Ốc Đảo

Chương 10



Lãnh Sơn điên rồi.

Tưởng Đại Lôi bước trên bãi cát mềm nhũn, một chân sâu, một chân nông. “Em biết không, Sơn?” Hắn nói, “Năm 14 tuổi anh đã đi bộ đội rồi, còn nhỏ hơn cả em. Tiểu đội trưởng nói với anh, Đại Lôi à, vào 833 rồi thì đừng nghĩ rằng có thể ra ngoài. Đợi đến một ngày nhiều năm về sau, nhóc vừa già vừa ngốc, lại còn cụt một chân một tay thì khi đó nhóc sẽ được tự do.”

Lãnh Sơn đang bì bõm hát gì đó trên lưng Tưởng Đại Lôi. Cậu đột nhiên chỉ tay lên trời, nói với Tưởng Đại Lôi: “Đại Lôi, anh nhìn kìa, sao.” Thật ra cậu chẳng thấy gì cả.

Tưởng Đại Lôi nói một mình: “Anh ở 833 đợi suốt mười năm. Anh không già, cũng không ngốc, cũng chẳng thiếu tay cụt chân, cho nên anh chưa từng nghĩ đến việc ra ngoài. Mãi cho đến khi gặp em, Sơn, mãi cho đến khi gặp em.” Hắn nhẹ nhàng cười, “Ngày đó em còn nhỏ gầy hơn bây giờ. Em rất xinh đẹp đó, tựa như một thiên sứ vậy. Chúng ta đã bên nhau rất lâu, khoảng một năm, và bỗng một ngày anh chợt suy nghĩ, tự hỏi liệu có một ngày nào đó, chúng ta có thể đến một nơi mới và bắt đầu một cuộc sống mới không. Không có 833, không có huấn luyện, không có đạn và súng… Thế rồi chiến tranh nổ ra. Tối đó em nói với anh: Đại Lôi, anh có nguyện ý cùng em rời khỏi nơi chết tiệt này không?” Tưởng Đại Lôi cau mày, nghẹn ngào, rốt cuộc nói không nên lời.

Đi, đi thôi. Đi qua màn đêm, đi qua sáng sớm, đi qua bình minh, đi qua hoàng hôn.