Lãnh Sơn lại nằm mơ. Cậu mơ thấy thị lực của mình đã trở lại bình thường. Tưởng Đại Lôi đang ngồi xổm trước đống lửa sáng rực, lăn qua lộn lại nướng cái gì đó. Vật kia đã cháy đen sì, bị xiên trên một nhánh cây, dính đầy dầu mỡ.
Lãnh Sơn chậm rãi đi về phía Tưởng Đại Lôi, tiếng cậu nói có chút run rẩy: “Đại Lôi, anh đang nướng gì vậy?”
Tưởng Đại Lôi ngẩng đầu, nhếch môi, lộ ra hai hàng răng trắng không đều. Hắn giơ nhánh cây lên trước mặt Lãnh Sơn, nói: “Em đoán xem?”
Lãnh Sơn hét lên. Xiên trên nhánh cây kia chính là một cánh tay. Cậu thấy đau đớn ập tới, cúi đầu nhìn thì thấy tay áo mình trống trơn, gió thổi bay tới bay lui dưới ánh sáng của lửa trại.
Lãnh Sơn mồ hôi đầm đìa tỉnh dậy, bên tai là tiếng ngáy đứt quãng. Tưởng Đại Lôi dựa lưng vào đệm, nắm tay cậu ngủ. Cậu thở hổn hển, tim đập thình thịch. Ngày như vậy, rốt cuộc đã qua bao lâu? Một ngày? Một tuần? Một tháng? Cậu không biết. Thế giới của cậu chìm trong bóng tối vô biên, giữa u mê và tỉnh táo, nặng nề di chuyển. Cậu luôn lo sợ, sợ một ngày cậu ngủ quên, sau đó không thể tỉnh được nữa.
Tưởng Đại Lôi mở mắt ra, phát hiện Lãnh Sơn đang run như cầy sấy. Hắn giật mình, lăn lông lốc bò dậy: “Sơn!”
Lãnh Sơn trừng mắt nhìn trần xe, mặt cậu trắng bệch tới độ trong suốt: “Đại Lôi, em đói… Em sắp chết đói rồi…”
Tưởng Đại Lôi cầm ấm quân dụng đưa đến bên môi Lãnh Sơn: “Uống đi, uống một chút.”
Lãnh Sơn nghiến răng, nước nhỏ giọt theo khóe miệng chảy xuống đệm. Tưởng Đại Lôi uể oải cực kỳ, cũng không biết là đang đau lòng nước hay là đang đau lòng Lãnh Sơn. Hắn nghẹn ngào nói: “Uống một chút đi, Sơn. Uống xong sẽ không đói đâu.”
Lãnh Sơn đột nhiên òa khóc: “Anh lừa em, Đại Lôi, anh lừa em. Em uống rồi nhưng lại vẫn đói, em vẫn sẽ chết đói… Anh lừa em, anh nói anh thấy ốc đảo rồi, nhưng em không thấy, em cái gì cũng không thấy…”
Tưởng Đại Lôi thấy bụng đau nhói, tất cả các giác quan bị chặn đứng bởi ý chí đều sống lại, nhảy múa theo lời nói dối bị chọc thủng này, theo câu chuyện cổ tích đã tan vỡ này. Giọng hắn lại càng nghẹn ngào: “Anh không lừa em đâu Sơn… Đồ ăn rồi sẽ có thôi. Em chờ thêm một chút, chờ tới ngày mai nhất định sẽ có đồ ăn. Anh thề.”
Lãnh Sơn kịch liệt run lên trong giây lát rồi ngừng di chuyển. Cậu quay mặt lại, như một xác chết nhìn chằm chằm vào Tưởng Đại Lôi. Giờ khắc này, Tưởng Đại Lôi có cảm giác như Lãnh Sơn không hề mù — Lãnh Sơn có thể thấy, cái gì cũng thấy được, thấy được hắn, thấy được hoang mạc này, thấy được xa xôi về phía trước không hề có ốc đảo nào… Hắn cảm thấy trong lồng ngực dâng lên một tia sợ hãi như nước, Lãnh Sơn đã không còn là Lãnh Sơn mà hắn biết.
Lãnh Sơn nở nụ cười, cười đến thực thê lương. “Đại Lôi,” Cậu nói, “Anh vẫn lừa tôi. Anh nói ngày mai có ăn, nhưng thật ra anh đang nghĩ đến điều đó đúng không? Anh muốn ăn thịt tôi phải không!”
Tưởng Đại Lôi kinh hãi: “Em đang nói cái gì vậy, Sơn! Em đùa gì vậy!”
Lãnh Sơn cười, cười mà như khóc: “Anh tưởng tôi không nhìn thấy thì sẽ không biết quỷ kế của anh sao? Anh đói bụng, đói hơn cả tôi, cho nên anh mới muốn ăn thịt tôi. Ngay tại đêm nay, thừa dịp tôi ngủ, anh sẽ đến xẻo thịt tôi.”
Lãnh Sơn lập tức ngồi dậy, trong bóng đêm há hốc miệng, lộ ra hai hàm răng chen chúc: “Anh tưởng tôi không biết sao? Ha ha, tôi biết, tôi biết hết. Anh làm người yêu tôi lâu như vậy, trên chiến trường cùng nhau vào sinh ra tử. Nay lại vì đói khát mà quên tình cảm bên nhau, muốn ăn thịt tôi cho no bụng. Tôi đã nhìn nhầm anh rồi… Anh muốn thịt của tôi, muốn xiên tay tôi trên nhánh cây để nướng ăn. Tôi biết hết, ha ha, tôi biết hết, có người nói tôi biết…”
Tưởng Đại Lôi như bị sét đánh, trừng to đôi mắt đỏ lừ, lắp bắp nói: “Em đang nói gì vậy… Sơn… Em điên rồi…” Hắn nhìn thiếu niên điên cuồng đang lại gần mà sởn hết cả da gà, cuối cùng nhịn không được, mở cửa xe, lảo đảo lao ra ngoài. Miệng vết thương lại nứt toác ra, đau nhói. Hắn ngã sấp xuống bãi cát mềm nhũn.
Lãnh Sơn cũng xuống xe, lần mò đến gần người kia. Cậu bắt được một chân của Tưởng Đại Lôi, trượt lên dọc theo bắp chân to khỏe của hắn, đến đầu gối thì chạm phải một vật cứng. Cậu rút nó ra, xoa xoa vào lòng bàn tay. Thì ra là một con dao quân đội. Cậu đắc ý nở nụ cười, như là phát hiện ra bí mật gì động trời lắm: “Anh xem, dao anh đã mài sắc như này, tiếc là anh giấu không kỹ nên bị tôi phát hiện rồi. Giờ chắc anh chẳng còn gì để nói nữa phải không? Nếu anh không phải là muốn xẻo thịt tôi để ăn thì anh còn mang theo con dao này làm gì?”
Tưởng Đại Lôi sợ đến mức không nói được lời nào. Loại dao này thì binh sĩ nào cũng có một cái tùy thân để đề phòng. Hắn có, Lãnh Sơn cũng nhất định có. Hắn vừa mở mồm định giải thích thì lại bị Lãnh Sơn kéo tóc, thô bạo cho một cái bạt tai. Mặt hắn bị đánh bay sang một bên, máu mũi trào ra. Hắn ngậm chặt miệng, không rên lên một tiếng. . Ngôn Tình Ngược
Đầu Lãnh Sơn đau đến muốn nứt ra, hai con mắt bị lửa giận đốt đỏ rực. Tưởng Đại Lôi không trả lời, đó là đồng ý. Cậu thấy được mình bị phản bội, bị chiến hữu, bị người yêu, bị người thân cận nhất phản bội. Cậu đứng thẳng dậy, ngưng tụ chút sức lực còn lại ở lòng bàn chân, giẫm lên Tưởng Đại Lôi đang cuộn tròn thành một quả bóng, vừa đạp vừa chửi rủa: “Tao cho mày ăn thịt của tao, tao cho mày ăn thịt của tao, tao cho mày ăn…”
Tưởng Đại Lôi nghe thấy một tiếng rắc! Một tiếng, xương sườn gãy làm đôi. Hắn khạc ra một búng máu, lẳng lặng nhìn thiếu niên đang sôi máu kia. Hắn lại thấy ốc đảo xanh tươi, sừng sững ở phía trước không xa. Hắn muốn gọi Lãnh Sơn, muốn nói cho cậu biết, nhưng hắn lại chẳng còn sức để nói nữa rồi.
Lãnh Sơn tách mở tứ chi của người đàn ông như cá chết kia ra, đặt nằm thẳng trên bãi cát rồi bắt đầu cởi quần áo của hắn. Thật ra quần áo cũng chỉ có hai cái, một chiếc quần rằn ri và một chiếc quần lót, đều đã lâu chưa được giặt, bẩn đến thành vải vụn rồi.
Tưởng Đại Lôi trần truồng. Cả thân hình đen nhẻm sáng rực dầu dưới ánh trăng, hai bờ mông tròn trịa lộ ra khỏi chiếc quần chật hẹp, nom như bầu vú cao ngất của phụ nữ. Tất nhiên, tất cả những thứ này, Lãnh Sơn đều không thể thấy. Cậu nhổ một ngụm nước bọt, nhổ trúng vào hậu môn của Tưởng Đại Lôi, rồi cầm lấy con dao kia, nhét nó vào trong lỗ hậu đang đóng chặt. Tiếp tục chọc đến hết, ngập hết cả gốc. Đầu ngón tay ướt đẫm, là máu. Tưởng Đại Lôi ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng.
Lãnh Sơn loạng choạng bước tới xe, lấy ra một khẩu súng trường từ gầm ghế, lại lọ mọ đến gần người kia. Cậu nắm lấy mái tóc ngắn ngủn của Tưởng Đại Lôi, dí họng súng vào bên thái dương hắn: “Mày có thể ăn thịt của tao thì tao cũng có thể giết mày.” Giọng nói ấy thật lạnh lùng, thật đau đớn, thật bi ai.
Tưởng Đại Lôi nhắm mắt lại: “Xin lỗi Sơn, anh không thể đếm sao cùng em rồi.”
Lãnh Sơn cả người chấn động, súng rơi xuống đất. Cậu bụm mặt, ngồi xổm xuống: “Tại sao, tại sao lại phải ăn em…”
Tưởng Đại Lôi bất lực: “Anh nói muốn ăn em khi nào? Anh yêu em còn không kịp…”
“Câm mồm!” Lãnh Sơn rống lên, biểu cảm cực kỳ dữ tợn. “Tôi thấy hết, anh muốn ăn thịt tôi. Tôi thấy hết. Anh đừng tưởng mình có thể giấu diếm, tôi thấy hết rồi…” Cậu nhặt khẩu súng trường lên, chạm vào phía sau đẫm máu của người kia. Cậu nhắm chuẩn rồi hung hăng xiên vào. Nòng súng chạm vào một vật cứng cứng, là con dao chôn trong người hắn.
“A…” Tưởng Đại Lôi kêu lên một tiếng. Đầu óc hắn bắt đầu xuất thần. Hắn chỉ cảm thấy hai mảnh kim loại lạnh lẽo va chạm qua lại trong ruột, khiến bụng dưới phát ra từng tiếng kêu, nóng bừng bừng như lửa đốt.
Lãnh Sơn lệ rơi đầy mặt, nắm lấy nòng súng rồi bắt đầu đâm từng chút một vào trong lỗ hậu của Tưởng Đại Lôi. Cậu cúi người gặm cắn môi người ấy, nước mắt nước mũi rơi đầy mặt cả hai: “Tại sao phải lừa em, tại sao phải lừa em…”
Tưởng Đại Lôi yếu ớt nở nụ cười: “Anh không lừa em, tới tận bây giờ vẫn sẽ không bao giờ lừa em.”
“A──” Lãnh Sơn thê lương kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy người đã ngất đi. “Đại Lôi! Đại Lôi!” Cậu rút nòng súng ra, nắm lấy dương v*t rồi run rẩy tiến nhập hậu môn của hắn. “Nếu anh rời bỏ em, em sẽ chẳng còn gì nữa…” Cậu vùi vào trong cơ thể ấm áp của Tưởng Đại Lôi, khóc như một đứa nhỏ. Phương xa có một ngọn lửa. Trận chiến này, cuối cùng đã sắp chấm dứt.