Nhỏ Cùng Bàn!!! Em Yêu Chị

Chương 72



(chap này có 1 nghịch lí 1 chút khác thực tế. Mong các bạn đọc hiểu cho nha. Mình chỉ mong nó có thực ở thực tế 1 ngày không xa)

TRƯƠNG GIA

- Không não...đau bụng...

Hi Chi nằm lăn lóc trên ghế sofa mà ôm bụng rên rỉ. Hạ Vi thì toát mồ hôi chạy vào. Mẹ Hạ Vi cũng sốt sắn chạy đến phụ mẹ Hi Chi đở con dâu mình lên xe.Nó cùng mọi người đưa Hi Chi tới bệnh viện.

- Không não!!!...a.....em đau lắm.hic.a....a

Hi Chi nằm lăn lóc trên băng ca đang được đẩy tới phòng cấp cứu mà không khỏi rên rỉ đau đớn. Hạ Vi cũng đi bên cạnh tay nắm chặc tai vợ mình mà đổ mồ hôi hột.

- tôi đây...tôi đây. Đừng sợ...em sẽ không sao đâu.

Hi Chi được đưa vào phòng cấp cứu. Hạ Vi da mặt căn như dây đàn đi qua đi lại trước phòng cấp cứu. Lòng nó như lửa đang thiêu đốt vậy.

- Nói rồi đừng ăn đồ chua mà không nghe....Giờ đau bụng rồi đó.haizzz...

Trong khi cả nhà ai cũng đang lo lắng cho Hi Chi thì Hạ Vi nhăn nhó đi lại trước phòng cấp cứu miệng lảm nhảm trách móc Hi Chi. Cái tội cô đột nhiên thèm chua ăn một lượt hết 2 trái xoài luôn mới gê. Giờ trúng thực đến xanh cả mặt mài như thế.

- Bác sĩ...con tôi sao rồi ạ?

Mẹ Hi Chi vừa thấy băng ca của Hi Chi được đẩy ra liền nhanh chân đi lại nắm chặc tay vị bác sĩ lo lắng hỏi. Bác sĩ cũng nhanh tháo khẩu trang xuống nhìn bà ôn nhu mở lời:

- Xin chúc mừng gia đình. Cô ấy đã có thai được 2 tháng rồi ạ.Nhưng sức khoẻ hơi yếu,gia đình cần chú ý nhiều hơn.

Bác sĩ vui vẻ tươi cười nhìn mọi người chúc mừng. Ba mẹ Hạ Vi cùng mẹ Hi Chi nghe xong ôm nhau khóc ròng vui vẻ.

- Cô thai rồi..bà ơi có thai rồi. Tôi lên chức rồi.haha

Ba Hạ Vi mừng hớn hở khi mình được lên chức ông. Ông vui đến mức cười híp cả mắt mình. Mẹ Hi Chi cũng mừng rở đến mức rơi lệ luôn.Nhưng ngược lại trong góc có kẻ dở khóc dở cười

- ( Có thai...má ơi..sao chưa gì có thai?)

HẠ Vi ngồi trên ghế bần thần không tin vào tai mình vừa nghe gì. Nó không muốn, không muốn chút nào.Cả hai mới cưới nhau chưa bao lâu sao lại có thai sớm như vậy.

- Mẹ ơi...Chị Hạ Vi sao thế ạ?

Sau một lúc Hi Chi cũng khỏe khoắn nằm ường trên giường ăn cháu trắng. Nhìn thấy người yêu từ lúc mình tỉnh lại không nói gì cứ ngồi như pho tượng liền kéo tay mẹ nó hỏi.

- Từ lúc nghe con có thai nó đã như pho tượng vậy đó.đúng là...chẳng ra làm sao hết.

Mẹ Hạ Vi nhìn đứa con gái không tiền đồ của mình mà vẻ mặt khinh ra mặt nói với Hi Chi. Hi Chi nghe tới đây không khỏi sốc. Khi biết bao nhiêu người muốn có con mà không được giờ nó có mà nó lại chưng cái mặt thất vọng ra như vậy.

- Chị ấy không thích, thì con tự sinh, tự con nuôi.

Hi Chi giận ra mặt giọng trách móc nói một hơi. Hạ Vi nghe thấy liền ngước nhìn Hi Chi. Nó nhìn cô một lúc liền bỏ đi ra ngoài một hơi. Mẹ Hi Chi nhìn Hạ Vi như vậy cũng nhíu mày khó hiểu. Hi Chi nhìn Hạ Vi bỏ đi liền ngỡ ngàng đến nổi điên không thèm nói năn gì hết liền nằm ì xuống giường bệnh trùm kính chăn lại.

Chiều đến Hi Chi mới được xuất viện về nhà. Cô được Vĩ Đình dìu vào nhà nhưng nét mặt rất ư là căng khi chỉ cần nhớ tới thái độ sáng nay của Hạ Vi liền không khỏi giận. Nhưng khi mọi người vừa vào nhà tới gần phòng khách thì ai nấy liền đứng chựng há hốc mồm nhìn mọi thứ trong nhà thay đổi chống mặt.

Hi Chi nhìn mọi thứ đều được bọc 1 lớp cao su, các góc bàn cả góc tường cũng được bao bọc cẩn thận mà lòng không khỏi ấm áp.

- Chị dâu, chị thấy chưa. Chị hai giả bộ như không thích thôi. Chứ mừng ra mặt rồi kìa.

Vĩ Đình nhẹ nhàng dìu Hi Chi lại sofa ngồi, cũng không quên trêu chọc một tí. Mẹ Hi Chi nhìn mọi vật mà lòng đầy ưng ý khi Hạ Vi hiểu chuyện như vậy. Những người còn lại ai nấy cũng nhanh đi lại nhưng chẳng thấy tăm hơi Của Hạ Vi đâu.

- Cái con bé này, đó giờ tính tình thất thường không bỏ. Cứ tưng tửng làm sao ấy.

Ba Hạ Vi cũng phụ họa thêm một câu cho vui. Hi Chi một bên vẫn im lặng nhìn giáo dát tìm nó.

- Con lên phòng 1 chút ạ.

Hi Chi không thấy người thương liền khó chịu, cô chào mọi người rồi từ từ đi lên lầu. Vừa mở cửa ra thì đã thấy tên đang ghét khi sáng đang nằm dài ra giường mà ngủ rồi.Hi Chi nhìn mọi thứ trong phòng cũng được bao bọc như dưới nhà cũng cười trừ. Cô đi nhanh vào nhà tắm thay 1 bộ đồ ở nhà cho thoải mái.

Vừa đi đến cửa nhà tắm cô lại một lần nữa ấm lòng khi nhìn sàn nhà tắm bây giờ được lót những lót chống trơn trượt rồi. Trên tấm kính trong phòng tắm còn có 1 dòng chữ nho nhỏ "Vợ ơi....yêu vợ"

- Đồ đáng yêu.

Hi Chi buộc miệng nhìn thân người kia trách yêu rồi nhanh vào tắm.

Hạ Vi đang ngủ chợt ngửi mùi hương nên nhướng mắt nhìn. Thì ra là Hi Chi gội đầu đang ngồi trên giường lao khô tóc. Hạ Vi nhẹ nhàng ngồi dậy đi lấy máy sấy tóc rồi ra phía Hi Chi.

Hạ Vi nhẹ nhàng lao khô tóc cho Hi Chi một cách ôn nhu. Hi Chi ngoan ngoãn ngồi im cho nó sấy tóc cho mình. Nhưng lòng nhớ tới chuyện sáng nay cô cũng khó hiểu lên tiếng:

- Hồi sáng chị làm sao vậy?

Hạ Vi đang lau tóc nghe cô hỏi cũng chợt ngừng tay lại bỏ mấy sấy xuống vòng tay qua eo ôm lấy cô. Cằm nó đặt lên vai cô điềm tĩnh thủ thỉ.

- Xin lỗi em. chỉ là...chỉ là tôi không biết phải chăm như thế nào hết. Tôi chưa học.

Hạ Vi có chút e ngại mà nói với Hi Chi những nguyên nhân khiến nó như sáng nay. Hi Chi nghe vậy liền ôn nhu quay lại nhìn Hạ Vi vui vẻ ôn nhu nói với nó.

- Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Còn em bên cạnh chị mà. Chị không biết thì em chỉ....chúng ta sẽ cùng nhau chăm lo cho Tiểu bảo bối.

Hi Chi nhìn vẻ mặt lo lắng đến đáng yêu vì không biết chăm nom của Hạ Vi mà không khỏi hạnh phúc mà cười tươi nắm tay nó nói.Hạ Vi cũng rất vui vẻ tiếp tục lau tóc cho Hi Chi.

Có lẽ hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi, khi ta cùng một nơi với người mình yêu. Cùng nhau chia sẽ vui, buồn. Và mọi thứ sẽ hạnh phúc hơn khi có thêm 1 thành viên mới.Nhưng trên đời này được mấy đôi lứa yêu nhau mà được hạnh phúc bên nhau cùng nhau có một mái ấm nhỏ đâu.Và điển hình đó là cặp đôi Đình- Bạch.

***

Tại căn biệt thự rộng lớn hào nhoáng của Bạch gia, không khí đang ngập tràng sự lo lắng của mọi người và sự bi thương đau lòng của 1 cô gái.

- Con bé lại không ăn sao?

Cha Bạch đang xem TV nhìn người làm bưng khây thức ăn đi xuống liền thở dài.Khi Tiểu Bạch trở về từ Trương gia cả ngày rồi cứ nhốt mình trong phòng không ra khỏi phòng, cũng không đi làm. Chuyện này cả nhà ai cũng biết nguyên do là từ Vĩ Đình khi Trương Thức tường thuật lại mọi việc cho họ nghe.

- Dạ. Con có gõ cửa. nhưng tiểu thư không chịu mở cửa ạ.

Cô bé người làm cũng lo lắng cho Tiểu Bạch không kém. Khi cả hai cũng ngang tuổi nhau, từ nhỏ cũng chơi với nhau. Giờ nhìn Tiểu Bạch buồn rầu bỏ ăn cũng rất lo lắng.

- Để em lên coi con thế nào.

Mẹ Tiểu Bạch thấy con bỏ ăn hai ngày rồi cũng sốt ruột nên liền trấn an chồng mình rồi đi nhanh lên phòng con mình.

Tiểu Bạch trên phòng cứ đứng ngoài ban công ánh mắt đau thương.Cô nhớ Vĩ Đình, rất nhớ Vĩ Đình.Tiểu Bạch nhắm mắt cảm nhận một vòng tay từ phía sau ôm lấy eo mình. Và một tiếng nói quen thuộc vang lên.

- Đứng đây kẻo bệnh thì sao? biết tôi lo không hả?

Tiếng nói quen thuộc đó, vòng tay ấm đó bây giờ đâu rồi. Người con gái yêu nó hết lòng giờ đâu rồi. Sự cảm nhận hư ảo đó khiến cho nước mắt Tiểu Bạch rơi dài xuống má. Cơn lạnh của gió thổi vào Tiểu Bạch khiến cả người cô run lên hay là do sự cô đơn và đau đớn mà Vĩ Đình vừa gây ra cho cô khiến cho cô đau đến run lên.

- (tôi đã làm điều gì nên tội... mà hành hạ tôi thế này. Có phải tội của tôi là quá yêu em không? Có phải tội của tôi là quá cố chấp không?)

Tiểu Bạch hai tay tự ôm lấy thân mình trước cơn gió lạnh nhưng sao vẫn không có được 1 chút hơi ấm nào. Sự dứt khoát của Vĩ Đình khiến nó rất đau và không thể giữ nổi sự quyết tâm của bản thân giữ cô lại.

- Ngoài này lạnh lắm đó.Mau vào trong đi.

Đang lúc Tiểu Bạch đau thương ôm lấy bản thân mình vì lạnh thì chợt có 1 cái áo được khoát lên người cô. Tiểu Bạch phút chốc ngỡ ngàng quay nhanh lại.

- Mẹ...

Có phải nhớ nhung quá không tiểu Bạch đã ảo tưởng cái áo đó là do Vĩ Đình khoát cho mình, giống như trước đây. Nhưng ngay khi nó quay lại thì mới phát hiện người dịu dàng kia chính là mẹ mình, ánh mắt nó có chút buồn đi trong thấy. Tiểu Bạch nghe lời mẹ liền vào trong ngồi lên giường bần thần.

- Nhi nhi..Con có biết cả nhà đang lo lắng cho con lắm không? Chuyện đến nước này tại sao con không nói cho ba mẹ biết. Nếu ba mẹ không gặn hỏi Trương Thức thì con định dấu chúng ta luôn sao?

- Mẹ..con xin lỗi. hic..nhưng...nhưng thật sự lúc này con không biết mình phải làm sao nữa. con thật không biết.

Tiểu Bạch biết mình sai khi không chia sẽ, nhưng chỉ là cô muốn một mình chịu đựng là đủ rồi. Bị mẹ mình rầy Tiểu Bạch lại khóc òa lên như đứa trẻ.

- Được rồi...được rồi.đừng khóc, mẹ không trách con nữa, ha. Giờ ngoan ăn chút gì đi nha. mẹ xuống bếp nấu cho con miếng xào chịu không?

Nhìn cô gái bị mắng mà mếu máo khóc lóc cũng không nở trách cô nữa.Bà ôm chầm con gái dỗ dành, rồi tung ra chiêu dụ cô ăn, bằng cách tự mình xuống bếp nấu món nó thích ăn nhất. Tiểu Bạch nghe mẹ nói nấu mình ăn liền ngước mặt sục sùi lau nước mắt mà gật đầu.

-( Có lẽ trên đời này chỉ có ba,mẹ là người yêu con và không bao giờ rời bỏ con thôi)

Tiểu Bạch nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi kia mà lại buồn đi. Đúng vậy dù trời có sập xuống thì chỉ có ba mẹ chúng ta yêu ta vô điều kiện và bên ta không bao giờ bỏ ta thôi.