sẽ là sư tỷ của ngươi.” Á bà bà lại viết trên mặt đất.

Tôi bối rối vô cùng nếu á bà bà là sư tỷ thì sư phụ niên kỷ là bao nhiêu?

"Nhất mạch truyền thừa của chúng ta từ xưa đã mỏng, hiện nay chỉ còn lại hai chúng ta, thiên phú của ta quá kém, không thể lưu truyền thừa bổn môn, sau này sẽ dựa vào ngươi cả." Á bà bà lại nói.

Tôi rất không nhịn được tò mò hỏi “Vậy nhất môn truyền thừa của chúng ta là về cái gì?”

"Vu Sơn Linh Môn, chúng ta là Linh Môn hậu duệ." Tôi hoàn toàn choáng váng.

Cái gọi là Tam giáo cửu lưu, Đạo giáo trăm đạo, vô số trường phái cổ lão và truyền thừa xuất hiện từ xa xưa, trải qua huy hoàng rực rỡ dần dần biến mất trong dòng sông thời gian. Theo vòng quay phát triển của thời đại, những thứ thuộc trường phái cũ đang dần suy tàn, rất nhiều trong số đó đã hoàn toàn biến mất.

Chỉ có hai trường phái còn tương đối phổ biến đến hiện nay là phong thủy và bói toán.

Dưới sự dẫn dắt của chỉ bảo của ông nội, từ nhỏ tôi đã tiếp xúc với những thứ này, nhưng tôi tuyệt chưa bao giờ nghe nói đến Vu Sơn Linh Môn

Có điều, trăm nghìn năm qua xuất hiện nhiều trường môn lưu phái như vậy, chỉ là một cái Linh Môn không mấy nổi tiếng nên chưa từng nghe nhắc đến cũng là chuyện bình thường.

"Không phải không nổi danh, mà là chúng ta Linh Môn phái ẩn giấu cẩn mật, không lộ ra bên ngoài, điểm này ngươi phải hiểu rõ ràng." Á bà bà như đoán được chút tâm tư của tôi không lạnh không nhạt giải thích.

“Thì ra là như vậy.” Tôi đột nhiên nói: “Vậy Linh Môn chúng ta thuộc lưu phái nào?”

Tăng không thể nào, là Đạo gia à, cũng có chút đặc điểm, nhưng không giống lắm.

"Vậy ngươi nói xem Diêm Vương nên thuộc lưu phái nào?" Bà lão câm hỏi.

Trái tim tôi như ngừng đập. Diên Vương còn có thể tính thuộc vào lưu phái nào?

Nghĩ tới "Ngũ Quỷ Kết Mạch Chi Thuật" quỷ dị, tôi không khỏi buột miệng: "Thuộc về... Quỷ phái sao?"

"Trên thế giới vạn vật hữu linh. Ngươi nói xem Linh Môn chúng ta là làm gì?" Á bà bà viết. "Một khi bước chân cánh cửa tâm linh sâu như biển, trú định cả đời phải đối mặt với yêu ma quỷ quái, khổ hải vô biên, ngươi đã nghĩ đến chưa?”

“Sư tỷ, ta chỉ vừa mới kính trà, còn có thể quay lại được không?” Tôi dè dặt hỏi.

Á bà bà liếc nhìn tôi: "Không thể".

Tôi đành phải đổi chủ đề: "Vậy Vô Sơn có phải là tổ địa của Linh Môn chúng ta không? Nó ở đâu vậy?"

“Ngươi không phát hiện ra ở đây cứ ba ngày lại có sương mù à?” Tôi nhìn ra ngoài miếu thật sự thấy sương mù dày đặc.

Kể từ ngày hôm đó, tôi ở trong miếu với Nương Nương. Á bà bà ở trong một ngôi nhà nhỏ ngay bên cạnh, bình thường đều ở đó nấu ăn và ngủ nghỉ.

Trong lòng tôi vẫn lo lắng cho ông nội, chờ dưỡng thương lành lặn, tôi liền nghĩ đến việc xuống núi thăm dò tin tức, á bà bà cũng không nói gì, thậm chí còn chuẩn bị cho tôi chút đồ ăn mang theo.

Ai biết được, tôi vừa đi được nửa đường, còn chưa xuống núi đã ngất xỉu bên đường, cuối cùng được á bà bà đang lặng lẽ đi theo sau mang về trong miếu.

"Trong điện nương nương có thể bảo hộ ngươi, tạm thời áp chế Diêm Vương mệnh. Nếu muốn ra ngoài, sống chết tùy ngươi." Lúc tỉnh dậy, tôi bị á bà bà giáo huấn cho một trận.

Trải qua chuyện này, tôi đã đoạn tuyệt mọi vướng bận trần thế, toàn tâm ở trong miếu theo á bà bà học tập thuật pháp.

Những ngày sống trong núi trôi qua thanh bình, thư thái. Chỉ duy nhất trận sấm sét mỗi ngày rằm tháng bảy thực sự khiến con người ta đau đầu, hơn nữa lôi đình mỗi năm so với năm trước càng kinh động dữ dội hơn.

Chớp mắt mười năm đã trôi qua.