Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 5: Linh Môn truyền nhân




Đêm nay lại là rằm tháng bảy, mỗi năm một lần Trung Nguyên tiết.Ngoài trời đang lất phất mưa nhẹ. Một cơn giông vừa tan, cây cối bị sét đánh xung quanh miếu nương nương vẫn đang tí tách cháy trong mưa."Trước khi xuống núi, đến dâng trà cho sư phụ đi." Á bà bà rót một ly trà nóng rồi đưa sang.
Tôi quỳ xuống khấu đầu ba lần, nâng chén trà trên tay cung cung kính kính thưa lên.
"Mời sư phụ dùng trà."
Á bà bà tiếp lấy ly trà đặt lên hương án. Tôi chầm chậm ngẩng đầu lên, len lén nhìn nương nương, suốt mười năm qua tuy á bà bà luôn chỉ dạy tôi, nhưng tôi biết rất rõ á bà bà chỉ là thay mặt truyền thụ, chân chính đang dạy tôi là vị nương nương mà tôi chưa từng gặp mặt.
"Chúng ta, truyền nhân của Linh Môn, không có điều cấm kỵ cũng chẳng có quy tắc cần tuân thủ." Á bà bà bốc lên một nắm tro rải xuống trước mặt tôi.
"Không có quy củ gì sao? Lỡ như sau này ta thu đệ tử, đệ tử này lại không biết tốt xấu, còn làm một số việc không sạch sẽ thì sao?" Tôi tò mò hỏi.
"Đã nói là không có kiêng kỵ, đệ tử là của ngươi, ngươi xem được thì xem, không xem được thì giết, có gì phải phiền não?" Á bà bà không kiên nhẫn đáp lại.
“Thì ra đây chính là không có kiêng kỵ gì?” Tôi đột nhiên tỉnh ngộ.
“Lần này xuất sơn, nhớ phải hoàn thành hai việc.” Á bà bà tiếp: "Đầu tiên là tìm một cuốn sách có tên “Linh Vương hai mươi tư chương mật kinh.”
“Đó là thứ gì?” Tôi lược qua trong não một vòng đối với cái tên này không có chút ấn tượng nào.
"Đây là một vật thất tung đã lâu."
Tôi gật đầu: “Ta ghi lại rồi.”
"Việc thứ hai là, vào tháng mười hai âm lịch năm nay, ngươi đến Trường Bạch sơn tìm một cô nương mười sáu tuổi có ba nốt ruồi ở lòng bàn chân trái. Khả năng lớn mang họ Khổng, nhưng rất có thể đã đổi họ."
"Đó là ai?" Tôi có chút mê hoặc.
"Tự đi hỏi sư phụ đi."
Tôi hơi xấu hổ vuốt cái mũi, ho khan: "Sư tỷ, tỷ nói tiếp cho ta biết, sau khi tìm được người đó sẽ làm gì? Có phải mang về đây không?"
"Không cần, ngươi bắt nó luyện nó thành hồng y."
Tôi sửng sốt hồi lâu, có chút không xác định: "Sư tỷ, ngươi bảo ta luyện tiểu cô nường kia kia thành hồng y lệ quỷ à?"
"Là hồng y hung sát!" Á bà bà lạnh lùng liếc tôi, từ từ viết xuống.
Tôi thất kinh nhìn bà ấy.
Cả hai cùng to nhỏ so mắt một hồi.
Từ xưa trong dân gian có truyền ngôn, một người phụ nữ mặc áo đỏ chết oan uổng, nếu oán khí ngất trời lại cộng thêm cơ duyên xảo hợp có thể biến thành hồng y lệ quỷ đòi mệnh.
Bất kể con ma áo đỏ này đi đến đâu đều chó gà không tha, tuyệt đối là tà vật đại hung.
Nhưng so hồng y hung sát thì hồng y lệ quỷ chẳng tính là gì. Sự khác biệt đâu thể tính bằng ngàn vạn dặm. Tất nhiên, nếu muốn thành sát linh thì độ khó cũng không thể đo đếm được.
Linh Môn chúng ta tuy có pháp môn nuôi quỷ, luyện quỷ, nhưng bình thường cũng không được sử dụng chứ đừng nói đến việc dùng người sống để luyện thành quỷ rồi dưỡng thành sát linh.
"Ngươi hãy ghi nhớ kỹ, gặp được thì nói á bà bà đang tìm. Đi đi, đồ đạc đã gói gém cả rồi."
Á bà bà đưa cho tôi một chiếc ba lô và một chiếc ô rồi đuổi tôi ra ngoài.
"Sư phụ, con đi đây."
Bao nhiêu năm qua, tôi luôn mong ngóng đến ngày được xuống núi để đi tìm ông nội, nhưng đến lúc thực sự rời đi lại phát hiện trong lòng quyến luyến không buông, đi được hai ba bước tôi lại chạy ngược trở lại quỳ trước mặt nương nương dập đầu thêm ba lần, mới thực sự chuyển thân rời đi.
"Sư tỷ, người và sư phụ phải tự chăm sóc mình cho tốt."
Á bà bà tiễn tôi thêm một đoạn. Tôi nhìn mái tóc bạc trắng của bà cảm thấy sống mũi cay cay. Á bà bà lẳng lặng gật đầu rồi chỉ về phía chân núi.
Tôi biết đã đến lúc thật sự phải rời đi nên vui vẻ mỉm cười hỏi kéo tay á bà bà hỏi: "Sư tỷ, tôi vẫn luôn có một thắc mắc muốn hỏi. Tượng nương nương ở trong miếu có phải được điêu khắc theo dáng vẻ hồi trẻ của sư phụ đúng không?"
Á bà bà nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ, nhưng không gật đầu cũng không lắc đầu.
"Thế thì tôi hiểu rồi, sư phụ hồi trẻ là một tuyệt thế mỹ nhân!” Tôi giơ ngón tay cái lên.
Nói xong, tôi mỉm cười chạy thẳng, được một đoạn thì quay lại vẫy tay, rồi bung chiếc ô nhỏ tâm tình dạo dực một đường hạ sơn.
Khi đi tới chân núi, phát hiện mưa phùn đã ngừng, cỏ cây im lìm, không có một hơi gió. Ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời mây mù dày đặc, đen như mực, một tia chớp lặng lẽ xẹt qua mây, giống như một con rắn vàng đang nhảy múa điên cuồng. Lòng tôi chợt bất an rung động, tôi ném ô và túi xách xuống đất, quay người cắm đầu chạy về phía sơn miếu.
"Rầm, rầm, rầm!"
Một đạo thiên lôi đột nhiên giáng xuống, tia sét màu tím xuyên qua bầu trời đêm, như muốn chia đôi toàn bộ phấn đầu lĩnh.
Khi tôi chạy đến nơi, sấm sét đã tan nhưng nương nương miếu cũng không còn tồn tại, chỉ còn tàn tích cháy đen của những bức tường và một nửa bức tượng nương nưỡng vẫn còn cháy, phát ra tiếng kêu tanh tách. Sau đó nước mưa bắt đầu trút xuống.
"Sư phụ! Sư tỷ!"
Tôi hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi nhưng hoàn toàn không thấy gì cả. Không ngờ mười năm sau, tôi lại một lần nữa trải qua nỗi sợ hãi khủng bố như khi nghe tin tức của ông nội tôi ở nhà họ Tào.
Cơn mưa lạnh buốt thấm ướt toàn thân khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn.
"Sẽ không có chuyện gì đâu!” Sau khi bình tĩnh, đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ bình thường trở lại.
Chỉ là miếu nương nương bị sét đánh, cũng không đại biểu điều gì, hơn nữa với bản lĩnh của sư phụ và sư tỷ tôi mới không tin họ cứ như vậy mà biến mất.
Tôi ngồi dưới mưa lớn hoảng hốt suốt một đêm.
Mãi cho đến khi gió tan, mưa tạnh và phía đông trở nên trắng xóa, tôi mới đứng dậy bước xuống núi. Tôi nhặt ô và khoác ba lô lên vai chính thức ly khai phấn đầu lĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.