Hạ Tưởng còn không nói gì, Tào Thù Lê lại nhẹ nhàng nói:
- Trong tình yêu, phụ nữ và đàn ông đều ích kỷ giống nhau. Không ai đồng ý chia sẻ người yêu với người khác. Em không phải thánh nhân, và em cũng không muốn làm thánh nhân! Tuy nhiên nếu vì em muốn đề phòng anh ở bên ngoài trêu chọc cô gái khác, mỗi ngày đều lấy nhắc nhở đề phòng anh, tra hỏi anh, em cũng sẽ không làm. Bởi vì nếu làm như vậy thì còn không bằng việc chia tay! Em cũng biết với các cô gái bình thường anh cũng sẽ không để ý, nhưng gặp được người con gái như chị Liên, anh khó tránh khỏi bị chị ấy ác động. Em muốn nói chính là: Nếu chẳng may, em chỉ nói nếu chẳng may chứ không phải khuyến khích anh, nếu chẳng may anh ở bên ngoài có phụ nữ, em hy vọng là một phụ nữ ưu tú như chị Liên, như vậy mới không làm em mất thể diện, mới khiến lòng em cân bằng được một chút. Đương nhiên điều kiện hàng đầu đó là: anh đừng khiến em biết, cả cái đã qua cũng đừng để em biết, nếu không em sẽ không tha cho anh đâu.
Tào Thù Lê dùng sức đánh mạnh một cái vào ngực Hạ Tưởng, cú đánh này làm con tim hắn cũng có cảm giác đau xót, hắn ôm chặt lấy Tào Thù Lê rồi nói:
- Anh sẽ cố hết sức để những chuyện chẳng may như vậy không xảy ra, được không?
- Đó là chuyện của anh, xem như em chưa nói gì.
Hai tay Tào Thù Lê bưng kín lấy tai, giống như không muốn nghe nữa.
- Em chỉ nói một lần, sau này sẽ không bao giờ nói lại nữa, anh biết ở trong lòng là được rồi.
Đương nhiên Hạ Tưởng rất hiểu rõ những lời nói của cô bé. Cô bé nói hơn nửa ngày rồi, thậm chí còn nói một số lời nói có nội dung tự mâu thuẫn với nhau, thật ra là đã thổ lộ được tấm lòng của cô. Cô bé không hy vọng nhìn thấy mình và Liên Nhược Hạm đi lại với nhau, nhưng lại cũng biết cô bé muốn ngăn cản cũng không thể, vì thế nên liền giả vờ như làm ngơ, bất cứ chuyện gì cũng xem như không biết. Cô còn níu kéo tư tưởng rằng nếu chẳng may có chuyện gì phát sinh thì chẳng thà phát sinh với Liên Nhược Hạm. Tâm tư của cô bé làm sao hắn không rõ? Ý tứ là cô không quản được hắn, cho dù giữa hắn và Liên Nhược Hạm có phát sinh việc gì thì cũng chỉ cho phép hắn ở bên ngoài có một người phụ nữ mà thôi, đó chính là Liên Nhược Hạm, không thể còn có người con gái khác nữa.
Thật ra là cô bé cũng đành cam chịu, Liên Nhược Hạm đối xử với hắn thật là tốt vì thế cô cũng từ tâm tư của mình mà suy ra, từ đó xem như không có việc gì xảy ra, cái gì cũng không xảy ra, tất cả chỉ đều là giả thiết.
Liên Nhược Hạm đối với mình đúng thật là rất tốt, cô bé mà nhìn không ra thì mới là lạ. Hạ Tưởng đã nghĩ, có lẽ Tào Thù Lê đã sớm ý thức được việc này, đoán được mình và Liên Nhược Hạm có cảm tình với nhau. Cô bé là một cô gái thông minh, chẳng lẽ lại không nhìn ra được tâm ý của Liên Nhược Hạm khi đi tới thành phố Yến, chẳng lẽ còn không biết rằng Liên Nhược Hạm luôn cố hết sức bảo vệ và ủng hộ mình?
Hạ Tưởng ôm chặt lấy Tào Thù Lê, trong lòng dâng lên nỗi xúc động, tình thương vô hạn:
- Cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em.
- Em biết.
Tào Thù Lê vùi đầu sâu vào trong lồng ngực của Hạ Tưởng, không dám để Hạ Tưởng nhìn thấy giọt nước mắt của cô.
- Bác Tào nói muốn để cho hai chúng ta đính hôn, em có đồng ý không?
- Vâng, em là của anh.
- Vậy em có nguyện ý gả cho anh không?
- Em nguyện ý. Dù sao sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, đã quen biết anh lâu như vậy, không gả cho anh thì đúng là làm cho anh thật mất mặt.
- Dường như vẫn đang còn chút miễn cưỡng? Em có muốn xem xét lại một chút cho kỹ không?
- Cũng được, để em tỉnh ngủ rồi chúng ta nói tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh. Hắn cuống quýt bò dậy, đẩy đẩy Tào Thù Lê nằm bên cạnh tỉnh giấc:
- Mau tỉnh lại, cô bé Lê, đã có chuyện xảy ra.
- Xảy ra chuyện gì được, anh định lừa gạt người khác à, để em ngủ thêm năm phút nữa có được không?
Tào Thù Lê không cho là đúng, giơ tay ôm lấy cổ Hạ Tưởng.
- So với gấu bôngthì ôm đầu anh thích hơn, xem ra đây là một trong những điểm hữu dụng của anh.
Người gõ cửa mất đi sự kiên nhẫn, đẩy cửa bước vào, vừa lúc nhìn thấy Tào Thù Lê bắt đầu ôm chặt lấy Hạ Tưởng làm cho Hạ Tưởng không ngọ nguậy được. Cô liền tiến lên, phát vào mông Tào Thù Lê một cái thật mạnh rồi nói:
- Cái con bé hư đốn, làm mẹ thật mất mặt.
Tào Thù Lê tỉnh táo lại một chút:
- Mẹ, sao mẹ lại tới đây? A, thế nào mà con lại ở trong này?
Cô xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, vội vàng buông cổ Hạ Tưởng ra, nhảy xuống khỏi giường, đi đến nói thì thầm bên tai Vương Vu Phân mấy câu.
Vương Vu Phân không kìm nổi phải bật ra tiếng cười:
- Kể cả làm chuyện này cũng không được, hai người còn chưa kết hôn, không thể làm xằng bậy.
Hạ Tưởng vội vàng giải thích:
- Cháu không làm xằng bậy, quần áo cháu vẫn chỉnh tề, cả đêm qua bị cô bé Lê ôm, không dám cử động, cả cánh tay đều đã bị tê hết rồi.
- Được tiện nghi rồi lại còn khiếu nại.
Vương Vu Phân đã chuyển từ giọng điệu khách khí sang thành chất giọng tiêu chuẩn của bà mẹ vợ:
- Con gái bảo bối của chúng tôi đã để cho cậu ôm suốt cả đêm, cậu không nói hạnh phúc lại còn nói cánh tay tê dại, đúng thật là…
Việc này đúng là quá tầm kiểm soát, mặc dù trước kia Tào Thù Lê cũng không ít lần bị mình ôm, tuy nhiên hôm nay lại bị phát hiện nên Hạ Tưởng bi ai thấy rằng hình như địa vị của mình đã giảm xuống trông thấy.
Cũng may Vương Vu Phân chỉ giải phóng mấy câu bất mãn, vào lúc ăn sáng cũng thỉnh thoảng gắp cho hắn một chút thức ăn khiến Hạ Tưởng trở nên kiên định hơn nhiều. Tuy nhiên, Tào Thù Quân nhìn ra cái gì đó, thời điểm cơm nước xong xuôi rồi đột nhiên nói ra một câu:
- Đêm qua anh rể và chị chắc chắn ngủ chung một chỗ.
Kết quả là bị Tào Vĩnh Quốc giận dữ trừng mắt nhìn y.
Hạ Tưởng dẫn Tào Thù Lê đi dạo phố một ngày, mệt đến chết đi được, mà lại không thấy cô bé mua đồ gì, hỏi cô, cô trả lời rằng thú vui của con gái đi dạo phố là ở chỗ đi dạo, chứ không phải là mua đồ. Hạ Tưởng bừng tỉnh hiểu ra, nói một lời rất cao kiến:
- Đàn ông tán tỉnh phụ nữ thì lạc thú ở quá trình từ cầm tay, hôn môi đến lúc lên giường, mà không phải nằm ở bước cuối cùng.
Kết quả là bị bàn tay như nhung lụa của Tào Thù Lê đánh cho.
Buổi tối, Hạ Tưởng lái xe quay về huyện An. Trước khi đi, Tào Vĩnh Quốc nói cho Hạ Tưởng biết trước khi hắn rời khỏi thành phố Yến thì vừa lúc thành phố Yến cũng xem xét để hắn được hưởng một số phúc lợi của thành phố. Hạ Tưởng cũng được thành phố phân cho một căn hộ có hai phòng ở, chìa khóa thì bây giờ đang nằm trong tay Tào Vĩnh Quốc. Tào Vĩnh Quốc muốn đưa chìa khóa cho hắn, Hạ Tưởng thì cũng không muốn lắm nên đề nghị Tào Vĩnh Quốc bảo quản các chìa khóa này thay hắn.
Rất may là Tào Vĩnh Quốc cũng không để ý đến việc hắn đang lái chiếc Land Rover.
Thứ Hai, vừa lên trụ sở Ủy ban, Tạ Khởi Nghĩa liền tới thông báo cho Hạ Tưởng đi họp. Hội nghị được tổ chức như thường lệ, do Chủ tịch huyện Khâu Tự Phong chủ trì để sắp xếp phân chia kế hoạch công việc của tuần này, đồng thời thông báo ý kiến xử lý của Huyện ủy với Trưởng phòng Vệ sinh Kim Trường Doanh.
Mặc dù Hạ Tưởng đã biết Kim Trường Doanh bị bãi miễn chức vụ để phục vụ điều tra, hắn lại làm bộ như lần đầu tiên nghe thấy, vẻ mặt tỏ ra sự kinh ngạc. Sau khi Khâu Tự Phong nói xong, theo thông lệ thì thông thường là Thịnh Đại bổ sung hai câu, sau đó Cường Giang Hải bổ sung thêm hai câu nữa. Nhưng hôm nay thì lại không ai có thêm ý kiến, vì thế Khâu Tự Phong nói thêm:
- Mời Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ nói cho mọi người biết tình hình lúc đó. Dường như nghe nói Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ còn có điểm bị ủy khuất, có đúng không?
Khâu Tự Phong đây là đang ám chỉ sự kiện Hạ Tưởng bị đánh, Hạ Tưởng cũng sẽ không nói sự kiện này trên hội nghị làm gì để tự rước lấy sự mất mặt làm gì. Tuy nhiên, nói gì thì nói, bị Liên Nhược Hạm đánh cho một bạt tai, chẳng những kiếm được nước mắt của cô lại còn hất đổ được Kim Trường Doanh, những điều ẩn chứa này thì cũng không thể nói ra cho người ngoài biết. Vì thế, Hạ Tưởng liền lắc lắc đầu cười nói:
- Vào lúc đó hiện trường cực kỳ hỗn loạn, tôi tiến lên để ngăn lại, kết quả là, thôi, quên đi, mọi việc đã trôi qua, có nói lại hay không thì cũng thế. Vậy phòng Vệ sinh đã được bổ nhiệm Trưởng phòng mới chưa vậy?
Khâu Tự Phong thấy Hạ Tưởng không muốn nhắc lại, cũng biết là Hạ Tưởng xấu hổ. Tuy nhiên, y lại nghĩ rằng vụ việc này chính Hạ Tưởng bị, nên không thể cư xử như những người thân tín khác được, như vậy thì cũng làm giảm bớt sự khoan khoái trong lòng. Vì thế Khâu Tự Phong liền nói lời có hàm ý khác:
- Phó Chủ tịch huyện Hạ dù sao cũng là người trực tiếp chứng kiến, bên ngoài có nghe đồn thì cũng không chân thật bằng việc cậu đã trải qua. Vì thế cậu cũng nên nói qua chút tình hình lúc đó để trong lòng mọi người chúng ta ở đây hiểu một chút vậy.
Ngừng lại một chút, y còn nói thêm:
- Tạm thời để Phó trưởng phòng Điêu Hoa Văn chủ trì công tác hàng ngày.
Trong lòng mày đã phải biết rồi chứ? Hạ Tưởng thấy Khâu Tự Phong cố ý đẩy mình tới tình huống nan giải nên tức giận nói:
- Không sợ Chủ tịch huyện Khâu chê cười, tình hình lúc đó thật không sao tả xiết được, tất cả mọi người loạn hết. Tôi còn tưởng rằng đây là xã hội đen đang giết người phóng hỏa. Tôi ở trong vùng khỉ ho cò gáy như huyện Bá cũng không gặp qua đám lưu manh, du côn to gan lớn mật đến như vậy. Tôi còn đang thắc mắc không hiểu sao trị an của huyện An lại kém đến như vậy? Người của phòng Vệ sinh sao tố chất lại kém thế, so với phòng Công an thì còn hoành tráng hơn, đúng là sự kỳ quặc.
Lời nói vô cùng khí thế của Hạ Tưởng vừa nói ra lập tức làm mọi người trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không thể nào tin được Hạ Tưởng cũng có một bộ mặt cứng rắn, mạnh mẽ đến như thế.
Khâu Tự Phong sửng sốt đến ngây người lên, vẻ mặt lại trở nên ôn hòa nói:
- Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ không cần tức giận, gặp được loại chuyện như thế này thì tất cả mọi người đều lo lắng thay cậu. Rất may là cậu có kinh nghiệm cơ sở phong phú, vì thế mới đúng lúc ngăn lại được sự việc, tránh tình hình biến chuyển sang tình huống xấu, đúng là phải khen ngợi.
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng Khâu Tự Phong cũng là người chuyển biến rất nhanh, vì vậy cũng dựa theo lời nói của y mà nói:
- Cảm ơn Chủ tịch huyện Khâu quan tâm. Ngày hôm qua tôi quay về thành phố Yến, vừa lúc gặp người bạn ở báo Chiều tỉnh Yến, anh ta nghe xong chuyện của tôi rất tức giận, muốn đưa lên báo để phơi bày ánh sáng. Tôi là người của huyện An, sao lại có thể để cho bộ mặt huyện An bị bôi đen được. Tôi đã cố gắng giải thích, nhưng nói cái gì thì anh ta cũng không tin. Ngài không biết anh ta, lần trước chính anh ta đưa tin tức đồn công an cơ sở thành phố Yến chấp pháp dã man, kết quả là làm cho hệ thống công an của thành phố Yến trở nên cực kỳ chật vật.
Mọi người nghe xong trong lòng đều rùng mình. Hạ Tưởng ám chỉ ý tứ rất rõ ràng. Sự kiện đồn công an Bắc Ninh lúc đó đâu chỉ khiến hệ thống công an thành phố Yến trở nên cực kỳ chật vật mà làm yên được việc này cũng là do phúc phận, cuối cùng Cục trưởng Cục công an thành phố Yến phải ảm đạm xuống đài. Mặc dù trong lòng mọi người đều biết rõ đây là kết quả của thượng tầng tranh đấu với nhau, nhưng làm một cây súng của thượng tầng như vậy thì danh tiếng của phóng viên Đỗ Đồng Quốc đã trở nên rất nổi tiếng. Một khi anh ta viết bài phê bình người hoặc ngành sản xuất nào, trên cơ bản có thể kết luận, người hay ngành sản xuất bị anh ta điểm danh sẽ gặp phải sự khiển trách từ cấp trên thượng tầng.
Cường Giang Hải giọng điệu quái gở nói:
- Nếu Phó Chủ tịch huyện Hạ quen biết phóng viên Đỗ Đồng Quốc như vậy thì sao không nhờ anh ta viết bài để tuyên truyền hình tượng của huyện An vào thời điểm này một chút?
- Đúng rồi, đúng rồi, mà huyện cũng sẽ không bạc đãi phóng viên Đỗ, chuẩn bị tiền lì xì nhiều một chút, hơn nữa lại có mối quen biết của Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ thì phóng viên Đỗ sao lại không đáp ứng?
Thịnh Đại cũng ở một bên nói.
Hạ Tưởng uống một ngụm nước, cười tỉm tỉm nói:
- Được rồi, được rồi, để lúc nào rảnh tôi sẽ tìm anh ta nói chuyện vậy.
Mấy người nghe xong cũng không khỏi phải thầm suy nghĩ về Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ, đừng nhìn thấy ở sau chữ Phó Chủ tịch huyện có thêm chữ "tiểu", trên thực tế cũng không phải là người dễ đối phó, cũng là người rất gian xảo, cũng biết đánh người khác.
Khâu Tự Phong khoát tay:
- Trở lại việc chính đi. Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ, nghe nói cậu và Trưởng phòng Nhâm muốn dẫn nước làm một con suối, nghe nói người hưởng ứng cũng rất đông. Trưởng phòng Nhâm cũng nói ý tưởng của cậu cực kỳ mới mẻ, có thời gian chúng ta cũng nên đi thăm một chút, nhìn trên thực địa để xem hiệu quả thế nào? Còn nữa, đối với lĩnh vực Văn hóa, Giáo dục và Vệ sinh, Phó Chủ tịch huyện Hạ có ý tưởng gì không? Nếu không ngại thì nói ra một chút.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hạ Tưởng khiêm tốn cười cười nói:
- Tôi cũng mới đến huyện An, tình hình của lĩnh vực Văn hóa, Giáo dục, Vệ sinh vẫn còn nhiều chỗ chưa được quen thuộc. Tôi đang tăng cường để đẩy nhanh sự thích ứng. Cũng đang trong giai đoạn nhanh chóng tìm hiểu, xin Chủ tịch huyện Khâu cho tôi thêm một chút thời gian.
Lại là đòn gió, ánh mắt thâm trầm của Khâu Tự Phong liếc nhìn Hạ Tưởng mấy cái, nghĩ thầm rằng, người này đúng là có tài mà lại kín tiếng, cái gì cũng không nói. Mà không nói cũng chẳng sao, mày có ý tưởng gì thì dù sao cũng phải tìm tao để báo cáo công tác, lúc này không nói thì lúc sau cũng phải nói vậy.
Hạ Tưởng cũng không phải không định nói, mà quả thật về phương diện Văn hóa, Giáo dục, Vệ sinh của huyện An thì cũng chẳng có điều gì quá mức thậm tệ, mà hắn cũng chưa có ý tưởng gì để cải tiến tình trạng bây giờ. Mà hơn nữa, tuy rằng trong đầu hắn cũng có một số suy nghĩ bước đầu, nhưng mà cũng không nghĩ đến việc tiết lộ cho những người đang ngồi ở đây. Dù sao cũng là tâm huyết của chính mình, nếu chẳng may bị người khác biến thành của riêng của họ thì chẳng phải rất hối hận ư?
Là người thì không thể không phòng bị người khác được, hơn nữa, hắn lại là một Phó Chủ tịch huyện không có nhiều quyền lực.
Sau khi tan họp, Thịnh Đại và Hạ Tưởng sóng vai bước đi cùng nhau, trao đổi mấy câu chuyện phiếm. Bỗng nhiên y chuyển đề tài, nói:
- Đến phòng tôi ngồi đi.
Hạ Tưởng thấy bộ dạng Thịnh Đại đang muốn nói chuyện với mình nên gật đầu.
Sự bố trí trong văn phòng của Thịnh Đại thì cũng không xa hoa, cái bàn làm việc cũng có dáng vẻ có chút cũ kỹ, giá sách phía sau trưng bày một ít sách sử. Toàn bộ văn phòng có vẻ đơn giản, ngăn nắp, không có vật nào bừa bộn, tạo nên ấn tượng đầu tiên về Thịnh Đại chính là một người đơn giản, chỉ chuyên tâm làm việc.
Sau khi phân biệt chủ khách ngồi xuống, Thịnh Đại đưa thuốc mời Hạ Tưởng. Hạ Tưởng xua tay từ chối:
- Tôi không hút đâu, tôi cũng không nghiện lắm. Văn phòng làm việc của Phó Chủ tịch huyện Thịnh Đại bố trí rất được, làm cho ai đến cũng có cảm giác rất mộc mạc.
Thịnh Đại cười cười, dáng vẻ rất hưởng thụ rồi nói:
- Đây là văn phòng mà, là nơi mà chúng ta làm việc, đồ đạc thực dụng là được rồi, không cần nhiều những thứ lòe loẹt trưng bày làm gì, đúng không?
Y đứng dậy ra mở cửa sổ:
- Phó Chủ tịch huyện Hạ, huyện An là vùng đất tốt, là vùng non xanh nước biếc, hơn nữa không khí rất trong lành, lại cách thành phố Yến không xa, vừa có thể thư giãn giải trí lại vừa có thể tu thân dưỡng tính. Làm quan tại huyện An, nếu sau này tiến thêm được một bước là tốt nhất, nhưng nếu không tiến bộ được thì có một vùng đất núi rừng đẹp như bức tranh này để làm bước quá độ vững chắc, có thể nói là tiến lên hay lùi lại rất tự nhiên, không điểm gì chê được.
Thịnh Đại nói có ẩn ý, Hạ Tưởng làm bộ nghe không hiểu.
- Phó Chủ tịch huyện Thịnh có điều gì xin cứ việc nói, tôi không hiểu…
- Ha ha, Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ không cần nghĩ nhiều, tôi có gì nói nấy, chủ yếu là tâm sự với cậu mấy câu mà thôi.
Thịnh Đại xoay người ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, nhìn như lơ đãng hỏi:
- Bí thư Lý và cậu có quan hệ cũng rất tốt, với chiến tích của ông ta ở huyện Bá thì chắc tại huyện An này chỉ là bước đi quá độ, có phải rất nhanh sẽ thăng chức không?
Nghe thấy lời hỏi trực tiếp của Thịnh Đại, Hạ Tưởng cũng trả lời rất rõ ràng:
- Tôi với Bí thư Lý quan hệ với nhau cũng ổn, còn việc đại sự như vậy của ông ấy thì tôi không có đủ tư cách để hỏi đến việc này.
Vì không để cho Thịnh Đại cảm thấy xấu hổ, hắn liền cười rồi di dời sang đề tài khác:
- Tuy nhiên tôi cũng không phải tới huyện An để quá độ, mà tôi đến để cố gắng công tác tốt.
Thịnh Đại cũng là người lão luyện trong chốn quan trường, tất nhiên không vì một câu trả lời như vậy mà cảm thấy khó khăn. Y cũng chỉ thuận miệng hỏi, cũng không trông chờ vào Hạ Tưởng có thể trả lời cụ thể. Y thấy Hạ Tưởng trả lời một cách khéo léo. Vì thế, sự đánh giá trong lòng của y đối với Hạ Tưởng cũng cao hơn. À, tên nhãi này nhìn thoáng qua cũng không tệ lắm, cách nói chuyện và làm việc cũng khá rõ ràng, cũng biết chiếu cố đến tâm tình của người khác. Vì thế sự hảo cảm trong lòng y cũng tăng lên, mặc dù y cũng biết chắc chắn là Hạ Tưởng biết được hướng đi tiếp theo của Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng không nói có lẽ bởi vì y và Hạ Tưởng mới chỉ là người quen nhau chưa thân lắm.
Thịnh Đại làm Phó Chủ tịch thường trực huyện cũng đã hai năm, đột nhiên lúc này việc Lý Đinh Sơn từ huyện Bá được điều đến đây cũng làm y phải có một đoạn thời gian có chút buồn bực. Vốn ban đầu suy nghĩ của y là sau khi vị Bí thư trước đi khỏi thì Khâu Tự Phong có thể lên làm Bí thư, sau đó y cũng có thể vận tác một chút để thuận lợi lên cấp Chủ tịch huyện, trở thành nhân vật số một của Ủy ban. Không nghĩ là sự việc xảy ra không theo mong muốn, tự nhiên ở đâu mọc ra một Lý Đinh Sơn.
Y cũng đã nghiên cứu qua sơ yếu lý lịch của Lý Đinh Sơn, biết với các chiến tích của Lý Đinh Sơn ở huyện Bá thì khi điều đến thành phố Yến sẽ làm một Chủ tịch Quận hoặc làm một Phó Thị trưởng của một thành phố cấp Thị xã nào đó là dư sức. Nhưng đột nhiên Lý Đinh Sơn lại cố tình đi tới huyện An, có lẽ trong việc này đã có chút vấn đề xảy ra, vì thế cần phải quá độ một chút. Chính vậy nên y có ý thử Hạ Tưởng một chút, muốn từ miệng của Hạ Tưởng để xem Lý Đinh Sơn có thể ở huyện An này trong thời gian bao lâu, để y có sự chuẩn bị cho thật tốt.
Nếu Hạ Tưởng không nói thì y cũng sẽ không miễn cưỡng, tiếp theo lại hàn huyên mấy câu về việc nhà, cuối cùng y nói:
- Phó Chủ tịch huyện Hạ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, về sau chắc chắn rất có tiền đồ. Cậu cố gắng làm việc cho tốt, có điều gì khó khăn có thể tới tìm tôi, tôi mà không giải quyết không được thì chúng ta sẽ tìm đến Bí thư Lý.
Thịnh Đại cố ý nhảy qua không nhắc tới Khâu Tự Phong, ý tứ ám chỉ với Hạ Tưởng là y cũng muốn gần gũi với Bí thư Lý.
Hạ Tưởng bị Thịnh Đại thử một lần nên nghĩ thầm rằng có lẽ cũng nên thử dò xét Phó Chủ tịch huyện Thịnh một chút, nếu không thì sau này cũng không biết nên đối xử thế nào. Vì thế hắn liền hỏi:
- Phó Bí thư Mai cũng không đơn giản, 28 tuổi đã là Phó Bí thư huyện ủy, nghe nói còn có năng lực rất xuất chúng, có đúng như vậy không ạ?
Vẻ tươi cười trên mặt Thịnh Đại có chút thâm ý, y nhìn chăm chú Hạ Tưởng trong chốc lát rồi mới gật đầu nói:
- Cũng được, Phó Bí thư Mai làm cho người ta rất giật mình. Mới 28 tuổi đã là Phó Bí thư, mà tính cách cũng không phải là nữ tính bình thường. Dường như ở đây đang có tin tức phong phanh nói rằng cô ta là vợ chưa cưới của Chủ tịch huyện Khâu. Ha ha. Có lẽ cũng chỉ là tin đồn không có căn cứ, không thể tin là chuyện thật được.
Không phải là chuyện thật thì sao Thịnh Đại lại đề cập tới, trong lòng Hạ Tưởng sự đánh giá về Thịnh Đại lại nâng cao hơn một cấp. Sự tình Mai Hiểu Lâm là vợ chưa cưới của Khâu Tự Phong thì Sử lão không nói ra, Lý Đinh Sơn cũng không nói, hiển nhiên không phải là cố tình sơ hở mà là không đánh mùi được tin tức này. Hơn nữa, tại Huyện ủy Huyện An và Ủy ban nhân dân huyện này cũng không có chút phong thanh nào truyền ra, bởi vậy có thể nói rằng công tác bí mật của hai người này giữ được cực kỳ tốt.
Những cũng đúng là bởi vì người khác cũng không biết mà Thịnh Đại lại dường như không có việc gì lại nói ra, điều này có thể nói Thịnh Đại cũng có tin tức từ người nào đó truyền đến.
- Tuy nhiên chuyện vừa rồi cho dù Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ có nghe thấy thì cũng không nên truyền bá ra ngoài, sẽ tạo ảnh hưởng không tốt.
Thịnh Đại lại trở nên nghiêm trang, cúi đầu xuống nhìn đồng hồ:
- Đến giờ ăn cơm rồi, như vậy đi, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn một bữa cơm.
Biểu hiện của Thịnh Đại cũng đủ thành ý, Hạ Tưởng cũng không cần phải cự tuyệt nên liền đứng lên cười nói:
- Hôm nay trong túi đang có tiền, để tôi mời khách vậy.
Hai người cùng nhau đi vào nhà hàng Thường Sơn.
Hiện tại thì Nhà hàng Thường Sơn kinh doanh cũng tốt hơn nhiều. Bởi vì có liên quan đến đại sự của của huyện An, một gã Phó Chủ tịch huyện đến ăn cơm ở nhà hàng lại bị mấy người của phòng Vệ sinh tấn công, cuối cùng đã dẫn phát lên một loạt phản ứng dây chuyền, làm cho Trưởng phòng Vệ sinh của huyện bị mất chức. Vì thế, đại danh của nhà hàng Thường Sơn trong một đêm bỗng truyền khắp thị trấn, không người nào không biết. Rất nhiều người chỉ vì hâm mộ danh tiếng mà đến, đại đa số đều muốn đi thăm thú một chút, đi tới nơi mà có thể ném Trưởng phòng Vệ sinh mất chức xem nó như thế nào.
Tiêu Hà thấy Hạ Tưởng, vội vàng bước ra ngoài cửa để nghênh tiếp. Hạ Tưởng khoát tay, cười nói:
- Lên lầu đã, không nên nói gì ở đây.
Thịnh Đại cười to:
- Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ, cậu dẫn tôi đi đến nơi này không phải có ý đồ khác chứ? Như thế nào mà trong lòng tôi cứ thấy bồn chồn.
Lên đến trên lầu, Hạ Tưởng mới nói:
- Phó Chủ tịch huyện Thịnh đừng trêu tôi như vậy, đừng để tôi thấy khó coi. Tôi bị người ta đánh cho như vậy, ngài xem có phải là chịu khuất tất hay không đây?
Thịnh Đại tiện tay đóng cửa phòng lại:
- Cậu đúng là có chút ủy khuất, nhưng Kim Trường Doanh mới đúng là nghẹn khuất tới cực độ. Hắn ta đang ngồi ở nhà yên bình như vậy, tự nhiên một cuộc điện thoại đến bỗng thành mất chức.
Bỗng nhiên y lại lấy tay vỗ vỗ vào đầu:
- Đúng rồi, cậu chắc là không biết Kim Trường Doanh vẫn chỉ luôn nghe lời Chủ tịch huyện Khâu và Phó Chủ tịch huyện Cường, bình thường thì ngay cả tôi là Phó Chủ tịch huyện thường trực cũng không được y để vào mắt.
- Ngài không nói thì tôi đúng là không biết.
Hạ Tưởng vừa ngồi xuống vừa rót nước mời Thịnh Đại.
- Tôi chỉ biết là về sau này khi nhìn thấy người của phòng Vệ sinh thì có lẽ nên tránh xa một chút.
- Ha ha.
Thịnh Đại cười to.
- Lời này của cậu nếu lọt vào trong tai người của phòng Vệ sinh thì không hiểu bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Một Phó Chủ tịch huyện chủ quản công việc của bọn họ lại có thành kiến lớn như thế này, về sau như thế nào lại có thể tìm cậu báo cáo công tác được?
Hai người đang nói chuyện vui đùa với nhau thì Tiêu Hà dẫn theo một người tiến vào. Vừa vào tới cửa, y liền cung kính vái Hạ Tưởng một cái:
- Cảm tạ Phó Chủ tịch huyện Hạ đã cứu cả nhà chúng tôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Hạ Tưởng liếc mắt một cái liền thấy được Tiêu Ngũ đang đứng bên cạnh Tiêu Hà.
Thân hình của Tiêu Ngũ không khác biệt nhau nhiều lắm so với trong ký ức của hắn, chỉ là trẻ tuổi hơn, dáng người rộng, cổ bạnh ra thể hiện sự ngạo nghễ với người khác. Hai mắt của y so với người bình thường thì sắc hơn một chút, hơn nữa cặp mi xếch làm khuôn mặt dũng mãnh của y vừa nhìn thấy liền có cảm giác uy mãnh. Tiêu Ngũ đang đứng rõ ràng trước mặt Hạ Tưởng. Đột nhiên Hạ Tưởng nhớ tới kiếp trước thì y và hắn là đôi bạn tri kỷ tốt nhất của nhau, về sau y lại chết thảm. Nhất thời Hạ Tưởng trăm mối cảm xúc ngổn ngang trở nên thất thần, sững sờ tại chỗ.
Thịnh Đại không biết vì sao Hạ Tưởng lại trở nên thất thần, tuy nhiên y thấy không khí đã có chút buồn tẻ nên nói:
- Lão Tiêu, nếu Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ đã giúp cho ông một đại ơn, vậy thì hôm nay đem hết các loại đồ ăn tốt nhất, rượu ngon nhất lên đây để chiêu đãi thật tốt vào, có được không vậy?
Hạ Tưởng tỉnh lại, thấy Tiêu Ngũ không phản ứng nhiều với cái liếc mắt của chính mình, trong lòng không khỏi có chút cảm thán, hai người gặp nhau bây giờ đúng là chưa quen nhau. Cũng không biết kiếp này còn có thể trở thành những người bạn tốt nhất của nhau nữa không?
Vươn tay kéo Tiêu Hà ngồi xuống, Hạ Tưởng nói:
- Chú Tiêu đừng khách khí, vốn đây cũng là công việc của cháu, nếu đã gặp thì cũng nên giải quyết. Vị này chính là..?
- Đây chính là con của tôi, tên là Tiêu Ngũ… Tiêu Ngũ, còn không mau cảm ơn Phó Chủ tịch huyện Hạ, mày chỉ biết sinh sự gây chuyện thôi, nếu không có Phó Chủ tịch huyện Hạ thì không chừng lúc này mày còn đang ở trong nhà giam, mà nhà hàng cũng bị người đóng cửa. Mày cố gắng học hỏi đi một chút được không? Để tao bớt lo lắng đi, mày xem thử Phó Chủ tịch huyện Hạ và mày thì tuổi tác cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm mà người ta đã là Phó Chủ tịch huyện rồi, còn mày thì sao? Mày cứ lất pha lất phất, không làm việc đàng hoàng…
Khi nói đến việc này, Tiêu Hà lại giơ tay lên như muốn đánh Tiêu Ngũ.
Hạ Tưởng giơ tay ngăn lại:
- Quên đi chú Tiêu, mọi việc cũng trôi qua rồi, cháu nghĩ Tiêu Ngũ cũng đã được bài học.
Tiêu Ngũ lại nói với giọng ồm ồm:
- Phó Chủ tịch huyện Hạ, đại ân của ngài thì tôi không thể dùng lời nào để cảm tạ hết được. Nếu ai động đến ngài, nếu ngài nói ra thì tôi sẽ đi chặt bỏ luôn cánh tay của hắn.
- Nói bậy!
Hạ Tưởng đập mạnh xuống bàn một cái rồi lấy tay chỉ vào cái ghế dựa nói:
- Ngồi xuống, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Từ trước tới nay Tiêu Ngũ không sợ trời sợ đất, thế mà bây giờ lại bị một tiếng khiển trách của Hạ Tưởng làm Tiêu Ngũ sợ tới mức trong lòng hoảng hốt, không tự chủ được liền theo cái chỉ tay của Hạ Tưởng mà ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, trong lòng Tiêu Ngũ rất buồn bực, mình như thế nào lại sợ hắn như vậy? Cho dù hắn là Phó Chủ tịch huyện thì sao, lúc nào thì mình sợ quan chức đến như vậy? Tiêu Ngũ rất khó hiểu, nghĩ đến Hạ Tưởng đúng là giúp y một ơn rất lớn nên liền áp chế lại tính tình, thành thật ngồi im không cử động.
Tiêu Hà đứng ở một bên nhìn thấy thế trợn mắt há hốc mồm, thằng con trai này của ông ta rất bướng bỉnh, nhiều lúc không ai nói được, ai cũng nói rằng thằng này hung hăng như trâu vậy, thế nào mà hôm nay Phó Chủ tịch huyện Hạ nói một câu lại ngồi xuống không dám cử động như vậy? Đúng thật là rất kỳ lạ.
Kiếp trước Hạ Tưởng có thể trở thành bạn tốt của Tiêu Ngũ, làm cho y luôn nghe lời của mình chính là do hắn rất hiểu tính tình của Tiêu Ngũ nên nên mới có thể khắc chế y. Vì thế cho nên hôm nay phải áp chế Tiêu Ngũ sớm một chút để hướng dẫn Tiêu Ngũ đi theo con đường đúng, để có thể tránh cho bi kịch sau này lại phát sinh. Hạ Tưởng ngồi thẳng thân mình, mắt nhìn thẳng vào hai mắt của Tiêu Ngũ, nói gằn từng tiếng:
- Trên thế giới có rất nhiều sự tình không thể cứ dùng võ lực là có thể giải quyết được. Đừng tưởng rằng cậu là bộ đội xuất ngũ, đã luyện qua võ thuật nên gặp việc gì cũng chỉ nghĩ đến bạo lực để giải quyết. Nói cho cậu biết, Tiêu Ngũ, nắm tay của cậu có lớn đến đâu thì cũng không được để ý đến việc đó, không có quyền lực hơn người, lại còn không có nhiều tiền tài thì cũng không đè nén được ai đâu. Cậu cứ vỗ trán mà nghĩ lại xem, chú Tiêu nuôi dưỡng cậu lớn đến như vậy, để cậu tham gia vào quân ngũ là đang nguyện cầu vào tiền đồ của cậu. Thế mà cậu đền đáp như thế nào? Ngoại trừ việc động một tí là đánh nhau, ngoại trừ nghĩa khí với bạn bè, ngoại trừ làm cho chú Tiêu lo lắng khi cậu đi ra ngoài thì cậu còn có bản lĩnh gì?