Càng đến cuối học kỳ, lớp học cũng khá ít. Có mấy lớp học ở vài chuyên ngành không cần thi viết, chỉ cần nộp luận văn là lập tức qua lớp, cho nên cuối học kỳ cũng không hề sắp xếp lớp nào.
“Trời ơi, có còn cho người ta sống nữa không đây?” Thiếu niên ngồi trước bàn học ở ký túc xá, hai tay xoa đầu điên cuồng. Trong khoảng thời gian này chuyện viết luận văn làm bài tập khiến cho cậu muốn điên luôn rồi.
“Tiểu An, thật xin lỗi nha, không giúp cậu được gì .” Connor vì khác chuyên ngành với Lưu Bình An, cho nên có rất nhiều nội dung ở lớp của Lưu Bình An mà cậu không hiểu, không có cách nào giúp cậu ấy làm bài, cũng không có cách nào cho ý kiến về bài tập cho cậu ấy.
“Không sao. Tôi vừa nãy cũng không có trách cậu.” Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của em trai Connor, Lưu Bình An nhanh chóng giải thích. Cậu đang làm đề cuối kỳ trong lớp Chiến lược quân sự của Edward.
Cái môn này là môn trọng điểm trong chuyên ngành của bọn họ, điểm rất cao. Cũng không phải dựa vào việc đạt tiêu chuẩn trong kỳ thi cuối kỳ để được điểm, điểm là được tính vào mỗi lần hoàn thành tình huống trong bài tập. Nhất là đề cuối kì, điểm càng quan trọng, mỗi học sinh đều lo lắng như nhau.
“Đúng rồi, nhờ Aslan hướng dẫn xem.” Connor đề nghị, “Không phải thành tích của cậu ấy rất tốt sao?”
Trong đầu Lưu Bình An hiện ra thân ảnh của quý công tử mắt vàng tóc xanh, từ sau lần làm trái với nội quy trường học đó, vị quý công tử này cũng không còn là lớp trưởng nữa. Điều này khiến trong lòng Lưu Bình An cảm thấy day dứt không thôi.
Anh ta vốn nên là người được nhiều người vây quanh, ngưỡng mộ. Tuy bây giờ cũng còn nhiều người ngưỡng mộ anh, nhưng Lưu Bình An luôn cảm thấy không cam lòng. Đại khái là bởi vì thay thế Aslan chính là cái tên Annan âm hiểm đáng giận kia.
Bởi vì Aslan không cần làm công tác của ủy viên lớp, cho nên cũng có thời gian trống để tham gia hội học học sinh của trường. Hiện giờ chắc đang một bên bận rộn làm công tác của hội học sinh, một bên bận rộn làm bài tập văn hóa.
Lưu Bình An lắc đầu, “Tôi cũng không nên quấy rầy anh ấy.”
Cậu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi thư viện xem có thể tìm được tư liệu có ích một chút hay không. Tuy hiện tại đa số sách báo đều được điện tử hóa, nhưng vẫn có không ít văn hiến, đặc biệt là một số bản thảo viết tay của một vài nhà quân sự, hoặc là vài sách vở quân lược vớ vẩn cũ kĩ không được truyền ra ngoài đang được bảo trì dưới dạng giấy, được giữ trong thư viện.
Thư viện của trường quân đội Aliya tương đối rộng rãi sáng sủa, cũng tuân theo tác phong trước sau như một của trường quân đội, trang hoàng đơn giản, nhưng cũng không mất đi trang nghiêm. Lưu Bình An tìm một bách khoa toàn thư về chiến lược quân sự, ngồi ở một nơi hẻo lánh của thư viện, bắt đầu tra sách.
Cậu không học qua trường học chính quy, tri thức đều do cậu đọc sách đọc báo hoặc là tích lũy từng chút một trong chiến đấu. Nhưng người đầu tiên dạy cậu biết chữ lại là…
“Thật sự là một trận chiến thê thảm nhỉ.”
Giọng nam ôn nhu mang theo ngữ khí tùy ý, lại làm cho lông tơ toàn thân của Lưu Bình An dựng hết lên, thiếu chút nữa là nhảy dựng. Thật sự là ban ngày không thể nhớ người, buổi tối không thể nói quỷ. Nghĩ tới cái gì là cái đó lập tức xuất hiện.
Bỏ qua cái bóng đang che ở đỉnh đầu của mình, Lưu Bình An cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục bài tập của mình. Máy tính bản hiện lên bản đồ quân sự, một đống mũi tên được vẽ lên còn viết rất nhiều chú giải, rất rõ ràng là quân A đang lâm vào hiểm cảnh trùng trùng điệp điệp ở bên trong, gần như toàn quân bị diệt. Lưu Bình An căn bản không thể hạ bút cho quân A khởi tử hồi sinh.
“Tiểu Ly, đã qua nhiều năm như vậy, nhưng chữ của em cũng không thay đổi chút nào. Vẫn chữ gà bới như cũ.”
Trong giọng nói đối phương mang theo vài phần trêu chọc, thoáng cái đốt lên lửa giận của Lưu Bình An. Cậu xoay đầu lại, đang muốn mắng cho một trận, lại vừa vặn đối diện ánh mắt của Brian, con ngươi ôn nhu như bản năng của biển cả có thể bao dung toàn bộ mọi vật, khiến cậu không khỏi sửng sốt.
Brian cúi người tới gần sau lưng cậu, vì hai người quá gần, có thể cảm nhận được cả hơi thở cực nóng từ đối phương.
Lưu Bình An đang muốn co người lại rồi đẩy anh ta ra, trên mu bàn tay đã thấy ấm áp, tay của người đàn ông đã cầm chặt tay phải của cậu.
“Anh…”
“Quân A nên lui lại từ hướng này.” Brian cầm tay của thiếu niên, đánh dấu trên bản đồ chiến lược, “Em biết nguyên nhân là gì không?”
Lực chú ý của Lưu Bình An thoáng cái bị hấp dẫn tại chỗ Brian chỉ, địa thế ở nơi đó có chút phức tạp, có rất nhiều hẻm núi.
“Ngay khi tướng địch bên kia tiến vào trong hẻm núi thì mai phục ở hai phía trên ngọn núi, sau đó có thể đóng cửa đánh chó.”
“Đúng. Tiểu Ly, em thật thông minh.” Brian sờ lên cái trán của thiếu niên, dùng thanh âm ôn nhu khích lệ mà nói.
Trong nháy mắt, Lưu Bình An cảm thấy đang trở về quê hương xưa trong trí nhớ của mình. Cậu vẫn còn là một đứa nhỏ chỉ biết chạy loạn khắp nơi, khi đó, người đàn ông ôn hòa hiền hậu này cũng kiên nhẫn dạy cho mình biết chữ như thế.
Cậu thích được bàn tay to lớn ôn hòa của người con trai này cầm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, từng nét từng nét viết chữ lên giấy. Thích anh dùng thanh âm ôn nhu ấy nói bên tai mình, khích lệ mình, tán thưởng mình.
Nhưng là, cái quê hương cũ ấm áp đó đã không còn tồn tại. Mà mình cũng không phải là đứa nhỏ khi đó nữa rồi.
“Tiểu Ly chết rồi. Tôi là Lưu Bình An.”
Lưu Bình An cúi đầu nhẹ giọng nói. Đột nhiên cảm thấy lưng mình dán lên một lồng ngực ấm áp, cái ôm rộng lớn ấm áp của đối phương trong hoài niệm ôm lấy cậu thật chặt.
“Dù cho em tên là gì, em vẫn là thiếu niên dũng cảm và kiên cường trong trí nhớ của anh.” Brian tựa đầu lên cổ thiếu niên, thanh âm vẫn luôn ôn hòa trầm ổn đó lại mang theo chút run rẩy.
“Thật xin lỗi, khi đó không thể tìm thấy em ngay lập tức. Khiến em chịu nhiều đau khổ như vậy.” Chuyện về thiếu niên, anh đã nghe thấy. Sáu năm qua, anh cứ bị trời đất đưa đẩy đi ngang qua thiếu niên như thế, không biết là do vận mệnh trêu đùa hay là do thiếu niên cố ý. truyện đam mỹ
“Anh không cần nói xin lỗi.” Lưu Bình An quay người đẩy đối phương ra, ngẩng đầu nhìn người con trai luôn có thể hấp dẫn mình này.
Cậu sẽ không để chính mình vì nhìn thấy người này mà khiến mình lâm vào ác mộng ngày xưa. Vì Aigues, cậu muốn mình kiên cường hơn. Hơn nữa cậu còn có nhiều bạn bè ủng hộ mình như vậy, không thể khiến họ lại phiền toái vì mình một lần nữa.
“Cái đó cũng không phải là do anh sai, mà là do vận mệnh của tôi.” Thiếu niên đứng lên, nhìn thẳng đối phương, “Nhưng bây giờ tôi, đã không còn yếu đuối nhỏ nhoi như lúc trước. Sẽ không bị vận mệnh trêu đùa nữa.”
Brian nhìn thiếu niên trước mắt, cậu đã cao hơn rất nhiều so với trí nhớ của anh, kỳ thật đã không còn nhỏ gầy như trước nữa rồi. Ánh mắt càng thêm kiên định, con ngươi màu ngọc lưu ly xanh biếc như bầu trời đầy sao sáng ngời.
Trong sáu năm, cậu đã từ một bé trai trẻ con mà trưởng thành thành một người con trai kiên cường.
Brian trong nội tâm cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng có một loại cảm tình kỳ dị phát sinh trong lòng. Anh vươn tay đặt trên đầu thiếu niên, “Đúng vậy, em đã trưởng thành thành một người con trai có xương cốt rắn rỏi. Mà anh cũng biến thành ông chú già bị người ta ghét bỏ rồi.”
Trong nháy mắt, anh thỏa mãn chứng kiến sự vặn vẹo có chút buồn cười trên mặt thiếu niên.
“Sao lại… Anh không phải ông chú già đâu. Ý em là…”1
“Vậy mà, Tiểu Ly ghét bỏ người ta, thoáng cái mà đã đẩy người ta ra. Đau lòng quá đi.”
“Không phải! Đã nói tôi không phải tên là Tiểu Ly mà.”
“Vậy…” Người con trai lộ ra dáng tươi cười ôn nhu như ánh mặt trời mọc vào buổi sáng sớm, thanh âm ôn hòa như gió xuân gọi: “Tiểu An.”
Không biết vì sao, sau khi nghe đối phương khẽ gọi tên mình, đôi má của Lưu Bình An soạt một cái mà hồng suốt luôn tới cổ. Xôn xao ôm lấy đống đồ trên bàn, quay người bỏ chạy.
“Tôi phải về đây!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu An cũng có thời kì rất moe nha. Bồ nhí nha bồ nhí nha… Brian, bày ra bộ dạng tiểu nhân như vậy… Anh thật sự quá…