Lúc này Hoàng Phủ
Liễn đột nhiên nói:“Ta không buộc bọn họ đưa tiền, ta bất quá chỉ nói là có bạc hay không thôi, cho ta chút. Nếu không có, ta tự mình có thỏi
vàng, còn có dây chuyền vàng, có thể đi đổi cho ta thành bạc. Dựa vào
cái gì mà chụp cho ta cái mũ lớn như vậy?”
Tiểu tử này tuy rằng nhỏ, nói chuyện cũng có bài bản hẳn hoi.
Vị phi tần bên cạnh là Dung tần, lại nói thêm cũng không phải là thân
nương hắn, thân nương hắn bất quá chỉ là một cung nữ của Dung tần, được
hoàng đế ngẫu nhiên lâm hạnh một lần, có thai, sinh hạ được đứa nhỏ
hoàng quý phi cũng không dạy dỗ nổi, liền để cho Dung tần chăm nom.
Hiện nay Thủ Chính hoàng đế, ngoại trừ vị thái tử đầu tiên đã mất đi và vị
Nhị hoàng tử do hoàng hậu sinh mới bệnh chết ra, trước mắt đứa nhỏ lớn
nhất cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng những nhi nữ tuổi còn nhỏ
thì thành đàn.
Đồng thời tuổi tác đều không sai biệt lắm.
Lại nói chính hắn có đôi khi cũng nhận không ra.
Cho nên nghe Hoàng Phủ Liễn nói như thế, cảm thấy mất kiên nhẫn, nhìn về phía vài người cung tì,“Rốt cuộc sao lại thế này.”
Cái người cung tì việc đem sự tình nói ra một cách rõ ràng, chính là Hoàng
Phủ Liễn hồi cung đòi tiền, các nàng không biết hắn định làm cái gì,
liền hỏi , hắn lúc đầu không nói, sau lại nói:“Lấy bạc đưa cho Tô Mạt a! Như vậy sẽ không phải đọc sách cũng không cần ở lại học đường thêm một
canh giờ nữa.”
Một lời làm khiếp sợ bốn phía.
Tất cả ánh mắt đều bay lả tả nhìn về phía Tô Mạt.
Ngay cả Tô Nhân Vũ đều khẩn trương đứng lên, tiểu nha đầu này, hắn như thế
nào lại không biết nàng có tâm tính lớn như vậy, nhỏ như thế đã biết vơ
vét của cải?
Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, ánh mắt vút qua hướng
Tô Mạt, nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt bình thản như trước, chỉ là giọng
nói lại rất uy nghiêm,“Mạt Mạt, là như vậy sao?”
Tô Mạt đứng dậy, đi đến bên cạnh Dung tần, quỳ xuống, giọng nói nhẹ nhàng khaon khoái:“Bệ hạ, đúng vậy.”
Tất cả mọi người hít vào một ngụm lãnh khí, sắc mặt Hoàng quý phi lập tức âm trầm, lạnh lùng nói:“Tô Mạt, ngươi là ý tứ gì?”
Tô Nhân Vũ đứng bật dậy, vén áo bào quỳ gối,“Thỉnh bệ hạ khai ân, Mạt nhi
bất quá là tuổi còn nhỏ, ham chơi chút thôi. Bất hảo một chút, ỷ vào
Triệu học sĩ sủng ái......”
Tô Trì biến sắc, tức giận đến mím môi.
Đại tiểu thư cùng Tô Việt vội đi đến quỳ theo.
Nhị tiểu thư do dự một chút, nhìn Hoàng quý phi một cái, không đi qua đó,
Tô Hinh Nhi lại lầm bầm vui sướng khi người khác gặp họa.
Cứ để cho hoàng đế chém đầu nàng ta mới tốt, hoặc là ít nhất cũng đem Tô Mạt đuổi trở về, không được vào cung nữa.