Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 15:




Khi ra được đến bến xe buýt cũng đã là buổi chiều, xe buýt hôm nay đông kín người đã khó khăn lắm cô mới tìm được một chỗ ngồi vì không có việc gì làm nên ngồi lướt facebook khi cô bước chân về nhà cũng đã là ngày 20 tết.
Bước tới cửa xuất hiện khung cảnh ở trong mắt cô một khung cảnh quen thuộc tới lạ thường, ba mẹ cùng với em trai đang ngồi xem ti vi và uống nước, trên người cô cầm túi quần áo vui mừng chạy tới ôm chầm lấy người thân.
" Ba.., mẹ con về rồi, Tuấn Anh chị về rồi "
" Mẹ ơi chị Nhiên Nhiên về rồi kìa.."
" Chào ba ạ con mới về " chạy lại chỗ cha mình cúi đầu lễ phép, ba lấy tay vuốt khẽ lên mái tóc cô.
" Về rồi đấy à con gái, tình hình học tập ổn cả chứ "
" Vâng! vẫn ổn ba ạ " nở một nụ cười tươi ôm lấy ba mình rồi lại nhìn sang mẹ.
" Nhiên! con về lúc nào sao không gọi mẹ ra đón, thôi con đi vào cất đồ đạc đi xong tắm gội gia đình mình đi ăn "
" Dạ mẹ, he he..." cô đeo balo đựng đầy quần áo chạy về phía phòng ngủ của mình căn phòng vẫn gọn gàng ngăn nắp từ bàn đến tủ không dính mộ hạt bụi nào.
" Căn phòng yêu dấu ơi cuối cùng ta cũng về với mi rồi đây, chà..thơm tho quá đi " chạy lại nằm ngã xuống chiếc đệm êm ái thật là làm cho người ta không muốn rời đi mà!
Mở cửa phòng tắm pha một chút nước ấm cô ngâm mình cảm giác cơ thể như đang lơ lững trên mây, làn nước ấm sóng sánh ở bồn tắm thấm vào từng lỗ chân lông cơ thể khoan khoái làm cho cô như đang ở giữa hồ nước mộng cảnh.
Thật sự ngâm mình làm cho con người ta xả hơi sau những ngày dài mệt mỏi. cắm tai nghe vào tai một bài hát du dương cùng với sự dịu nhẹ của nước khiến cô ngủ thiếp đi từ khi nào không hay.
" Nhiên Nhiên à, Nhiên Nhiên ơi con tắm xong chưa " mẹ đang ở dưới nhà gọi với lên phòng cô.
Như phản ứng nghe tiếng mẹ kêu mình thì cô cũng tỉnh dậy vội mặc quần áo rồi đi xuống nhà " dạ...con xong rồi "
Bước xuống lầu hiện lên là một cô gái với khuôn mặt xinh xắn, thân hình cao cao thanh nhã, trên người mặc một bộ váy dài đến đầu gối cùng với đường chỉ tinh sảo lại vừa vặn với thân hình của cô.
Lộ ra vòng eo con kiến, bộ ngực cũng đãy đà khiến ai nhìn vào cũng không khỏi đỏ mặt sặc máu mũi.
" Chị Nhiên Nhiên mau lên ba mẹ đang đợi chị đây này, mau lên chị " Tuấn Anh kém cô ba tuổi m, một chàng thiếu niên cao dáo đẹp trai để tóc đầu nấm đến lông mày nhưng cũng không che đi phần ấm áp trong đôi mắt ấy.
Hôm nay cậu ăn mặc bình thường với một chiếc quần ngố có sọc rách ở đùi, chiếc áo cọc đen đang đứng vẫy vẫy tay với Nhiên Nhiên.
" Ờ..! biết rồi chị đang ra đây "
Bước lên xe ba và mẹ cô cũng đang ở trên đó khi mọi người đã lên đầy đủ, chiếc xe ô tô từ từ lăn bánh chầm chậm rồi đi nhanh dần, ba cô lái xe trở cả nhà đi ăn tối tâm trạng của cô lúc này cũng khá vui.
Phố xá đông đúc tiếng còi xe inh ỏi, xe đi tấp nập ngoài đường cuối cùng ba mẹ cô cũng đỗ xe vào lề đường, bước vào một quán ăn gần đó.
Tuy gia đình cô không phải gia đình giàu có nhất nhưng cũng thuộc dạng khá giả có điều kiện.
Cả nhà vui vẻ dẫn nhau vào quán ăn, ai ai nhìn cô và Tuấn Anh cũng không kìm được mà chỉ thốt lên thật là đẹp trai xinh gái, mẹ cầm lấy tay con gái đi vào trong, còn Tuấn Anh đi phía sau.
Ngồi vào bàn chiếc bàn hình tròn làm bằng mặt kính trong suốt. Ba cô bắt đầu đi gọi món hôm nay là ngày nghĩ nên quán cũng khá đông khách.
Sau khi đã ăn xong ba cô và em trai Tuấn Anh thì ra về trước, còn cô và mẹ thì dẫn nhau đi chợ đêm để mua một số thứ chuẩn bị tết.
Chợ đêm thật sự rất đẹp cô như một cô bé nhỏ cùng mẹ đi giữa một vùng trời có những ánh điện, cửa hàng hoa quả và đồ ăn vặt.
Cầm trên tay một túi đồ nặng trĩu, Nhiên Nhiên mua hoa quả về thắp hương vốn mẹ cô cũng tin vào những truyện tâm linh nên việc chuẩn bị tết là vô cùng phải thật chu đáo.
Đang trên đường về nhà thì ba cô gọi đến, cô bắt máy.
[ Alo ba ]
[ Con và mẹ về chưa?, cũng sắp muộn rồi đấy ]
[ Dạ...con đang trên đường về ạ, cũng gần về đến nhà rồi ]
[ Ừ...về mau lên không muộn rồi ]
[ Vâng..]
Nhìn đồng hồ trên tay cũng chưa muộn lắm mới 9 giờ rưỡi mà ba cô đã cuống cuồng lên dục về rồi, tính cánh chỉ lo cho mọi người nên vậy.
Cuối cùng Nhiên Nhiên cũng đã về đến nhà, mẹ cô thì đi cất đồ tính vốn chu đáo nên không để đến lúc khác mà phải làm ngay.
Một ngày mới trôi qua thật nhanh thoáng chốc đã tối rồi, cũng đến lúc phải đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.