Ốc Đảo

Chương 9



Sa mạc, sa mạc. Sa mạc này giống như một cái miệng khổng lồ, nóng rẫy, nuốt chửng tất cả mọi thứ. Đỉnh đầu treo Mặt trời như bánh xe lửa, không chỗ trốn. Giống như phải mổ bụng ra, moi tim, phổi, gan, lá lách, dạ dày, ruột, lôi chúng dài, thật dài, lồ lộ phơi dưới bầu trời đỏ rực. Thứ thấy được chính là bột giấy tan chảy, thứ không thấy được nhưng lại ngửi được, chính là mùi máu. Sa mạc như một bãi chiến trường rộng lớn, tư thế hào hùng, thanh âm như xé lụa.

Lãnh Sơn mềm nhũn ngã xuống cát vàng: “Đại Lôi, Đại Lôi… Em đi không nổi, em chịu không nổi…”

Tưởng Đại Lôi cả người bê bết máu, mồ hôi và nước mủ đồng loạt chảy xuống dưới, đỏ đen trộn lẫn. Hắn không nói hai lời, dỡ hành lý xuống buộc trên chân rồi cõng Lãnh Sơn lên lưng. Thân thể hắn lảo đảo, hắn nghiến răng ổn định rồi bước từng bước một, tiến về phía trước.

Hắn không biết mình đã đi bao lâu, cũng không biết mình còn phải đi bao lâu, hắn chỉ tìm kiếm theo bản năng và tiến về ốc đảo trong tưởng tượng. Niềm hy vọng vào sự sống và nỗi sợ hãi cái chết truy đuổi hắn, thì thầm vào tai hắn: phải sống, phải sống, sống để đưa Lãnh Sơn rời khỏi chốn ma quái này… Trời đất quay cuồng, vô số mặt trời đang bay trước mặt hắn, mở ra hàng loạt cái miệng máu, lộ ra hàm răng sắc bén đay nghiến xương thịt hắn. Sống, phải sống, cũng sắp tới rồi. Lại kiên trì một giây, lại kiên trì một phút, lại kiên trì một giờ. Ngã xuống rồi sẽ chẳng còn gì, ngã xuống rồi sẽ chẳng thể thấy Lãnh Sơn, sẽ chẳng thể thấy gì cả… Gió cuốn cát bay bay, rì rầm như tiếng hét, như tiếng hú, như tiếng khóc thảm của một linh hồn chết trong sa mạc.

Mặt trời lặn đằng Tây. . Truyện Điền Văn

Lãnh Sơn nhận miếng thịt nướng mà Đại Lôi đưa cho: “Đại Lôi, đã năm sáu ngày rồi, có phải thịt sắp ăn hết rồi không? Chúng ta lại phải nhịn đói rồi.”

Tưởng Đại Lôi nhìn chằm chằm vào đống lửa: “Sao có thể. Còn nhiều lắm, nhiều lắm, ăn không hết được đâu.” Hắn thều thào tự nói: “Con linh dương chết lớn lắm. Cả một con to như vậy, đám kều kều chưa ăn được bao nhiêu đã bị anh phát hiện rồi. Còn thừa nhiều lắm, rất nhiều, anh đều mang theo hết…”

Lãnh Sơn vùi đầu tiếp tục xé thịt. Không lâu sau, lông tơ cậu ớn lạnh dựng đứng lên, sắc mặt đen như than chì, răng cộ run lập cập.

Tay cậu run lên, thịt rơi xuống đất, phủ một lớp cát.

“Đại Lôi…” Lãnh Sơn run lên, “Lại đây, để em sờ chân anh…”

Tưởng Đại Lôi giật mình, quay đầu trừng mắt nhìn Lãnh Sơn: “Làm cái gì! Em đừng lại đây!” Lãnh Sơn run cầm cập đứng dậy, đi về phía Tưởng Đại Lôi. Tưởng Đại Lôi hét lên một tiếng kinh hãi và loạng choạng lùi về phía sau: “Đừng qua! Đừng qua!” Lãnh Sơn vồ về phía trước, hai người ngã xuống cát lăn lộn.

“A──────── a──────────” Tưởng Đại Lôi kêu rên, “Em đừng động đậy! Xin em! Anh xin em!”

“Tưởng Đại Lôi!” Lãnh Sơn rống to, nước mắt ứa ra, “Tưởng Đại Lôi! Đại Lôi! Đại Lôi…”

Tưởng Đại Lôi ngừng vùng vẫy, mặt nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm chặt. Hắn cố gắng hết sức để kìm nước mắt, không nói một lời nào nữa.

Lãnh Sơn duỗi tay ra, nhẹ nhàng cuộn ống quần của Tưởng Đại Lôi lên. Bắt đầu từ cổ chân, từ từ di chuyển lên trên, cổ chân, bắp chân, đầu gối, đùi… Rồi lại từ cổ chân, bắp chân, đầu gối, đùi… Một lần nữa, cổ chân, bắp chân, đầu gối, đùi… Thật kỳ lại, một lần, một lần, rồi lại một lần…

Lãnh Sơn há hốc mồm. “Này… này…” Cậu muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng nói nên lời. Cổ họng cậu bị chặn lại, nước mắt nước mũi như vỡ đê, mặt mũi bóng nhẫy hết cả lên.

Hai cái chân đó mỏng như cọng gai, lồi lõm. Thịt bong ra từng mảng một, chỉ còn lại một phần cơ nối với xương. Để cầm máu, vết thương bị đốt thành sẹo, cực kỳ thô ráp. Nó chảy mủ, bốc mùi và nhớp nháp… “Này… này…”

Lãnh Sơn cúi đầu, nước mắt đều rơi trên đùi của Tưởng Đại Lôi, lành lạnh. Mặt mày cậu nhăn nhó như bị vặn, khóc đến xấu xí, chẳng xinh đẹp tẹo nào. Cậu vươn đầu lưỡi liếm hai cái chân kia, vừa liếm vừa thều thào phát ra âm thanh. “Này… Này… Đại Lôi…” Cậu vùi cả mặt vào giữa hai chân Tưởng Đại Lôi, bả vai run lên từng chập. Tưởng Đại Lôi cắn chặt răng, không dám kêu lên một tiếng.

Liếm xong chân Tưởng Đại Lôi, Lãnh Sơn liếm đến thân trên trần truồng của hắn. Cậu liếm lên cổ, lên mặt hắn. Lông mi, ánh mắt, cái mũi, đôi môi… Nước mắt cậu ào ào chảy xuôi, giống như trận mưa đêm đó, nhanh chóng cạn kiệt.

“Này… này…” Lãnh Sơn ôm chặt lấy đầu của Tưởng Đại Lôi, nghĩ muốn cứ như vậy mà bóp chết hắn, để hắn chết ở cái sa mạc này, chết ở trong lòng mình, chết trước khi hắn tự cắt hết thịt trên người, chết trước khi bóng tử thần phủ xuống. Chết là hết. Nhưng cậu lại không làm vậy. Cậu ôm thật chặt, ôm chặt lấy đầu của Tưởng Đại Lôi rồi hôn hắn hết lần này đến lần khác, như đã cắn nuốt máu thịt của hắn không biết bao nhiêu là lần… Tưởng Đại Lôi khẽ nói bên tai Lãnh Sơn: “Chúng ta mau đi thôi Sơn. Một giây cũng không thể lãng phí.”

Lãnh Sơn vẫn không nhúc nhích, lặng thinh. Nước mắt đã cạn, chỉ có thể chảy ra máu. Tưởng Đại Lôi đứng dậy, thu dọn đồ đạc, cõng Lãnh Sơn trên lưng, đi về hướng mặt trời lặn.