Tưởng Đại Lôi rút dao ra, vén quần lên, nhìn chân mình, rồi lại buông quần xuống. Hắn vén dải băng gạc trên ngực ra, không ngờ nó đã dính chặt lại, dùng sức xé một cái, kéo xuống, máu lại chảy đầm đìa. Hắn dùng mũi dao đè vào phần nguyên vẹn trên núm vú ngực phải, chậm rãi ấn xuống. Làn da ngăm đen như nước bị lưỡi dao cắt rách, tách ra hai bên, lộ ra mỡ trắng hồng hồng. Thêm một nhát ấn, lộ ra phần cơ bắp đỏ tươi.
Tưởng Đại Lôi dọc theo hướng cơ ngực phát triển, cắt một miếng thịt lớn cùng với hạt sữa màu nâu kia. Miếng thịt trải trên tay, khá là nặng. Hắn nhớ Lãnh Sơn luôn thích ngậm vú của mình. Vừa liếm vừa mút vừa cắn. Thật đáng tiếc hắn nghĩ.
Hắn châm bật lửa, đốt miệng vết thương máu me nhầy nhụa trước ngực thành màu đen.
Lãnh Sơn ngửi được mùi hương của thịt nướng, vừa cười vừa vỗ tay, nói: “Linh dương, linh dương lớn, một con rất lớn…” Dạ dày của cậu kêu ùng ục. Cậu chép miệng, thèm ăn đến mức nước miếng cũng sắp chảy dài xuống cằm.
Tới nửa đêm, Lãnh Sơn đột nhiên trở nên tỉnh táo. Cậu lẳng lặng nhìn về phía Tưởng Đại Lôi, ánh nhìn phảng phất như chưa bao giờ mù lòa. Cậu nói “ Đại Lội, em muốn tắm.”
Mặt Tưởng Đại Lôi trắng bệch. Hắn ho khan vài tiếng, lại phun ra một ngụm máu: “Không được, đây là nhu yếu phẩm, là nước để uống.”
Lãnh Sơn bất ngờ đứng thẳng dậy, nhào về phía Đại Lôi, gào thét liên tục: “Nước! Cho em nước! Em muốn tắm!”
Bốp! Đầu Lãnh Sơn nghiêng sang một phía, nửa mặt cậu sưng lên dần hiện năm dấu ngón tay hồng hồng. Tay Tưởng Đại Lôi run run: “Sơn… Anh xin lỗi..” hắn kéo thân thể của cậu thiếu niên ôm vào lồng ngực. “Ngay sau khi thoát khỏi đây, việc đầu tiên sẽ là tìm một căn phòng cho em tắm rửa, cho em tắm thỏa thích, hai ta sẽ cùng nhau vui vẻ tắm, ta còn có thể tắm bọt bong bóng…” Lãnh Sơn dần lặng đi, không nói thêm câu nào nữa.
Tưởng Đại Lôi rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, ngủ thiếp đi. Đến nửa đêm, hắn nghe thấy một tiếng cười như chuông bạc, tựa một lông vũ khổng lồ mềm mại, nhẹ nhàng xuyên qua cả sa mạc, từ từ bay tới, bao trùm cơ thể lạnh như băng của hắn. Hắn mở mắt ra, thấy Lãnh Sơn cởi hết quần áo, trần truồng tắm rửa trên cát dưới ánh trăng. Cậu thiếu niên cực kỳ vui vẻ, cười khanh khách, một tay hứng đầy nước, hất lên trời. Những giọt nước rơi xuống giống như tản hoa, rải lên thân thể trắng nõn của cậu.
Tưởng Đại Lôi bị rung động bởi cảnh tượng trước mắt, không phát ra được nửa tiếng. Sa mạc ban đêm giống như một mảnh hải dương màu bạc, thân thể cậu thiếu niên cũng một màu đó, lóe lên một tia sáng chói lóa. Chân tay mềm mại mở ra, nom như một con thiên nga đang nhảy múa, giống như một giấc mơ. Những thứ nước quý giá như vàng kia đụng vào nền cát, vỡ vụn nở ra thành từng tầng tinh quang.
Mũi Tưởng Đại Lôi cay xè: “Sơn…”
Lãnh Sơn nhìn về phía hắn, thản nhiên cười, thuần khiết tựa như thiên sứ. Cậu nói: “Đại Lôi, hắn cũng tới đây đi. Chúng ta cùng nhau tắm, tắm sạch sẽ rồi chúng ta mới có thể lên đường…”
Tưởng Đại Lôi thì thào nói: “Đúng vậy, nhất định phải tắm rửa sạch sẽ mới có thể lên đường…” Hắn cởi quần áo rồi đi tới, vặn mở thúng nước cuối cùng, “Tắm rửa xong chúng ta sẽ lên đường, Sơn nhé…”