Lúc này, Aslan đứng lên, đứng ngăn ở phía trước hai người, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của Edward. “Huấn luyện viên, thành thật xin lỗi. Đây là ý của tôi. Làm ơn đừng…”
“Là tôi nhờ bọn họ làm vậy đấy, xin đừng phạt bọn họ.” Thanh âm bình tĩnh của thiếu niên xen vào, xóa bỏ không khí trầm trọng giữa Edward và Aslan.
“Tiểu An.” Connor và Smith cùng một lúc chạy đến bên cạnh Lưu Bình An. Một trái một phải, hai người liếc nhau, Connor bị cái ánh mắt sắc bén đằng sau kính mắt liếc qua liếc lại một hồi không tự chủ được mà chui về sau.
Trên mặt thiếu niên đã không còn nỗi thất kinh lúc trước, con ngươi bình tĩnh như mặt hồ lặng sóng, chỉ có chút mệt mỏi. Cậu đi tới trước mặt Edward, “Huấn luyện viên, bởi thỉnh cầu của tôi, nên bọn họ mới giúp tôi đến đây. Lần này hình phạt vì tự tiện đi ra ngoài, làm trái với nội quy trường học, xin hãy để một mình tôi nhận.”
“Người nhà có thể xin phép nhân viên nhà trường, cho học viên ra ngoài mà.” Smith la hét ở đằng sau.
Trên đầu Edward hiện lên một cái chữ thập, hung ác trừng tên kia, cảnh cáo đối phương đừng gây thêm phiền phức cho mình. Nhưng người kia lại làm bộ như không thấy.
Anh cúi đầu xuống, ánh mắt nghiêm khắc chống lại đôi mắt của thiếu niên, người đó cũng không lo ngại mà nhìn thẳng lại anh. Nhưng không khí giữa hai người cũng không kinh khung bạt kiếm như lúc nãy khi anh đối mặt với Aslan.
Edward lên tiếng đầu tiên phá vỡ trầm mặc này.
“Nội quy trường học điều thứ sáu là không xin phép trước không được phép ra khỏi trường một mình, điều thứ mười lăm sau thời gian tắt đèn của ký túc xá cấm không được ra ngoài. Lưu Bình An, phải chăng cậu đã thừa nhận mình đã làm trái quy định?”
“Vâng.” Thiếu niên bình tĩnh trả lời.
“Huấn luyện viên, đó là vì…”
“Câm miệng, Gerrard Baldwin, tôi không hỏi cậu.” Ngữ khí nghiêm khắc khiến cho Gerrard đang muốn giải thích thay thiếu niên cũng không thể khép miệng lại.
“Cậu có thể cho tôi biết nguyên nhân không?” Ánh mắt của Edward cũng không rời khỏi mặt thiếu niên, tiếp tục hỏi.
“Bởi vì tôi muốn gặp em gái của mình.”
Vốn cho rằng thiếu niên không ngại làm trái với nội quy trường, đêm hôm khuya khoắt cũng muốn tới nơi này gặp cô gái kia là có nguyên nhân gì đặc biệt. Nhưng nguyên nhân lại đơn giản như thế, điều này khiến cho bọn người Aslan đều thất kinh.
“Tôi dù thế nào cũng muốn tự mình xác nhận, thứ mà tôi muốn bảo vệ vẫn còn tồn tại, đó là lý do giúp tôi tiếp tục chiến đấu.”
Aslan nhớ tới buổi diễn thuyết của Brian tại lễ khai giảng.
“Xin mọi người nhớ kỹ, người quân nhân chân chính không phải chiến đấu vì vinh dự, càng không phải chiến đấu vì tiền tài và quyền lực, mà là vì bảo vệ căn nhà của mình. Vì bảo vệ cha mẹ, anh chị em, bạn bè đồng nghiệp của chúng ta mà chiến đấu.”
Lúc ấy anh đã suy nghĩ, người thiếu niên đạm mạc kế bên này, không có nhà, cũng đã mất đi người thân, thế cậu ta chiến đấu vì cái gì?
Hóa ra thiếu niên vẫn có thứ mà mình muốn bảo vệ.
Aslan đột nhiên có cảm giác không cam lòng, anh muốn trở nên mạnh mẽ, cũng muốn có nhiều sức mạnh hơn, nhưng cũng không phải vì lợi ích chính trị cũng không phải để cải cách chế độ, mà để bảo vệ thứ quan trọng của mình, người quan trọng của mình. Đó mới là một người lính, không, phải nói đó là chuyện mà một người đàn ông nên làm.
“Vi phạm liên tục hai nội quy của trường, hơn nữa là biết rõ mà còn cố vi phạm, đây là tự giác của một người quân nhân mà cậu có sao?” Ngữ khí mạnh mẽ nghiêm khắc của Edward như thanh kiếm sắc bén nhắm thẳng vào thiếu niên. Người kia không chút lo ngại mà ưỡn ngực nghiêm mình, ngẩng đầu dùng thanh âm mạnh mẽ trả lời: “Lưu Bình An nguyện ý chấp nhận bất kỳ loại xử phạt nào.”
“Nè nè, tôi với thân phận là người nhà sẽ kháng nghị với nhà trường đó.”
Edward lại lần nữa hung ác trừng Smith để cho anh ta câm miệng lại. Thế nhưng người nào đó căn bản là không thèm đếm xỉa tới hắn. Thân là huấn luyện viên, Edward đành phải thở dài, “Xét tới tình trạng thân thể và tình trạng tinh thần của cậu, tôi tạm thời sẽ giữ lại hình phạt của cậu.”
Giữ lại xử phạt, là tạm thời sẽ không có ý xử phạt thiếu niên rồi. Các học viên không khỏi thở phào một hơi.
“Huấn luyện viên đại nhân! Ngài thật sự thật tốt!” Connor hoan hô một hồi.
Edward chuyển ánh mắt về hướng bọn Connor, chậm rãi nhếch khóe miệng, “Tôi có nói không phạt sao? Chỉ là tạm thời giữ lại thôi. Nhưng đối với mấy người….”
Connor bị anh trừng lại rùng mình toàn thân cái nữa, mà Kỷ Vũ cũng có dự cảm không tốt.
“Học sinh phòng 301 và 302 biết rõ Lưu Bình An làm trái với nội quy trường học, không biết can ngăn, còn giúp cậu ta ra ngoài một mình, không kể bốn người các cậu ở bên ngoài, mấy người ở lại ký túc xá cũng bị phạt luôn. Ngày mai trước giờ lên lớp phải làm 100 cái hít đất, sau khi tan học phải chép lại nội quy trường học 100 lần.”
Connor ôm đầu khóc thét, vẻ mặt của Kỷ Vũ cũng thành tro tàn, chỉ có Gerrard đần độn không có phản ứng gì. Edward chuyển hướng Aslan, “Aslan Elvis. Cậu thân là lớp trưởng, lại dung túng cho các học viên làm trái với nội quy trường học, kể từ hôm nay trở đi bãi bỏ chức lớp trưởng của cậu.”
“Chờ một chút, huấn luyện viên.”
Aslan thấy thiếu niên đang muốn giải thích giúp mình, duỗi tay đè chặt bả vai của thiếu niên, lắc đầu với cậu. Sau đó ngẩng đầu nhìn Edward, bình tĩnh trả lời.
“Vâng.”
Ban đêm ở trại an dưỡng thoải mái dễ chịu và yên tĩnh dị thường, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang và tiếng gió nam thổi vào lá cây ôn hòa phát ra tiếng xào xạc rào rạt. Smith ngồi ở ghế phụ lái, đóng cửa xe.
Rút ra điếu thuốc từ túi áo trước, đang muốn tìm bật lửa, lại thấy Edward đã bật lên bật lửa trên tay. Anh ngậm điếu thuốc từ từ nghiêng qua, điếu thuốc dài nhỏ được châm lửa sáng lên màu đỏ.
Một luồng khói trắng từ từ bay khỏi mặt đất, tan trong bóng đêm.
Smith hung hăng hít một hơi, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá bạc hà. Anh nhìn chiếc xe bay lái chậm rãi ở phía trước, thiếu niên đã theo bạn bè của mình trở về ký túc xá.
“Anh không quay về trường học sao?”
Edward đè tay trên vô lăng, ngón tay đánh nhịp, “Vị tiểu thư Aigues kia là…”
“Là em kết nghĩa của Tiểu An. Hóa ra anh để ý cái này hả.”
Không để ý tới tiếng cười khẽ của đồng nghiệp, thực sự anh có chút ghen ghét. “Chỉ đơn giản là em kết nghĩa?”
“Nếu không anh nghĩ là cái gì?” Smith nhún nhún vai, “Đứa bé đó cứu cô ấy trên chiến trường, cảm thấy cô ấy rất giống em gái của mình, cho nên chăm sóc cô ấy. Đứa bé kia cần lý do để tiếp tục chiến đấu, không, hẳn là nó cần lý do để tiếp tục sống sót.”
Đối với lời nói của Smith, đôi mày Edward đang nhíu nhẹ nhàng thả lòng, “Vì thế, chữa trị cho vị tiểu thư kia là điều kiện để Tiểu An gia nhập kế hoạch nghiên cứu?”
“Là một trong những điều kiện thôi.” Thoáng một cái đã bị áp chế tới chỗ hiểm, Smith không vui, trả lời.
“Còn điều kiện nào nữa?” Edward nhíu mày.
“Này này, tôi cũng không phải gián điệp, tại sao phải trả lời mấy câu hỏi này của anh chứ?” Người nào đó rốt cuộc cũng phát uy phản kích.
Nhìn đối phương như con mèo dựng lông, Edward cảm thấy có chút buồn cười, thò tay gẩy gẩy dưới cằm Smith, người kia một phát đập bay tay của anh ta.
“Tôi không phải là mèo!”
“Tôi biết rồi. Tôi biết rồi.” Edward nhìn ánh mắt đối phương càng ngày càng hung ác, đành phải nhấc tay đầu hàng, “Đừng nóng mà.”
“Edward, phải làm lính bảo an bảo vệ đứa bé kia thật tốt nha.” Smith tựa vào ghế dựa, thật lâu mà phun ra một ngụm khói trắng. “Đứa bé kia đã chịu rất nhiều cực khổ, tôi hi vọng nó có thể thoát ra khỏi cái ác mộng đó, sống thoải mái và hạnh phúc.”
Con ngươi trầm ổn thâm thúy của người đàn ông nhìn về phía trước, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập kiên định. Giọng nam trầm thấp vang lên trong xe, ngữ khí nghiêm cẩn giống như lời thề.
“Tôi biết.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không biết tại sao mọi người nói đại thúc là không nên yêu? Kỳ thật Edward và Smith rất hợp nha. Bất quá trong hiện thực cũng không có thiếu những bạn bè tốt sống chung như vậy, tình bạn giữa nam nhân rất khó lý giải với chúng ta nha. Có khi là cơ hội tốt cho hủ nữ YY không ngừng, nhưng đáng tiếc cuối cùng cũng chỉ là bạn tốt mà thôi…
Nói cho mọi người biết một tin tức không tốt: Nhân vật lại tăng thêm. Hơn nữa là tăng thêm theo phạm vi lớn đó nha. Đang nghĩ nghĩ có nên làm một chương đặc biệt để liệt ra những người cần thiết hay không.