1 tuần sau.
TRƯƠNG THỊ
Phòng kinh doanh sau khi chuyện Giám đốc mình bị tai nạn hôn mê tỉnh lại mà bị mất trí nhớ nên cũng thành vấn đề bàn tán khắp công ty.
- Này tôi nói thật, tội nghiệp Tiểu Bạch ghê á. Gần tới ngày cưới rồi mà giờ cô dâu lại như vậy nữa ( Nữ 1)
- Uk. Yêu nhau bao năm rồi vậy mà cuối cùng cũng không có một hạnh phúc trọn vẹn nữa ( nam 1)
- Tiểu Bạch không biết sao rồi nữa. Chắc cô ấy đau lòng lắm? ( nữ 2)
Đám nhân viên ai nấy cũng thương xót cho 1 chuyện tình đẹp của đôi nữ kia. Tiểu Bạch mặt buồn đi theo sau Hạ Vi cùng Hi Chi vào công ty. Sau bao nhiêu suy nghĩ Tiểu Bạch lại quay trở lại công ty lần nữa.
- Không cần làm nữa phải không?
Hạ Vi cùng Hi Chi đi vào nghe đám nhân viên bàn chuyện Tiểu Bạch nên liền lạnh lùng nhắc nhở nhân viên của mình. Đám nhân viên thấy sếp tới liền ai nấy chạy về bàn làm việc của người đó. Tiểu Bạch phía sau mặt buồn rười rượi đi tới bàn làm việc của mình.
Đến bàn làm việc Tiểu Bạch vẫn lật giấy tờ ra xem. Nhưng chưa được 5 phút lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Trước mắt nó là khung cảnh Vĩ Đình đang nằm trên đùi nó mà cười mũm mỉm.Tiểu Bạch nhìn người yêu vui vẻ mà cũng không nhịn cười được mà vuốt tóc cô mà lên tiếng hỏi:
- Em cười gì đó?gả cho tôi mà vui thế cơ à?
- Mấy người biết em đợi ngày này lâu lắm rồi không? Em cứ hay mơ tới cảnh sáng em làm điểm tâm cho mấy người, mấy người sẽ lái xe đưa em đi làm. Chúng ta cùng tan làm. Tối em sẽ nấu ăn, mấy người lặt rau, Lúc đó sẽ hạnh phúc lắm ha?
Vĩ Đình vui vẻ nằm im hay tay ôm lấy tay Tiểu Bạch mà vui vẻ nói ra những giấc mơ màu hồng của mình. Những suy nghĩ đó hạnh phúc biết bao nhưng sao nhớ lại nước mắt Tiểu Bạch lại rơi. Tim đau thắt lại,tại sao cảnh hạnh phúc đó bây giờ chỉ còn trong hồi ức thôi.
Đột nhiên Gia Linh từ bàn làm việc của mình đi sang phía Tiểu Bạch đưa cho cô một sấp tài liệu xanh.
- Tiểu Bạch!!! cậu xem lại đi, tí sẽ họp đó.
Tiểu Bạch ngồi bần thần ánh mắt bi thương tay với lấy tài liệu. Nhưng rõ ràng nó chẳng màn gì tới những gì Gia Linh nói. Gia Linh nhìn mặt lem luốt nước mắt của Tiểu Bạch cũng buồn lây. Nên chỉ có thể để lại 1 bịt khăn giấy cho cô.
- Tiểu Bạch!!! nhìn xem, em có đẹp không?
Vĩ Đình mặt chiếc váy cưới trắng đẹp lộng lẫy bước ra từ phòng thay đồ mà tươi cười với Tiểu Bạch
- ừm. Em là cô dâu đẹp nhất.
- huk.dẻo miệng.
Vĩ Đình nghe người yêu nói không khỏi nũng nịu đáng yêu mắng yêu. Khoảng khắc hạnh phúc đó cứ ngỡ sẽ thành hiện thực. Một đám cưới sẽ được diễn ra, ba Vĩ Đình sẽ cầm tay Vĩ Đình bước tới trao tay cô cho nó. Nhưng rồi mọi thứ chỉ là một giấc mơ nhất thời, mọi thứ kết thúc rồi. Hạnh phúc mà nó hằng ao ướt cũng không bao giờ có nữa rồi. Nước mắt Tiểu Bạch càng lúc càng rơi nhiều hơn.
- Tiểu Bạch...Tiểu Bạch..đi họp thôi. Cậu ổn chứ?
Mọi người đang ào ào tới phòng họp, nhưng nhìn Tiểu Bạch cứ ngồi bần thần ra bất động. Hi Chi liền chạy lại lây người nó hoàng hồn lại. Nhìn nó cứ như người trên mây cô không khỏi lo lắng vì hôm nay do Tiểu Bạch giới thiệu chiến lược kinh doanh sản phẩm mới.
- ờ.Tớ không sao. Mình đi thôi.
Tiểu Bạch bị lây cũng hoàn hồn lại, nó nhanh với tay lấy tài liệu rồi lau nước mắt mình đi. Cô vừa đi vừa lật ra xem mọi thứ bên trong.
Mọi người ai nấy cũng tới đủ mặt. Hạ Vi ngồi trên cao nhất cạnh Hi Chi. Và cuộc họp này đương nhiên cũng có sự tham gia của Vĩ Đình.
Tiểu Bạch vừa thấy Vĩ Đình tâm trạng liền vui vẻ theo thói quen lại cong môi cười với Vĩ Đình.Vì sao bao ngày không đi làm cô rất nhớ Vĩ Đình. Nhưng tâm trạng cũng nhanh chùng xuống khi đáp lại nụ cười của cô là ánh mắt lạnh lẽo và sự quay đi của Vĩ Đình.
- Tiểu Bạch!!!
Hạ Vi ngồi 1 lúc thấy kẻ đứng trên kia vẫn không động tỉnh liền quay lên nhìn thì phát hiện Tiểu Bạch mặt buồn đang nhìn Vĩ Đình. Nó thở dài ngao ngán rồi lên tiếng nhắc khéo người kia.
- Em xin lỗi... Ừm...Theo như tài liệu các vị đang xem thì so với tháng vừa rồi lợi nhuận trước mắt là 10 tỷ...
Tiểu Bạch bần thần nên lấy lộn tài liệu cũng không hay. Tài liệu Gia Linh đưa nó không lấy lại đi lấy và xem tài liệu báo cáo. Nên nó vẫn cố gắng bình tỉnh báo cáo với nhân viên trong phòng. Nhưng mọi người xem vừa nghe Tiểu Bạch nói ai nấy liền nhíu mày khó chịu. Khi được thông báo họp chiến lược mới mà bây giờ lại nghe báo cáo lợi nhuận. Không ai hiểu Tiểu Bạch nói gì hết.
- CÔ ĐANG LÀM GÌ VẬY HẢ? Cô phải giới thiệu chiến lược kinh doanh sản phẩm mới chứ không phải báo cáo lợi nhuận. Cô hiểu không?
Vĩ Đình là Giám đốc nên cũng xuất hiện ở đây. Cô rất không thích Tiểu Bạch nhưng mà với công việc cũng không thể làm gì khác hơn. Nhưng khi nghe Tiểu Bạch báo cáo sai liền có lí do kiếm chuyện nên liền lên tiếng như một người sếp trách phạt nhân viên.
- Xin lỗi...tôi xin lỗi.
Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt khó coi của các đồng nghiệp cũng biết mình sai rồi. Nhưng nhìn thái độ la mắng của Vĩ Đình càng làm cho cô buồn hơn.
- tan họp đi.
Hạ Vi khó chịu liền đứng dậy bỏ đi một hơi khỏi phòng họp. Các nhân viên khác cũng hiểu cho Tiểu Bạch cũng không trách gì cô nên cũng nhẹ nhàng rời khỏi đó.Mọi người rời khỏi dần, Vĩ Đình là người ra cuối cô rảo đôi cao gót của mình đi vừa tới cửa thì dừng lại.
- Cô nên về Bạch gia làm tiểu thư của cô đi.
Vĩ Đình giọng khó chịu bỏ lại 1 câu rồi rời đi. Tiểu Bạch nghe xong liền ngã xuống ghế đôi mắt đỏ rưng rưng. Vĩ Đình bây giờ hoàn toàn xa lạ với cô rồi. Cô bây giờ trong mắt Vĩ Đình chỉ có 2 từ "đáng ghét"
- Vô dụng...rốt cuộc mày đang làm gì ở đây?....Đang trông chờ cái gì đây? Chẳng phải lí do duy nhất mày đến cũng không còn rồi sao...😫
Tiểu Bạch đau lòng đến phát điên liền quơ tay cho tài liệu trên bàn cũng rơi xuống đất. Cô đến Trương thị cũng vì Vĩ Đình, cũng chỉ vì muốn ở cạnh Vì Đình.nhưng giờ người ta đã chẳng cần cô ở bên nữa. Vậy tại sao cô còn ở lại phải chăng chỉ muốn níu kéo 1 chút hi vọng.
Tiểu Bạch ngồi lại rất lâu suy nghĩ và bình tỉnh lại. Cô biết bản thân làm sai, Hạ Vi chắc chắn rất khó chịu. Nên nhanh chóng đi tới phòng Hạ Vi. Tiểu Bạch e ngại đi vào nhìn Hạ Vi đang mặt lạnh lùng xem tài liệu một cách khó chịu nên càng lo lắng.
- Phó tổng. Em xin lỗi.
Tiểu Bạch vẻ mặt hối lỗi cúi đầu nói chuyện với Hạ Vi. Hạ Vi biết chắc cô sẽ tìm mình nên cũng không thấy làm lạ.
- Em ngồi xuống đó đi.
Hạ Vi đứng dậy rời khỏi bàn làm việc ra hiệu cho Tiểu Bạch lại sofa trong phòng mà ngồi xuống.Hạ Vi không chút giận dữ như những gì Tiểu Bạch tưởng tượng. Nó nhàn hạ ngồi xuống rót trà cho cả hai cứ như là 1 cuộc nói chuyện giữa 2 người bạn sắp diễn ra.
- Chuyện khi nãy ở phòng họp tôi không trách em. Tôi biết thời gian này rất khó khăn đối với em.
Hạ Vi trước giờ trong trí nhớ của Tiểu Bạch và mọi người là một người lạnh lùng và có chút cách biệt với mọi người. Nó rất ít khi quan tâm ai hay quan tâm chuyện của ai huống chi thấu hiểu ai ngoài người nhà.Nhưng hôm nay nó lại thông cảm và nói nhiều với Tiểu Bạch làm Tiểu Bạch bất ngờ nhưng lại ấm lòng.
Tiểu Bạch nghe nó nói vậy cũng chỉ biết im lặng cuối đầu nghe nó nói thôi. Nhìn Tiểu Bạch mặt buồn hạ Vi cũng đâu muốn trách cứ gì.
- Haizzz...Em biết không? Tình yêu của em cũng giống như con thuyền đang ra khơi vậy. Mặt biển càng yên tĩnh thì khi có gió sóng sẽ càng lớn. Và nó khiến cho em lo lắng, sợ hãi và gục ngã khi trước giờ em chưa bao giờ gặp phải cơn sóng to thế này. Và lúc này, là lúc mà ông trời sẽ thử thách em. Em sẽ cố gắng nghĩ mọi cách, để chèo lái con thuyền của mình trước sóng to để bảo vệ con thuyền tình yêu của em an toàn vào bờ hay là..... em sẽ buông xuôi và phó mặt cho sóng nhấn chìm con thuyền của em?
Hạ Vi bỏ đi thái độ của 1 người sếp mà thay vào đó nó cứ như 1 người chị đang dạy bảo đứa em khờ của mình.Tiểu Bạch nghe kĩ từng lời của Hạ Vi nói. Cô hiểu hết nên mắt càng lúc càng đỏ lên. Tiểu Bạch kiềm nén cảm xúc lại hít 1 hơi thật sâu mới dám ngước mặt nhìn Hạ Vi.
- Em cố chèo...cố lái...cố bảo vệ thì được gì? Khi mà không ai nhớ có sự tồn tại của nó nữa.
Tình yêu dù cho cố giữ nhưng 1 người đã quên, đã xoá đi rồi. Thì giữ được gì ngoài có thêm nhiều vết thương. Tiểu Bạch đã cố nhưng người ta thậm chí muốn biết cũng không muốn, huống hồ gì nhớ.
Câu nói bi thương của Tiểu Bạch như làm nghẹn lại những ngôn từ trong lòng Hạ Vi. Nó cũng hiểu rõ chuyện mất trí của em mình cũng không biết kéo dài bao lâu cũng có thể là mãi mãi. Bắt Tiểu Bạch cứ chờ đợi trong đau khổ như vậy cũng rất bất công với cô.
- Nếu chị là em, chị sẽ thế nào khi Hi Chi quên chị....và đối xử với chị như cách Vĩ Đình đối với em.
- Nếu như vậy tôi chắc chắn sẽ bám lấy em ấy...dù cho em ấy có đánh,có mắng cũng phải bám lấy. Thậm chí... dù cho em ấy có chết, cũng phải chết trước tôi. Lên thiên đàng hay xuống hoả ngục cũng chỉ được là người của tôi.
Hạ Vi nghe câu hỏi của Tiểu Bạch thì liền cong khoé môi lên tự đắt. Nó buông lời một cách thong thả trên mặt còn mang theo ý vui. Tiểu Bạch nghe Hạ Vi nói mà cảm giác đau buồn không còn nghĩ tới nữa mà thay vào đó là sự kinh ngạc khi không ngờ Hạ Vi lại kinh khủng như vậy.