Dịch: Minovan
Cũng may là đứa bé này vô cùng ngoan ngoãn, đáng yêu, sau khi ăn uống no say thì im lặng nằm trong lòng Cố Cửu Tư, mở đôi mắt to tròn long lanh nhìn ngó khắp nơi, không hề sợ người lạ, chỉ cần chọc một chút là liền cười khúc khích.
Cố Cửu Tư vốn thích trẻ con, cảm giác trẻ con giống như những thiên sứ vậy, vô cùng thuần khiết, chân thật. Vì vậy mà cô dồn toàn bộ sự chú ý của mình vào đứa bé đó, hoàn toàn không thèm quan tâm đến Trần Mộ Bạch dù chỉ là một chút. Trần Mộ Bạch bỗng dưng có cảm giác… ghen tỵ, cứ một lát là lại dùng tay véo véo lên gương mặt mịn mà trắng nõn của đứa bé, bởi vì không biết đứa bé tên là gì, nên cứ liên tục gọi là “bé mập”, sau khi bị Cố Cửu Tư cằn nhằn vài lần thì mới chịu dừng, đương nhiên cũng là chỉ những lúc cô không có ở đó mà thôi.
Cố Cửu Tư muốn đi thay quần áo nên đành để Trần Mộ Bạch ôm đứa bé một lúc, ai ngờ được bé mập vừa nằm trong lòng Trần Mộ Bạch liền gào lên khóc.
Đối với một “sinh vật” bé bỏng, yếu đuối này, Trần Mộ Bạch không biết mình nên ôm đứa bé chặt hơn một chút hay không, nếu nên thì sức lực như thế nào là đủ, động tác anh trở nên cứng ngắc, kỳ cục, đứa bé vừa lên tiếng khóc anh liền vứt lại cho Cố Cửu Tư, vẻ mặt giống như vừa trút được một gánh nặng vô cùng to lớn.
Kỳ lạ là, đứa bé vừa được Cố Cửu Tư ôm vào trong lòng thì không còn khóc nữa, cô bật cười, “Nó biết anh không thích nó, nên không muốn anh ôm đấy.”
“Một đứa con nít, biết cái gì chứ.” Trần Mộ Bạch chớp mắt tỏ vẻ khinh thường, “Nó cũng không thích anh, anh cũng không thích ôm nó.”
Cố Cửu Tư nghe thấy vậy thì quay đầu sang một bên, mím môi nhịn cười.
Sau đó, Trần Mộ Bạch vẫn phải miễn cưỡng ôm lấy đứa bé rồi nâng đứa bé ra trước mặt mình tỉ mỉ đánh giá, hai người một lớn một nhỏ, mắt to trừng mắt bé, mỗi bên là một vẻ mặt khác nhau.
Một lúc sau, Trần Mộ Bạch đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nhìn đứa bé sau đó mỉm cười, “bé mập” ngay tức khắc lại oa oa gào lên khóc.
Lần này, Trần Mộ Bạch không còn vì việc này mà cảm thấy buồn bực nữa ngược lại còn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Sau khi thay xong quần áo, Cố Cửu Tư đẩy cửa bước vào thì đúng lúc bắt gặp Trần Mộ Bạch đang mím môi, giơ tay ra chuẩn bị véo má “bé mập”, nghe thấy đằng sau có tiếng động nên quay đầu lại nhìn cô, bàn tay vốn đang giơ ra lại từ từ duỗi xuống, nhè nhẹ vỗ lên lưng bé rồi lẩm bẩm nói nhỏ, “Không hề mập chút nào hết, thật là ngoan.”
Còn chưa dứt lời, anh bất chợt cảm thấy người ướt ướt, anh cau mày, quay đầu hỏi Cố Cửu Tư đầy nghi hoặc, “Sao anh lại cảm thấy nóng nóng nhỉ?”
Cố Cửu Tư dường như đã đoán ra được điều gì đó, cô bước lại gần rồi cúi đầu liếc mắt nhìn, sau đó vô cùng bình tĩnh trả lời, “Bé tiểu rồi.”
Trần Mộ Bạch cúi đầu nhìn đứa bé, nó vẫn vô cùng bình thản trước việc này, anh nghiến chặt răng hỏi, “Dám tè lên người tao?!”
Vẻ mặt đứa bé cực kỳ vô tội, quẫy đạp hai tay dường như muốn được Cố Cửu Tư ôm.
Cố Cửu Tư bật cười, “Lúc nãy, chắc chắn là anh ức hiếp thằng bé rồi, nên nó mới dám tè lên người anh đó.”
Trần Mộ Bạch cực kỳ khinh thường và chán ghét, “Ức hiếp nó? Thực lực khác xa, anh không nhẫn tâm xuống tay.”
Hai người đàn ông một lớn một bé, đấu trí đấu sức cả một ngày trời, vốn tưởng rằng đến đêm là có thể yên tĩnh một chút, thế nhưng trước khi đi ngủ Trần Mộ Bạch lại cảm thấy cực kỳ tổn thương.
Anh đứng ở cạnh giường nhìn một lúc, sau đó giơ tay chỉ, “Thằng bé mập này sao lại nằm ngủ ở giữa chúng ta?”
Cố Cửu Tư vừa dỗ đứa bé ngủ vừa lên tiếng trả lời, “Vậy anh định để nó ngủ ở đâu?”
Vẻ mặt của anh nghiêm chỉnh như đang bảo vệ chủ quyền của mình, “Em là vợ anh, ngủ bên cạnh em lại là chồng của một người khác, em vứt anh vào chỗ nào rồi?”
Cố Cửu Tư cảm thấy kỳ quặc, liếc nhìn anh, “Anh nói linh tinh gì đấy, nó mới có mấy tuổi.”
Tuy Trần Mộ Bạch vô cùng không hài lòng, thế nhưng sau khi xem xét, nghiên cứu một lúc vẫn không tìm được một chỗ khác thích hợp hơn nên đành chấp nhận hiện thực này.
Hai người họ chăm sóc đứa bé cả ngày trời cũng bắt đầu cảm thấy mệt, Trần Mộ Bạch ngáp liên hồi, “Sao nó vẫn không chịu ngủ vậy?”
Cố Cửu Tư cũng gần như sắp gục xuống vì buồn ngủ rồi, mơ màng lên tiếng đề nghị, “Anh thử hát ru đi.”
Tuy Trần Mộ Bạch không còn đủ tỉnh táo nhưng vẫn từ chối ngay lập tức, “Không hát, khúc hát ru của anh phải hát cho con gái anh nghe chứ.”
Cố Cửu Tư nghe thấy vậy thì tỉnh hẳn, “Sao anh chắc là con gái vậy, nhỡ đâu là con trai thì sao?”
“Em thích con trai hay con gái?”
“Thế nào cũng thích.”
Trần Mộ Bạch cau mày, im lặng một lúc lâu, rồi dường như đấu tranh một lúc lâu mới miễn cưỡng đưa ra quyết định, “Vậy đi… nếu là con trai thì anh đành miễn cưỡng chấp nhận nuôi tạm vậy.”
Cố Cửu Tư nghe thấy vậy thì cũng im lặng theo, sau đó mới lên tiếng, “Hổ dữ không ăn thịt con.”
Trần Mộ Bạch dụi dụi mắt, sau đó lại ngáp một cái thật to, “Đúng vậy, anh cũng đâu có định ăn thịt con đâu.”
Cố Cửu Tư lặng lẽ sờ lên bụng mình, con à, con tự cầu phúc cho mình đi.
Ba người họ không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, nửa đêm Trần Mộ Bạch giật mình tỉnh lại bởi tiếng khóc của đứa bé. Anh lập tức ngồi dậy, ngăn Cố Cửu Tư đang chuẩn bị ngồi dậy theo anh, “Đêm lạnh, em đừng dậy.”
Dứt lời, anh liền ôm đứa bé rồi đi vòng quanh trong phòng để dỗ dành nó.
Bụng của Cố Cửu Tư càng ngày càng to, nên dễ mệt hơn ngày trước, cô vừa dựa vào thành giường vừa nhìn theo anh, trong lòng vẫn cảm thấy không an tâm, “Có phải thằng bé đói rồi không? Anh sờ thử xem, có phải là tiểu rồi không?”
Trần Mộ Bạch vừa dỗ dành đứa bé vừa lên tiếng trả lời, “Anh biết rồi, em mau ngủ tiếp đi.”
Hành hạ, dằn vặt một lúc lâu, “bé mập” mới chịu nín khóc, nhưng cứ nằm sấp trên bả vai của Trần Mộ Bạch không chịu xuống, cũng không để cho anh ngồi, vừa ngồi xuống là nó sẽ giả vờ khóc, lần này đổi lại khiến cho Trần Mộ Bạch cũng muốn rơi lệ.
Cố Cửu Tư mím môi cười, “Thằng bé thích anh đó.”
Vẻ mặt anh vô cùng đau khổ, “Sao anh cảm thấy… nó như là đang cố tình hành hạ anh ấy.”
Sau đó, Cố Cửu Tư lại mơ mơ màng màng thiếp đi, Trần Mộ Bạch sợ đứa bé làm ồn khiến cô mất ngủ nên ôm đứa bé ra sofa ngoài phòng khách chơi.
Đêm khuya tĩnh lặng, bé mập nằm trên sofa ngoan ngoãn, không khóc, không làm loạn, những ngón tay bé tí tẹo, múp míp nắm chặt lấy bàn tay của Trần Mộ Bạch, hai mắt to sáng trong, long lanh nhìn anh, còn miệng thì haha cười, hưng phấn đến mức hai tay cứ múa loạn lên, cũng làm khơi dậy cả sự ấm áp từ đáy lòng của anh. Trần Mộ Bạch cúi đầu hôn lên mặt bé, ngay tại thời khắc đó, anh đột nhiên nhận ra rằng, nếu như đứa bé trong bụng Cố Cửu Tư là một bé trai, thực ra cũng không tồi.
Trần Mộ Bạch cài lại chiếc chăn trên người bé, sau đó ngồi xuống tấm thảm đặt trước sofa, rõ ràng biết rằng thằng bé không biết nói chuyện, nhưng vẫn lên tiếng nói chuyện với nó, “Sao cháu vẫn chưa ngủ vậy?”
Bé mập đột nhiên lại nhấc chân đạp chiếc chăn ra, phun phun nước lẩm bẩm không rõ, “Pa..papa…”
Trần Mộ Bạch hơi giật mình, sau đó nghiêm túc giải thích, “À… chú không phải ba của cháu.”
Bé mập không hề quan tâm đến việc đó vẫn tiếp tục phun nước trong miệng, “Papapa.”
“Chú thật sự không phải ba của cháu mà.”
“Papa.”
“Không cho phép cháu gọi là ba!”
“Papa.”
Một lớn một nhỏ ồn ào đến tận khuya. Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Cửu Tư vừa tỉnh dậy thì phát hiện ra bên cạnh không có ai, cô vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy hai người họ đang ở trong phòng khách.
Lúc đó, mặt trời vừa mới lên cao, trong ánh nắng dịu dàng, nhẹ nhàng, anh gục đầu trên sofa ngủ rất sâu. Một tay đặt dưới đầu, một tay khác thì ôm lấy đứa bé đề phòng đứa bé rơi xuống. Cố Cửu Tư đứng từ xa ngắm nhìn, không biết vì sao cô đột nhiên cho rằng sau này Trần Mộ Bạch sẽ là một người cha tốt, cho dù đứa bé của hai người bọn họ có là trai hay là gái.
Chiều ngày hôm đó, bác gái nhà bên quay lại đón đứa bé đi, bé mập dường như không muốn xa hai người bọn họ, nên khóc lóc không thôi, cứ giơ tay ra muốn Trần Mộ Bạch và Cố Cửu Tư ôm. Trần Mộ Bạch vốn đã định giơ tay ra, thế nhưng thấy nước mắt nước mũi của đứa bé rơi xuống không ngừng, anh liền nhanh chóng trốn đi.
Bác gái bật cười, “Không sao đâu, vậy bác đi nhé.”
Trần Mộ Bạch đứng ở cửa nhìn theo bé mập đang khuất dần đằng xa, không an tâm, lên tiếng hỏi Cố Cửu Tư, “Sao nó lại khóc dữ vậy?”
Cố Cửu Tư cũng nhìn theo hướng đó, “Lúc này anh còn chán ghét việc thằng bé khóc đó, sau này con của chúng ta khóc như thế, nước mắt nước mũi đầy mặt anh cũng định thật sự không quản sao?”
Trần Mộ Bạch dường như đã có tính toán hết, “Anh muốn sinh con gái, công chúa nhỏ sẽ không khóc đến mức xấu xí như thế, con gái của anh, thì anh sẽ không để nó phải khóc đâu.”
Cố Cửu Tư nghe thấy vậy thì bật cười, cô xoay người bước vào trong phòng, “Vậy thì em phải rửa mắt mong chờ rồi, hy vọng đến lúc đó anh đừng có lúng ta lúng túng, chân tay luống cuống đấy.”
Thời gian lại trôi đi nhanh chóng, thoắt cái lại sắp đón năm mới, hai người họ vẫn theo thói quen cũ đến suối nước nóng ở trên núi, còn chưa bước vào cổng chùa đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Một lần nữa Trần Tĩnh Khang lại ôm chặt lấy chân của Trần Mộ Bạch khóc lóc tha thiết, “Thiếu gia, em đã biết rằng hai người chắc chắn sẽ đến đây đón năm mới mà, em đã ở đây đợi cậu được nửa tháng rồi, lần này cậu đừng bỏ rơi em một mình nữa…”
Trần Mộ Bạch vuốt vuốt mũi, hất cái người đang ôm chặt lấy chân của mình ra, rồi lên tiếng, “Cũng bắt đầu thông minh ra rồi đấy.”
Bị Trần Mộ Bạch ghét bỏ, Trần Tĩnh Khang đành xoay người cầu cứu Cố Cửu Tư, “Chị Cố, em nhớ chị lắm! Sau khi hai người đi, Trần gia…”
“Câm miệng!” Trần Mộ Bạch đột nhiên lên tiếng ngắt lời, vừa đỡ Cố Cửu Tư bước vào trong, vừa quay đầu trừng mắt nhìn Trần Tĩnh Khang.
Cả Trần Mộ Bạch và Cố Cửu Tư đều cực kỳ ăn ý không lên tiếng hỏi Trần Tĩnh Khang về tình hình của Trần gia gần đây, còn Trần Tĩnh Khang dường như đã nín một bụng đầy những câu chuyện cần nói, mấy lần định lên tiếng thì đều bị ánh mắt của Trần Mộ Bạch làm cho chết nghẹn.
Sau đó, Trần Tĩnh Khang cuối cũng cũng tìm được cơ hội, kể hết tất cả những câu chuyện mà mình muốn nói ra, Trần Mộ Bạch chỉ im lặng lắng nghe, bình tĩnh giống như không nghe thấy gì hết. Đợi Trần Tĩnh Khang kể xong thì lên tiếng cảnh cáo, chuyện của Trần gia anh không muốn quản, những lời này cậu có thể nói trước mặt anh, nhưng nếu như dám nói linh tinh trước mặt Cố Cửu Tư, thì sẽ ngay lập tức biến cậu thành một Thiển Xướng khác.
Trần Tĩnh Khang ôm chặt miệng, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu liên tục.
Quay về chốn cũ, vốn luôn đem lại rất nhiều cảm xúc, cuộc sống của Trần Mộ Bạch và Cố Cửu Tư vẫn như bình thường, ăn uống, ngủ nghỉ, đi dạo quanh viện, còn có… xem kịch.
Sáng sớm ngày hôm đó, hai người họ vốn đang ngồi trước cổng phơi nắng, Cố Cửu Tư mơ màng buồn ngủ, đầu gục lên gục xuống mấy lần liền ngả vào lòng Trần Mộ Bạch.
Dạo gần đây cô ngủ rất nhiều, không phân biệt thời gian nữa, Trần Mộ Bạch thấy vậy thì kéo cô ngồi thẳng dậy, gương mặt vẫn còn mang theo nụ cười ấm áp, “Đừng ngủ nữa, bây giờ ngủ thì đêm lại không ngủ được, đi, đưa em đi xem kịch.”
Cố Cửu Tư vẫn còn mơ màng, “Đi đâu cơ?”
“Đi thì biết.”
Từ nhỏ, Ôn Nhượng đã học trung y. Kể từ sau khi lên núi, anh liền treo biển bắt đầu chữa bệnh, cũng không quan tâm việc buôn bám làm ăn có tốt không, nên mỗi ngày trôi qua cực kỳ nhàn hạ. Anh là đứa con do đích thân lão gia nhà họ Ôn đào tạo nên. Do y thuật cao minh nên thời gian trôi qua, danh tiếng bắt đầu vang xa, người đến khám bệnh cũng ngày một đông hơn, thậm chí còn có không ít người là từ nơi khác tới, chỉ có điều hiện giờ sắp đón năm mới, vào cuối năm nên cũng khá vắng vẻ.
Người nhà họ Ôn từ trước đến nay vẫn luôn đơn giản, khiêm tốn, nên Cố Cửu Tư cũng chưa từng nghe thấy cái tên Ôn Nhượng, chứ đừng nói đến việc đã gặp qua, thế nhưng chỉ cần nhìn qua dáng vẻ, khí chất ấy cũng có thể biết người này không phải là một người bình thường.
Trời xanh trong, gió thổi nhè nhẹ, Ôn Nhượng mặc một chiếc áo dài gấm màu trắng, đứng trước gió, tà áo khẽ bay bay, trông vô cùng phong nhã.
Một cô gái cười khúc khích tiến lại gần, “Này, có đón khách không?”
Ôn Nhượng liếc nhìn cô gái một cái, xoay người bước vào trong phòng rồi ngồi xuống.
Cô gái cũng ngồi xuống đối diện với Ôn Nhượng, “Sư phụ, tôi có thể hỏi anh một câu được không?”
“Được.”
“Tại sao anh và các vị sư trong chùa mặc khác nhau vậy?”
Ôn Nhượng vốn cũng không định nghiêm túc trả lời vấn đề này, “Bởi vì tôi thấy màu trắng khá là phù hợp với khí chất của tôi.”
Cô gái nghe thấy vậy thì bĩu môi, “… Không biết xấu hổ.”