Con mắt này chậm rãi mở mắt, khi nó mở mắt lúc lão giả, cùng những người xem cuộc chiến này tim đều đập chậm một nhịp. Tựa hồ đang có tồn tại cao cao tại thượng từ trên cao nhìn xuống bọn họ vậy.
Đôi mắt này như Thương Thiên Chi Mâu, tại đôi mắt này phía dưới sinh linh đểu là như vậy thấp hèn, đều là như vậy không đáng chú ý, vạn vật vi sổ cẩu . Khi nó mở mắt lúc thiên địa mọi chỗ tối đều được chiếu sáng, tựa hồ tất cả mọi thứ đều không thể lẩn tránh được quỹ tích khi bị nó nhìn.
“Đi.” Lạc Thiên khẽ quát, khi hắn quát lúc, đôi như Thương Thiên Chi Mâu này phát ra quang mang khiến lòng người băng giá, một tia kim quang theo nó lao về lão giả.
Khi tia này kim quang lao ra lúc, vạn đạo run rẩy, pháp tắc lẩn tránh, tựa hồ chúng sợ cái gì một dạng.
Đây là Lạc Thiên từ Hoang Vu Giới diễn hóa ra Thiên Đạo Chi Mâu, nó có thể nói là mang theo tất cả sức mạnh trong phạm vi Lạc Thiên điều động diễn hóa mà thành, mặc dù chỉ là một cái hư ảnh nhưng không phải cũng có thể chống đỡ.
Từ lúc Lạc Thiên Hư Vô Thiên Kinh tìm hiểu được bảy phần chín lúc đã bắt đầu hình thức diễn hóa Đại đạo của mình, bởi vì khi tìm hiểu được bảy phần chín, muốn đột phá tới tám phần vậy phải tự tìm hiểu ra đại đạo của mình, nếu không sẽ phải mắc kẹt ở bảy phần chín, chính vì thế Lạc Thiên thử diễn hóa một hình thức xem như thế nào, tất nhiên đây chỉ là mô hình mà không phải là hắn đại đạo.
“Mở.” Nhìn một tia kim quang kia lão giả biến sắc cuồng hống, Tiên Thể Quy Thân vận hành đến cực hạn, kèm theo đại đạo, lĩnh vực, Chân Ngã Thần Hỏa đều dung hợp bốn thành một.
“Vù vù.” Một đao bá đạo lao ra, tại đao này phía dưới cái gì pháp tắc, cái gì thương thiên đều không thèm để ý, một đao bá đạo như không nhìn thiên địa, khinh thường vạn cổ mà tới.
Một đao kia như mang theo tín niệm của một đao khách, bá đạo coi trời bằng vung, xem sinh linh không ra gì.
“Oành.” Nhưng quản chi một đao khinh thường vạn cổ, coi thường sinh linh kia cũng bị một tia sáng kim quang đánh xuyên qua biến mất. Nó lấy tuyệt luân vô bỉ tốc độ lao tới lão giả, tựa hồ như muốn thẩm phán hắn một dạng.
“Ra” Lão giả thấy một đao không ngăn được thì biến sắc quát. “Vù” một tàn ảnh lao ra xuyên thẳng hướng kim quang.
Cái này tàn ảnh là một cái thanh đao nhỏ tầm nửa thước, trên nó khắc lấy hai con Giao Long. Khi cái này đao nhỏ lao ra lúc hai tiếng “Rống” như rồng ngâm vang vang lên, một cỗ bá tuyệt thiên hạ, bễ nghễ sinh linh tản ra, hai đầu Giao Long lao tới kim quang.
Khi cái này tàn ảnh xuất hiện lúc Phượng Hoàng hình xăm trong tay Lạc Thiên rung động, một cỗ lệ khí từ ra, tựa như có thù hận với cái này tàn ảnh một dạng.
“Hạ phẩm Chí Tôn Khí.” Nhìn thanh kiếm triệu hồi ra hai đầu Giao Long Lạc Thiên hơi bất ngờ khẽ nói, từ khí thế tản mát ra lúc Lạc Thiên cảm nhận được hai cỗ không kém gì hạ vị Tôn Chủ.
“Ngao” Hai đầu Giao Long va chạm cùng kim quang rồi “Oanh” một tiếng thật lớn, cả Thạch Đà đều rung động, nếu không phải Lạc Thiên ngay từ đầu gia cố không gian thì e rằng Thạch Đà bây giờ đã thành một cái thâm uyên không đáy.
“Vậy mà có thể đỡ được.” Lạc Thiên hơi có chút ngoài ý muốn, rồi hắn nói tiếp :“Đã vậy thì thử cái này xem sao!” Vừa nói xong trong Hoang Vu Giới vang lên một tiếng gầm như đến từ quá khứ theo tới hiện tại.”Oanh” Một đầu to lớn vô cùng người đá theo đó mà ra, nó khổng lồ ít nhất phải gấp ba năm đầu người đá Lạc Thiên đã thu hồi trước.
Khi nó xuất hiện thời điểm mỗi một bước của nó đều để lại một cái cái hố thật sâu, mỗi một bước như nhẫn chìm vạn vực khiến cho Thập Thiên vì đó luân hãm.
“Vèo.” Ngay khi người đá xuất hiện trên không cái kia như Thương Thiên Chi Mâu bay vụt sát nhập vào người đá trở thành con mắt thứ ba, tại thời khắc này khí tức người đá không còn là hoang vu nữa mà như nó như là thiên địa pháp tắc.
Tại thời khắc này cái này người đá giống như là sứ giả của thiên địa đi xuống trừng trị vạn vật, đôi mắt kia như có nhân tính, càng thêm băng lãnh, càng thêm sát phạt.
“Giết” Lão giả phi thân lên Giao Long lao tới người đã kia chém ra vô số đao mang, Giao Long theo đó phun ra từng đợt hắc quang như muốn ăn mòn thiên địa chi lực.
Lạc Thiên đứng trên thiên không không tham gia cuộc chiến mà nhìn xem, với hắn mà nói cuộc chiến này đã không có ý nghĩa nữa, trừ phi lão giả còn có át chủ bài khác nếu không thì hắn chắc chắn sẽ chết.
“Oanh oanh” từng tiếng vang thật lớn, khổng lồ người đá cùng hai Giao một người đánh tới túi bụi, không gian thỉnh thoảng vỡ thành bột mịn.
Khổng lồ người đá mỗi một quyền đều là tuyệt luân vô bỉ tốc độ, mỗi một quyền đều mang theo thiên địa đại thế đánh tới. Trên thân Giao Long đã bắt đầu bị chấn động nứt toác, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ một dạng.
“Cũng là nên kết thúc.” Ánh mắt Lạc Thiên bỗng nhiên trở nên thâm túy, hắn khẽ dẫm chân một cái.
Khi hắn một bước chân này dẫm lúc không gian vỡ toái, thời gian yên diệt, một cỗ vô hình áp lực tản mát ra không gian, tại một bước này phía dưới vạn vật như chỉ là con kiến hôi tùy ý chà đạp, là như vậy không có ý nghĩa!.
Tại một bước chân này giới tất cả đều bị trọng lực trấn áp, quản ngươi là cái gì cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị trấn áp, dù là đại đạo hay pháp tắc cũng vậy.
Đang chiến đấu lão giả cùng hai đầu Giao Long bỗng nhiên như bị thương thiên đè lên, trực tiếp bị trọng lực áp nằm xuống đất không thể động được.
Hai nơi phương xa Cơ Như mấy người cùng lão giả ở Phượng Thanh Các khi nhìn Lạc Thiên dẫm chân lúc không khỏi trong lòng nhảy một cái, tuy rằng một bước kia không phải hướng bọn họ nhưng lại khiến bọn họ ngột ngạt áp lực, tựa hồ chỉ cần Lạc Thiên thay đổi tọa độ dẫm lên thì cả Trường Minh đại lục đều bị dẫm nát một dạng
Đây là Lạc Thiên gần đây sáng tạo một môn vũ ký, nó tên là Thương Thiên Khí Bộ (Trời vứt bỏ bước Chân ) Bộ pháp này có ba tầng, theo thứ tự “ Thương Thiên Chi Bộ, Siêu Thoát Chi Bộ, Hư Vô Chi Bộ”
“Ngươi thua!.” Lạc Thiên đứng trên thiên không nhìn lão giả thờ ờ mà nói, hắn giờ khắc này chấp chưởng vạn giới trọng lực, như đại diện cho “Lực” của toàn bộ Thập Thiên một dạng, là như vậy cao cao tại thượng như Thần Linh!.
“Ta thua.” Lão giả cảm giác mình bị một luồng vô hình trọng lực đè lên không động được khẽ nói, hắn dừng lại rồi nói tiếp :“Đáng tiếc, trăm vạn năm cố gắng cuối cùng tan thành mây khói.” Nói tới đây hắn ánh mắt đục ngầu kia không khỏi càng đục ngầu.
Chờ đợi trăm vạn năm chỉ vì muốn lấy được vật trong kia nhưng cuối cùng vẫn không được như nguyện. Cũng không biết hắn tiếc nuối hay là bất đắc dĩ?.
“Vật kia trên đời này ngoài ta ra không ai có thể sử dụng, mà nó cũng không ai có thể nhúng chàm, nếu không chân trời góc biển ta cũng sẽ truy sát tới cùng, cho dù người kia có là Thương Thiên Chi Tử cũng vậy.” Nói tới câu cuối cùng ánh mắt của Lạc Thiên trở nên cực kỳ đáng sợ, ánh mắt kia như có thể thôn phệ vạn giới, Thập Thiên vạn linh đều vì đó mà run sợ.
Đời này không ai có thể ngăn cản hắn trả thù Cổ Ma quyết tâm, ai cũng không được!, từ lúc hắn sinh ra đã nhận đủ dày vò, người mình nghĩ là phụ thân, mẫu thân lại không phải là người thân của mình, lại là người muốn giết mình. Rồi tới khi hắn biết được thân nhân của mình là ai lúc lại nghe tin họ đã chết, như vậy trên đời này hắn chỉ còn lại một mình!, cũng từ lúc đó hắn chính thức cảm thấy mình không hợp với cái thế giới này. Dường như cái thế giới không thể chữa đựng được hắn, tựa hồ hắn bị cái thế giới này vứt bỏ vậy.
Cái cảm giác lúc đó là như vậy quặn đau, là như vậy cô độc tịch mịch, lại là như vậy vắng lắng, sau này dù Hoặc Thiên có ở bên hắn, Tần Nguyệt có sống lại cũng không thể bù đắp được khoảng trống vắng lặng đó, bởi vì rất nhiều thứ mất đi có thể tìm lại được, nhưng người đã chết vậy thì không thể tìm lại được, cũng chính vì vậy đời này hắn chỉ có ba chuyện muốn làm, một là đồ diệt Âm La Điện, hai là giết Cổ Ma, ba là trở thành Thiên chủ để xem có thể cứu sống bọn họ hay không!
Mà muốn trả thù được Cổ Ma cùng Âm La Điện vậy thì phải có được chín tầng của Cửu Xích Phong Thiên. Bởi vì Cửu Xích Phong Thiên khi toàn bộ dung hợp lúc trong có một bí mật mà chỉ có con cháu của Lạc Tộc mới biết, dù là Rùa Thần ở Thủy Vực có qua lại rất nhiều với Lạc Tộc cũng không thể biết. Chính vì cái này bí mật Lạc Thiên mới quyết tâm như vậy.
“Ra tay đi.” Lão giả chậm rãi nhìn Lạc Thiên rồi nhắm mắt lại, hiển nhiên hắn biết kết quả của mình sẽ như thế nào. Truyện Quan Trường
“Phốc.” Một chỉ mang theo hư vô chi lực đánh xuyên đầu của lão giả, một chỉ này xuyên qua thân thể lão giả tìm tới đại đạo vị trí tàn phá hết thảy.
4h: 20
Khi lão giả chết hai đầu thanh long cũng biến mất vào thanh đao kia, hiển nhiên không có người thôi động nên không thể vạn dụng.
“Vù” khi hai con Giao Long trở về thanh đao lúc nó lao nhanh như tia chớp rời đi, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn thời gian một nhịp.
“Đi được sao?.” Lạc Thiên thấy thế khẽ cười, nhất niệm tại, một luồng vô hình niệm lực phong tỏa lấy không gian, cuốn theo thời gian.
“Oanh.” Một tiếng vang lên, cái kia thanh đao như đụng vào một bức tường vô hình. Đang định tấn công lần nữa lúc thì một bàn tay vô hình nắm lấy nó rồi kéo tới trước mặt Lạc Thiên.
“Thần phục hoặc hủy diệt?.” Nếu là bình thường thì Chí Tôn bảo khí chắc chắn sẽ nhận hắn làm chủ, nhưng bởi vì Chí Tôn bảo khí đều có linh cho nên khi cảm nhận được Lạc Thiên đã giết chủ mình cho nên chúng sẽ không bao giờ để hắn nhận chủ.
“Vù.” Thanh đao như không nghe lời Lạc Thiên, vẫn tản ra kiêu ngạo mà bá đạo khí tức như muốn quét ngang ba ngàn thế giới, tựa hồ dù Lạc Thiên có hủy hoại nó cũng sẽ không đồng ý.
“Đã vậy thì hủy diệt đi.” Lạc Thiên thấy thế cũng không ngoài ý muốn “Oanh” Không gian phá toái, từ sau lưng Lạc Thiên đi ra một cái xích quấn lấy thanh đao rồi quấn lấy như Thiên Mãng Quán Thiên vậy.
Kèm theo một cỗ phong ấn bao trùm lấy thanh đao, rồi nghe “rắc rắc” thanh đao bị ép thành bột mịn, hiển nhiên bị Cửu Xích Phong Thiên cùng thôn phệ mất lực lượng nên trở thành phế phẩm, khẽ chạm một cái là thành bụi theo gió.
“Đáng tiếc, tầng thứ nhất Cửu Xích Phong Thiên chỉ có thể thôn phệ lấy Bảo khí mà không thể thôn phệ đại đạo cùng sức mạnh của tu sĩ.” Lạc Thiên nhìn Cửu Xích Phong Thiên hấp thu thanh đao cũng có chút đáng tiếc, rồi hắn lại nỉ non :“Thôi cũng không sao, dù sao khi lấy được tầng thứ hai cũng là lúc nó mới thực sự thôn phệ được tất cả sức mạnh“.
Cử Xích Phong Thiên nó huyền bí không phải ai cũng hiểu, mặc dù là Rùa Thần ở Thủy Vực cũng chỉ biết nó có chín tầng cùng một số công năng mà thôi.
Năm đó Lạc Tộc có thể nói là một Tộc trấn áp chín cái kỷ nguyên, khiến cho tất cả thời đại mọi người không dám khiêu khích quyền uy, như vậy bọn họ dồn hết tâm huyết, tài nguyên cùng thời gian để sáng tạo ra Trấn Bảo Chi Tộc làm sao có thể đơn giản được.
Phải biết năm đó Lạc Hùng Vương kinh tài tuyệt diễm, trấn áp vạn thế cũng không thể hoàn toàn điều khiển được Cửu Xích Phong Thiên, mà lúc đó Cửu Xích Phong Thiên vẫn chỉ mới hình thức ban đầu, sau này lại được các đời sau hoàn thiện thêm thì càng không phải ai cũng có thể điều khiển.
Hơn nữa lúc cùng Cổ Ma đánh nhau lúc nếu không phải trong tộc không ai tu luyện Hư Vô Thiên Kinh tới mười phần của tờ thứ nhất thì Cổ Ma làm sao có thể thoát khốn rồi tách ra Cửu Xích Phong Thiên đánh đi tới mỗi cái tọa độ khác nhau?. Nếu có người tu luyện được được mười phần vậy có thể dùng được vài phần uy lực của Cửu Xích Phong Thiên, tới lúc đó Cổ Ma dù có ngoại lực trợ giúp cũng đừng hòng thoát khỏi phong ấn, cho dù hắn chiến lực sánh ngang với Quân Chủ cũng vậy.
Mà đời này Lạc Thiên người mang thập thải huyết mạch, đã diễn sinh ra Ban Sơ Phàm Thể, đối với hắn mà nói mọi thứ đều là có khả năng, ai dám nói hắn không thể trùng kích được mười hai cái Chân Ngã Thần Hỏa giống Lạc Long Quân đây?, ai dám nói hắn không thể tu luyện Hư Vô Thiên Kinh tới đỉnh phong đây?.