Những Mùa Nắng Đẹp

Chương 2: Mình cưới nhau đi




Hạ San đi qua đi lại, mẹ cô vẫn loay hoay sau bếp. Thỉnh thoảng bà ghé mắt lên xem cô đang làm gì.
Ai mà ngờ Chấn Bình ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt từ bố mẹ. Cô nghĩ anh phải phản đối hay ý kiến nào đó chứ. Không lẽ Chấn Bình thích cô?
Sao có thể được? Cô luôn xem Chấn Bình như anh trai thôi, người lớn phiền phức thật!
- Được rồi con gái, mẹ thấy con nên suy nghĩ tích cực chút! Chấn Bình rất tốt mà, hơn nữa con vẫn đi học bình thường. Chỉ là chúng ta làm theo tâm nguyện của ông thôi! Mẹ sẽ bắt Chấn Bình không vượt quá giới hạn!
Nói cho dễ nghe, mẹ cô khuyên vậy nhưng quả thực cô chẳng muốn tí nào. Sao không để cô lớn hơn mà cứ y lúc này đòi tổ chức kết hôn?
- Chấn Bình luôn nhường nhịn con! Nó hiền lành mà cả con cũng từng bảo con thích nó sao?. ngôn tình sủng
Mẹ cố nhắc lại thời thơ ấu, Hạ San bỗng khẽ mỉm cười. Cô nhớ những ngày hai đứa đi chơi, mấy lúc nghịch ngợm với anh. Phải ha, cô cảm giác yên bình vui vẻ khi ở bên cạnh anh nhưng...đó là chuyện lâu lắm rồi.
- Thế có ổn không mẹ?
Cô hỏi tựa như cái ý chí mình bị lung lay. Quả thật sức mạnh thời thơ ấu rất lớn, nó hiệu quả hơn lời than thở hằng ngày của bố.
- Dĩ nhiên con gái, Chấn Bình là lựa chọn tốt nhất! Nếu ai tốt hơn nó mẹ sẽ hoãn chuyện này lại!
Bà đinh ninh để cô nàng thấy rõ lợi ích trong cuộc hôn nhân ấy. Hạ San khá do dự dù cơ bản đã bị thuyết phục. Mẹ cô có cả một nghệ thuật trong việc đàm phán thỏa thuận, Hạ San đành chờ cuộc hẹn mới từ Chấn Bình vậy.
...
Trời hửng sáng, Chấn Bình đợi Hạ San tại tiệm cà phê. Lần này anh chắc chắn rút kinh nghiệm, tuyệt nhiên không thể để cái mũi chịu oan ức khi chủ nhân nó lỡ miệng.
Hạ San mặc bộ váy màu hồng phấn rất đẹp, trông cô nàng xinh xắn biết bao. Mọi người xung quanh ai cũng ngắm nhìn, cô bé vui tươi đi đến chỗ ngồi. Chấn Bình mất vài giây kiểm soát, anh trơ ra như pho tượng.
- Anh!
Hạ San giơ tay trước mặt, Chấn Bình sực tỉnh. Dáng vẻ ngỡ ngàng đó làm Hạ San thích thú, tất nhiên anh thấy sự xinh đẹp của cô mà!
Chấn Bình mỉm cười, anh đợi cô nói trước. Dù anh mới là kẻ chủ động trong việc cầu hôn nhưng kiểu nào để vừa ý cô nàng đây? Không khéo cái mũi bị vạ lây.
- Ừ, em nghĩ kĩ rồi! Cứ làm theo ý ông vậy!
Hạ San hồn nhiên nói đủ biết Chấn Bình vui thế nào, anh suýt nhảy cẩng lên nhưng cố kiềm chế tâm trạng.
- Hạ San! À, ừm...
Anh lúng túng cho tay vào trong túi áo, Hạ San thì thầm cười. Cô nàng mắc cỡ lắm, cơ mà mười tám tuổi lấy chồng chắc có nhiều việc phải nói à!
- Em...làm vợ anh nhé?
Chấn Bình chìa hộp nhẫn ra trước mặt cô. Cảnh này giống phim thôi, chỉ là cô vui không kể xiết. Mấy người xung quanh trầm trồ hâm mộ, Hạ San phấn khởi lạ lùng. Cô gật đầu, hiển nhiên anh chàng ngoài việc đeo chiếc nhẫn lên tay cô ra đâu còn biết nói thêm câu gì. Vợ tương lai thật khó đoán!
...
Khúc nhạc dịu êm văng vẳng bên tai, âm thanh ngọt ngào ấy làm mọi người vui vẻ hạnh phúc. Cái cổng hoa do đích thân mẹ Hạ San chọn, bà ấy tỉ mẩn chăm chút khán đài cùng những món đồ trang trí khác.
Hôm nay, lễ cưới của bọn trẻ được tổ chức trong một ngày đẹp trời. Chấn Bình hào hứng lựa cho mình bộ vét cực kì lịch lãm. Cả bầu trời tuổi thơ gợi về, anh nhớ mãi đôi mắt cô bé năm nào, gương mặt dễ thương và nụ cười tỏa nắng.
Ngày anh chở em trên chiếc xe đạp nhỏ
Em cười nhẹ nhàng hát từng khúc ca vui
Mây trắng bay cơn gió giữa lưng trời
Từng kỉ niệm không mờ theo năm tháng.

Chấn Bình đứng giữa lễ đường chờ đợi, tiếng violon réo rắt ngân vang. Hạ San chầm chậm bước ra, chiếc áo cưới trắng tinh đính cườm lung linh như nàng công chúa.
Cô đẹp, đẹp vô cùng. Anh ngỡ ngàng ngắm nhìn cô dâu qua tấm vải voan trong suốt. Cuối cùng em đã là vợ của anh, ngày anh mong chờ nhất cũng đến.
Cách xa ba năm, anh đi hơn nửa vòng Trái Đất. Ngoảnh mặt lại nhìn, em vẫn là cô gái đẹp nhất lòng anh. Nắm tay nhau giây phút trọng đại này, Chấn Bình dẫn Hạ San đi đến con đường hạnh phúc.
Trái tim bé nhỏ của cô nàng mười tám tuổi, tuy ngây ngô nhưng thật sự hôm nay vô rất vui. Chiếc áo cưới đẹp đến nổi Hạ San quên hết sự ưu phiền. Mặc kệ ra sao, cô thích thú vì ai cũng khen mình đẹp.
- Các con đi chơi vui vẻ nhé!
Bố mẹ cả hai đưa tiễn khi chuẩn bị lên xe đi hưởng tuần trăng mật. Hạ San chợt vỡ lẽ, cô quên mất chuyện này. Cả buổi cô ảo não nhìn Chấn Bình.
- Con sẽ chăm sóc cô ấy ạ! Chúng con đi nhé!
Chấn Bình vội vã cúi đầu chào, hai bà mẹ liền níu áo anh ngay.
- Nhớ đấy! Con bé còn đi học, đừng vượt quá giới hạn!
- Con biết rồi!
Anh thở dài rồi ngồi trong xe, Hạ San liếc anh một cái đáng sợ. Chưa hiểu cảm giác làm chồng thế nào nhưng sắp tới hẳn anh bị hành hạ thê thảm rồi.
- Chấn Bình!
Hạ San lầm bầm, Chấn Bình toát hết mồ hôi. Anh lập tức lái ô tô đi ngay. Trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ khắp cung đường. Chấn Bình vừa vui lại vừa lo.
Thôi đành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.