“Vù.” Một đại thủ ấn từ thiên không, một cỗ như muốn trấn áp vạn vật, đề sập chư thiên tản ra. Nó như muốn đánh sập cái này Thạch Đà một dạng,
“Tranh.” Một tiếng vang lên, một cây hư ảnh trường đao từ trong bùi bặm lao ra đánh hướng về thủ ấn, đao thế bá đạo mà lăng lệ, nó như bôn lôi chém rách thương khung.
Kèm thêm một cỗ ăn mòn vạn vật tản mát ra, tám cái Chân Ngã Thần Hỏa lập tức hư không xuất hiện, tại tám cái Chân Ngã Thần Hỏa phát sáng lúc, một luồng huyết khí như muốn no bạo cái này Thạch Đà tản mát mà ra. “Oanh” Đại thủ cùng hư ảnh trường đao theo đó biến mất.
“Oành.” Một cỗ vô biên bá đạo khí thế kèm theo một cỗ ăn mòn theo sau xuất hiện, khí thế ấy như muốn nhẫn chìm cái này đại địa, cửu nhật cùng trầm luân.
“Tiểu bối, ngươi rất mạnh.” Lão giả cả người chật vật nhìn Lạc Thiên tán thưởng nói, vừa rồi là hắn khinh địch nên mới như bị chút thương thế, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, muốn làm hắn chân chính bị thương còn kém một đoạn.
Mặc dù hắn không hiểu tại sao một Nhân Tôn con kiến hôi lại mạnh như vậy nhưng bây giờ không phải là làm rõ vấn đề này.
“Hừ” Hừ một tiếng, một cỗ hoang vu chi lực từ Lạc Thiên trải ra, tại cỗ này hoang vu phía dưới vạn vật tĩnh lặng lạ thường, một luồng khí xám quanh thân Lạc Thiên bao bọc lấy, bất kỳ cái gì chạm vào nó đều bị hút đi bản chất trở thành cát bụi.
Giờ này Lạc Thiên như Hoang Vu Chi Chủ một dạng, có thể hiệu lệnh hoang vu chi lực, bất kỳ ở đâu đều có thể biến nó trở thành một nơi hoang vu vắng vẻ.
Nhất chỉ đánh ra, nhưng nơi đi qua đều bị hút đi bản chất, cái gì ngũ hành, cái gì hắn ám, quanh minh đều bị hút đi bản chất của nó.
“Tranh.” Lão giả cũng chém ra hai đao, một đao xuyên thủng hư không không lưu lại vết tích, một đao khác nó như xuyên qua một thứ nguyên khác con đường lao về Lạc Thiên.
“Vù vù.” Lão giả vừa chém ra nhị kiếm đã bị một cỗ kình phong ập tới, năm quyền từ người đá đánh tới, mỗi quyền đều có thể đánh bạo không gian, vạn vực đều đánh chìm.
“Xiu xiu.” Ngay khi năm tôn người đá đánh tới thì một chỉ của Lạc Thiên cắt ngang đao mang, kèm theo một cỗ hoang vu chi lực oanh thủng thứ nguyên đánh nát đao mang còn lại rồi lao tới lão giả.
“Mở.” Lão giả biến sắc trực tiếp mở ra Lĩnh Vực, tại trong lĩnh vực mở ra lúc năm cánh tay đánh ra năm quyền kia vậy mà có thể từ mắt thường thấy được bị xói mòn, cuối cùng biến mất.
Đáng tiếc dù có mở ra lĩnh vực cũng không thể ngăn được một hoang vu chỉ kia. Nhất chỉ lấy trực tiếp nhất phương thức đánh vào lĩnh vực “Oanh” Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn toàn bọ đại lục đều nghe được.
“Ồ, tên tiểu tử này không ngờ vậy mà mạnh như vậy, e rằng đời trước cũng không thể so sánh với đời này đi.” Tại Phượng Thanh Các một lão giả đang ngồi nhìn về Thạch Đà cảm khái nói, hiển nhiên là nhìn Lạc Thiên cùng hai lão giả đánh nhau.
Hắn là một vị thượng vị Tôn Chủ, lần này tới trước là để canh chừng Thế Giới Thạch, trước đây cũng có gặp qua Lạc Thiên một lần nên nhận ra hắn.
Cùng lúc đó, một cái biệt viện trong, Cơ Như, Cơ Lang cùng với Cơ Đại Sơn đang nhìn một cái kính, trong cái kính chiếu rõ hình ảnh Lạc Thiên đang đánh nhau.
“Hắn thật là cùng thế hệ với chúng ta sao?.” Nhìn trong Thiên Kính chiếu lên hình ảnh Lạc Thiên hai người đánh nhau Cơ Như khẽ than một tiếc, trong tiếng nói của nàng mang theo một cỗ thất lạc cùng nhàn nhạt không cam lòng, hiển nhiên là không phục vì sao Lạc Thiên xem như cùng thế hệ lại mạnh hơn nàng nhiều như vậy.
Còn Cơ Lang thì ánh mắt sùng bái nhìn Lạc Thiên, năm đó Lạc Thiên sự tích nàng nhưng mà luôn để ý, bây giờ được nhìn thần tượng đánh nhau làm sao nàng lại không hưng phấn.
“Cố lên, các ngươi rồi sẽ vượt qua hắn.” Nghe Cơ Như trong giọng nói thất lạc cùng không cam lòng Cơ Đại Sơn khẽ an ủi, mặc dù là nói như vậy nhưng trong lòng hắn suy nghĩ lại không ai biết được.
Bụi bặm tán đi, lão giả vẫn đứng trong lĩnh vực, tựa hồ một chỉ kia vẫn không thể làm gì được hắn.
“Dùng hết mọi thủ đoạn của ngươi đi, nếu không mọi chuyện chấm dứt ở đây.” Lạc Thiên băng lãnh mang theo thờ ờ nói, hắn cảm nhận được một chỉ kia đã lao vào thân thể hút đi một phần lớn sinh cơ của lão giả, mặc dù không trọng thương được nhưng chiến lực cũng giảm xuống hai phần.
“Tôn giá tuổi trẻ mà tuyệt thế vô song, lão đạo mặc cảm không bằng.” Lão giả biết mình gặp địch thủ khó chơi nên cũng không phủ nhận, hắn nói tiếp :“Nếu tôn giá đã muốn vật trong này, như vậy chúng ta đành phải có một trận tử chiến vậy.”
Hắn đã ẩn cư ở đây trăm vạn năm chỉ vì vật trong kia, làm sao có thể vì người khác mà rời đi được, như vậy cũng chỉ có thể một trận tử chiến.
“Oành” Một đầu đại đạo tản mát ra kim quang mà hiện, đầu này tản mát ra khí tức như có quét ngang vạn giới, ăn mòn thương thiên. Khi cái này đại đạo xuất hiện thời điểm thế gian như mất đi ánh sáng chìm vào hắc ám.
“Tốt một đầu đại đạo, đáng tiếc ngươi lại không thể vượt qua được cửu cực số chín cái Thần Hỏa.” Nhìn đầu đại đạo kia Lạc Thiên băng lãnh khuôn mặt khẽ than một tiếng. Trên đời này rất nhiều vị Tôn Chủ, nhưng lại có mấy ai có thể lúc còn trẻ có thể vượt qua cái mốc kia đây?.
Chân Ngã Thần Hỏa tám cái đầu đối với một số thiên tài mà nói rất dễ dàng có được, nhưng có mấy ai có thể đạt tới chung cực số chín?, lại có mấy ai có thể siêu thoát đạt tới số mười?, năm đó Phượng Duyên một phần vì thiên phú, hai phần vì huyết mạch, một phần là Lạc Thiên dẫn đạo, một phần vì Lạc Thiên trợ giúp, còn lại đều là đến từ đạo tâm tự tin mà ra nên mới siêu thoát đạt được mười cái Thần Hỏa.
Nhưng trên đời này tu sĩ lại có mấy ai từ đầu đã để ý tới đạo tâm đây?, đáng tiếc sau khi đột phá tới Tôn Chủ mới biết được đạo tâm cũng rất quan trọng thì đã quá muộn, hiển nhiên lão giả này là loại người như vậy nên Lạc Thiên mới than khẽ.
“Thời niên thiếu thiên phú tốt nên khinh người, năm đó còn trẻ là như vậy bồng bột, lại là như vậy cậy tài khinh người cho nên mới không có một khỏa đạo tâm tốt.” Lão giả hiểu ý Lạc Thiên nên khẽ nói, rồi hắn nói tiếp :“ Nhưng tuổi trẻ không bồng bột sao lại gọi là tuổi trẻ đây?”
“Đúng vậy, lúc còn là thời niên thiếu lại có ai không bồng bột một lần đây?.” Lạc Thiên nghe lão giả nói vậy cũng khẽ than một tiếng, rồi hắn nói :“ Nhưng đáng tiếc thời niên thiếu lại có mấy ai hiểu được đây?.” Nói tới đây hắn không khỏi buồn vô cớ, năm đó hắn cũng là tuổi trẻ bồng bột, cậy tài khinh người, cuối cùng mới dẫn tới bi kịch, nhưng hối hận đã không có ý nghĩa gì, việc hắn phải làm là đi tới phía trước mà không phải nghĩ về quá khứ kia.
“Chiến đi.” Lạc Thiên thu hồi tâm tình quát khẽ. Hai tay kết ấn, không gian xung quanh bắt đầu đông lại, thời gian chậm lại.
“Oành.” Đầu đại đạo bỗng riêng “ong ong” một tiếng thật lớn, kim quang chiếu sáng mà ra. khi đầu này đại đạo này tản ra kim quang lúc Lão giả chém ra một đao, một đao như cắt ngang vạn vực, chẻ đôi ba ngàn thế giới.
Một đao này được đại đạo gia trì, nó là chung cực một đòn của hạ vị Tôn Chủ hắn, một đao này có thể trảm Tiên Thần, chém Yêu Ma, tại một đao này dưới nếu không có Lạc Thiên gia trì không gian thì e rằng cả trường Minh Vực đều có thể chém bằng.
“Tới tốt:“ Một tiếng thét dài vàng lên từ Lạc Thiên, nhất niệm tại, hoang vu chi lực cuồn cuồn không dứt tụ tập lại xung quanh Thạch Đà, từ đó một thế giới giống như Hoang Vu Giới được diễn hóa mà ra.
Khi thế giới này xuất hiện thời điểm, một cỗ áp lực không cách nào ngăn chặn, mặc dù có dùng đao ý diệt sát nhưng lão giả vẫn cảm thấy áp lực, tựa hồ cái này thế giới vẫn luôn đè lên vai hắn vậy.
Có Hoang Vu Giới gia trì Lạc Thiên một chỉ hoành không, một chỉ này như mang theo hoang vu giới lực lượng đánh tới, những nơi đi vạn vật sinh cơ đều bị rút, Yêu Ma đều có thể trực tiếp diệt sát.
“Oanh.” Một chỉ một đao va chạm vang lên một tiếng vang thật lớn, tựa như thiên địa đều phải rên rỉ vì va chạm này.
“Đã vậy lão đạo cũng đành phải xuất toàn lực.” Nhìn mình chung cực một đòn không làm gì được Lạc Thiên lão giả hai mắt chậm ngưng khẽ quát.
“Rung rung.” Thiên địa như lắc lư, kèm theo một cỗ đao khí như trảm phá thương khung từ lão giả tản mát mà ra. đao khí vô số đao ý tàn phá bừa bãi, mỗi một đao ý như có thể trảm vỡ một thế giới, chúng hợp thành một cái trường đao lớn lao tới nhất chỉ.”Oành” một tiếng vang thật lớn, cả hai đều tan biến trong thiên địa.
“Tiên Thể Quy Thân!.” Nhìn lão giả biến hóa Lạc Thiên con mắt boi qua chút ba động.
Phàm Thể, Thánh Thể, Tiên Thể, Thần Thể, chỉ cần tu sĩ sau khi lột xác hoàn toàn lúc sẽ hoàn toàn Quy Thân.
Huyết mạch, thể chất... khi sinh ra con người đã có sẵn, tất cả mọi người đều cho rằng chúng là một bộ phận của thân thể, nhưng thực tế đó không phải là hoàn toàn.
Chúng giống như mỗi tế bào trong cơ thể con người vậy, mặc dù là nằm trong cơ thể ngươi, ngươi có thể cảm nhận được chúng nhưng ngươi lại không thể chỉ lệnh chúng, chỉ khi ngươi vận dụng lực lượng chúng mới được dẫn dắt cùng làm theo công việc của chúng.
Nếu nói thể chất lúc mới sinh ra là các tế bào lẻ, như vậy khi thể chất lột xác hoàn toàn lúc các tế bào này trực tiếp dung hợp lại thành một, ngươi có thể tiết kiệm sức để điều khiển chúng, mà khi nó hoàn toàn được ngươi chưởng khống, như vậy sức mạnh của ngươi sẽ tăng lên một khả năng khó tin.
Cái này giống như một hòn đá nhỏ không thể đè chết một con voi, nhưng nếu ngươi tập hợp lại tất cả hòn đá nhỏ trong vũ trụ này thành một ngọn núi khổng lồ vậy ngươi có thể đè sập cả một thế giới chứ chưa nói gì một con voi.(Hơi hiện đại tí, giống như 1 tế bào sức mạnh = 1, 10 cái cộng lại =1= 1000, truyện ảo giả thiết thôi , nhưng mọi người hiểu?)
Khi Tiên Thể Quy Thân vận chuyển lúc sức mạnh thân thể của ngươi có thể hoành kích Tôn chủ, đây chính là lợi thế khi huyết mạch, thể chất... dung hợp. Tất nhiên trong Thập Thiên vũ trụ không phải ai cũng có thể dung hợp được, dù là năm đó Lạc Thiên vẫn còn thiếu một chút mới có thể để cho Tứ Thần Chi tư dung hợp lại, tất nhiên cũng không phải là hắn không được, mà là thời cơ chưa tới.
Cho tới nhận được truyền thừa lúc tất cả mới có thể dung hợp, Nhưng lần này Lạc Thiên không phải là dung hợp thành Thần Thể Quy Thân, mà là diễn sinh ra Ban Sơ Phàm Thể, một thể chất đã vượt qua phạm trù sinh linh biết được.
“Rất không tồi, mặc dù không phải Thần Thể Quy Thân nhưng trong hạ vị Tôn Chủ không phải ai cũng có thể làm được.” Lạc Thiên có chút tán thưởng nhìn lão giả rồi khẽ nói.
Nghe Lạc Thiên nói mấy Cơ Như mấy người cùng lão giả ở Phượng Thanh Các không khỏi khóe miệng quất một cái, một cái Nhân Tôn tiểu tử vậy mà mở miệng nhận xét một hạ vị Tôn Chủ, hơn nữa còn nói không tồi như chuyện đương nhiên vậy, trong lúc nhất thời mọi người không biết nói gì cho phải, cái này cũng quá tự nhận là Vô Địch đi.
“Ha ha, năm đó lúc còn trẻ đã từng được một cơ duyên nên mới có thể thành công Tiên Thể Quy Thân, đã rất lâu rồi không ai khiến ta dùng tới nó, cũng sắp rỉ mất rồi.” Đối với Lạc Thiên nhận xét chính mình lão giả cũng không phủ nhận cười khẽ nói.
Dù sao không phải ai cũng có thể Tiên Thể Quy Thân, phải biết muốn thể chất Quy Thân đều phải lúc chưa đột phá Tôn Chủ mới có thể làm được, mà lão giả lúc còn trẻ lại làm được, như vậy có thể thấy được lúc hắn còn trẻ thiên phú cũng đủ tung hoành đương thời.
“Đã Tiên Thể Quy Thân ngươi cũng vận dụng vậy thì chiến đi.”Lạc Thiên vừa nói xong “Oanh” một tiếng thật lớn, một cái thật lớn con mắt từ thiên không xuất hiện.