Tô Mạt nhìn hắn liều
lĩnh nhảy ra bảo hộ mình, trong lòng thấy cảm động, nàng cười giòn giã
nói,“Bệ hạ, người không biết đọc thuộc lòng, kể cả giao tiền rồi, cũng
không phải là khỏi cần bị đọc thuộc a. Mà là càng biết đọc hơn a .”
Hoàng đế nghe vậy kinh ngạc nhìn nàng,“Quả đúng như vậy sao?”
Tô Mạt gật đầu, chỉ vào Hoàng Phủ Liễn nói:“Thập tứ điện hạ, hôm nay hai
trang “ Đại học” kia ngươi chưa biết đọc, lấy 5 lượng bạc đổi lấy giấy
thông hành, nếu ta hiện tại tới hỏi ngươi, ngươi sẽ biết đọc thuộc chứ
?”
Nàng ngẩng đầu lên, Hoàng Phủ Liễn vốn còn đang nức nở, nay
thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, lại nghĩ mình tuy rằng là
hoàng tử, nhưng căn bản là không có tiền, những lời nói như vậy sáng
mai mọi người biết đọc đều đi rồi, kẻ có tiền cũng được đi rồi, đến
cuối cùng chỉ còn lại người không biết đọc, chẳng phải là rất mất mặt
sao.
Cho nên hắn tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng cũng có điểm kiên cường. Hắn lớn tiếng nói:“Ta biết đọc thuộc !”
Giọng nói non nớt của vị hoàng tử kia vang lên rất có khí phách.
Hoàng đế giương mi lên ,“Vậy đọc nghe thử xem.”
Hoàng Phủ Liễn quả nhiên một chữ không thiếu đọc hết ra, tuy rằng hơi chút có sai mấy chỗ, so với lần trước là tốt hơn rất nhiều.
Hoàng đế nghe được lại cảm thấy thật không đơn giản.
Nguyên bản Triệu tiên sinh đối với vài vị hoàng tử này cũng không thực sự để
tâm, tầm tuổi này học ‘Bách gia tính, Ngàn tự văn, Thanh luật các sách
nhập môn cũng được rồi, nay hắn lại để cho bọn họ học sách ‘ Đại học,
Luận Ngữ’, cũng bất quá là điệu bộ thả dê ăn cỏ thôi.
Dù sao bọn
họ chỉ cần đọc sách biết chữ là được, dù sao thì về sau bọn chúng bất
quá chỉ là kiểu vương gia nhàn hạ, nếu như có tham vọng lớn lao, đối với triều đình, đối vị vua mới lên ngôi sau này đều là bất lợi.
Hoàng đế nhịn không được cười ha ha, sự uất giận lúc trước trở thành hư không, hắn hướng Tô Mạt vẫy tay,“Ngươi tới đây.”
Tô Mạt đứng dậy, vững vàng đi qua, Hoàng đế bảo nàng ngồi ở đối diện chính mình, hỏi:“ Nói tỉ mỉ cho trẫm nghe, ngươi vì sao lại muốn thu bạc của
bọn chúng?”
Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ, ngài để cho các vị hoàng tử
công chúa đều đi đến học đường đọc sách, điểm ấy Triệu học sĩ thực khổ
não. Bởi vì nếu là người muốn học, không cần tiên sinh quản thúc, bọn họ cũng sẽ chủ động đi học, có nghi vấn gì không hiểu cũng sẽ cầu tiên
sinh giải thích. Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ đều là người như vậy.
Nhưng là đại đa số trẻ nhỏ 7, 8 tuổi, đều ham chơi ham vui, nếu cả ngày
đều bắt đọc sách, mọi người rất nhanh sẽ chán ngấy. Miệng thì học bài
nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến chuyện chơi đùa. Đương nhiên sẽ học
không tốt ......”