Dịch: Minovan
Cố Cửu Tư đang đứng trong góc đột nhiên phì cười, đến Trần Mộ Bạch cũng hơi mỉm cười theo rồi lên tiếng giải thích, “Nghe nói cô gái này ngày nào cũng đến trêu chọc Ôn Nhượng, anh đoán chắc Ôn Nhượng sắp trả đòn rồi, hôm nay chắc chắn sẽ có kịch hay để xem.”
Ôn Nhượng làm như không nghe thấy câu nói của cô gái đó, “Đau đầu, đau lưng, đau chân, đau bụng, tất cả những chỗ có thể đau thì cô đều đau cả rồi, hôm nay không biết lại đau chỗ nào đây?”
Cô gái xòe bàn tay ra, cũng lười phải bịa thêm một lời nói dối, “Chỗ nào cũng đau, anh bắt mạch cho tôi trước đi.”
Một loạt các tiếng động loạt xoạt vang lên, Ôn Nhượng vẫn mang theo vẻ mặt đầy nhẫn nhịn, “Cô gái, tôi đang bắt mạch cho cô, cô sờ tay tôi làm gì.”
“Ồ.”
Lại qua được một lúc, Ôn Nhượng lạnh mặt lên tiếng hỏi, “Sờ đã đủ chưa?”
“Chưa.”
Cho đến khi ánh mắt của Ôn Nhượng bắt đầu toát ra sự lạnh lẽo, cô gái nào đó mới biết đường buông bỏ, để mọi thứ trở lại theo đúng như cũ, thế nhưng…
Ôn Nhượng nhíu chặt mày, như có điều gì suy nghĩ, “Đã kết hôn chưa?”
“Chưa.”
“Đã có bạn trai chưa?”
Cô gái liếc nhìn Ôn Nhượng một cái sau đó thẹn thùng trả lời, “Có rồi.”
Ôn Nhượng ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt cực kỳ nghiêm túc hỏi, “Có mấy bạn trai?”
“…” Cô gái nào đó quả nhiên muốn nổi cáu.
Ôn Nhượng cũng coi như biết chừng mực, để cô gái kia bình tĩnh mới tiếp tục, nhưng vừa mới mở miệng thì…
“Cô gái này, cô có thai rồi.”
Ngón tay chỉ về phía Ôn Nhượng run rẩy kịch liệt, “Linh tinh! Tôi còn chưa… sao có thể có thai được! Người xuất gia không được nói dối!”
Ôn Nhượng ưỡn thẳng lưng trả lời, “Tôi không phải người xuất gia, tôi có tóc.”
“… Nếu anh không phải người xuất gia thì có thể cưới tôi rồi.”
“Xin lỗi thí chủ, đối với người xuất gia, vạn vật đều chỉ là hư vô.”
“Không phải anh vừa nói anh có tóc nên không phải người xuất gia sao?”
“À, lúc tôi muốn mình là người xuất gia thì sẽ là người xuất gia, lúc không muốn thì sẽ không phải. Một bông hoa là một thế giới, mỗi thân cây là một kiếp phù sinh, một lần ăn là ăn một bát, mỗi lần ngủ là ngủ nguyên ngày, a di đà phật, thiện tai thiện tai.”
(*Đoạn này anh vừa trích lời Phật vừa tự bịa =)))
“…” Cô gái hất tay bực dọc bỏ đi.
Ôn Nhượng quay đầu nhìn hai người nào đó ngồi trong góc nãy giờ, vô cùng tốt tính hỏi, “Xem đã đủ chưa?”
Còn chưa dứt lời liền nhìn thấy một vị hòa thượng có chòm râu bạc phếch xuất hiện trước mặt Ôn Nhượng.
Sư chủ trì nói những lời thấm thía sâu xa một lúc rất lâu, biến những câu nói đơn giản thành nhưng câu nói đầy tính Phật pháp, nói trắng ra thì chính là biến chuyện đơn giản thành phức tạp. Tóm gọn lại thì chỉ có một ý thế này, nữ thí chủ nào đó con người cũng rất được, cậu xem hôm nào ngày đẹp thì cưới luôn được không?
Ôn Nhượng liếc nhìn vị sư chủ trì nào đó kiêm cả việc mai mối rất chuyên nghiệp một lúc lâu, “Sư chủ trì, thầy định làm gì?”
Vị sư chủ trì lau lau mồ hôi, “Đó là cháu gái ta.”
Ôn Nhượng nghe vậy thì vẫn vô cùng bình tĩnh, “Nghe nói tục danh của thầy là họ Triệu, cô gái đó hình như không phải họ Triệu.”
Vị sư nào đó mặt không đổi sắc thêm lời, “À, đấy là cháu gái của cháu ngoại của mẹ vợ của em vợ ta.”
Ôn Nhượng tiếp tục lên tiếng vạch trần, “Nghe nói từ nhỏ đến lớn thầy đều ở trong chùa, sao lại có em vợ vậy?”
Vị sư chủ trì tiếp tục lau mồ hôi hột, “À, nó là…”
Ôn Nhượng không chịu được nữa liền lắc tay, “Đủ rồi, cô ấy rốt cuộc đã cho ông lợi ích gì vậy?”
Vị sư chủ trì xấu hổ cười cười, những nếp nhăn trên trán chau lại một chỗ, “Chuyện này à… haha…haha…”
Trưa ngày hôm sau, lúc Cố Cửu Tư và Trần Mộ Bạch đi dạo trong vườn lại bắt gặp được một màn kịch hay.
Ôn Nhượng đang bế trong lòng một tiểu hòa thượng chỉ tầm 3,4 tuổi, trên người tiểu hòa thượng mặc một bộ quần áo của tăng ni trong chùa, trên cổ còn đeo một tràng hạt, trông cũng thật ra dáng.
Cô gái chỉ về phía tiểu hòa thượng, lên tiếng hỏi, “Đây là ai vậy?”
Ôn Nhượng tỏ ra vô cùng tự hảo, “Con của tôi.”
Cô gái nghe thấy vậy thì lại chau mày, “Không phải anh là người xuất gia sao?”
Ôn Nhượng xoa xoa cái đầu trụi lủi của đứa bé, “Ai quy định rằng người xuất gia thì không được nhặt con về nuôi vậy?”
“Anh nhặt? Nhặt được ở đâu? Vậy sao không trả lại đi.”
Ôn Nhượng dường như có chút buồn bã, thở dài một hơi, “Nhặt được trước cửa chùa, cũng được vài năm rồi, giấy thông báo cũng đã dán được vài năm mà vẫn không có ai tới nhận, làm sao mà trả lại được.”
Vẻ mặt cô gái vui vẻ hẳn lên, “Vậy anh có con trai rồi, không ngại có thêm mẹ của đứa bé nữa chứ?”
“Có.”
“Tại sao?”
“Bởi vì đứa bé này có mẹ.”
“Là ai?”
“Sao tôi biết được.”
“Nó không phải con trai anh sao? Sao anh lại không biết được chứ?”
“Không phải đã nói rồi sao, là tôi nhặt được, sao tôi biết được.” Nói dứt lời, Ôn Nhượng nhéo nhéo mặt của đứa bé, lên tiếng đầy thâm ý, “Con trai à, có thấy không, sau này đừng chơi với chị này nhé, chị ấy ngốc lắm.”
Vị hòa thượng trắng nõn trong lòng anh nghiêm túc gật đầu một cái, hai bàn tay múp míp vòng qua cổ của Ôn Nhượng, không muốn nhìn cô gái kia nữa.
Cô gái bị người khác ghét bỏ, một lần nữa, tay run run chỉ về phía Ôn Nhượng, “Anh…”
Ôn Nhượng hếch cằm lên, nhìn cô gái đầy khiêu khích.
Cô gái cứ “Anh” cả một lúc cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đành trợn tròn mắt nhìn Ôn Nhượng đang bình tĩnh bước xa dần mà thôi.
Cố Cửu Tư khẽ hỏi Trần Mộ Bạch, “Ôn Nhượng thích cô gái ấy đúng không?”
“Ôn Nhượng à…” Trần Mộ Bạch chỉ vào đầu mình, “Anh ta bị điên đấy.”
Hai người họ gặp lại cô gái kia một lần nữa là vào một buổi trưa của mấy ngày hôm sau, cô gái đột nhiên bước đến chỗ bàn ăn, vô cùng vui vẻ, phấn kích bày mấy đĩa thức ăn từ trong hộp cơm ra trước mặt Ôn Nhượng. Hai tay cô run run nghiêng nghiêng bê nốt chiếc đĩa cuối cùng ra, nhưng dưới ánh mắt và sự chú ý của tất cả mọi người, cô đã không phụ sự mong đợi mà đổ hết lên bộ áo dài trắng tinh của Ôn Nhượng. Tất cả các vị tăng sư vốn vừa làm diễn viên quần chúng vừa xem kịch hay đều bất động, tất cả những ai hiểu rõ về Ôn Nhượng thì khóe môi đều khẽ giật, rơi vào sự trầm mặc đến đáng sợ.
Một lúc sau, Trần Mộ Bạch mới chậm rãi lên tiếng, “Anh nhớ hồi còn nhỏ, không cẩn thận làm đổ mực lên tay áo của anh ta, chỉ bé bằng hạt vừng mà anh ta đuổi giết anh suốt cả một tháng.”
Giọng nói của Trần Mộ Bạch không quá lớn cũng không quá nhỏ, cô gái phản ứng cũng rất nhanh, thấy sắc mặt của Ôn Nhượng biến đổi thì cầm hộp cơm chạy một mạch.
Sau ngày hôm đó thì tuyết bắt đầu rơi, có lẽ do đường lên núi không dễ đi nên Trần Mộ Bạch và Cố Cửu Tư không gặp được cô gái đó nữa. Tuyết rơi mãi cho đến đúng hôm giao thừa mới dừng lại, Cố Cửu Tư ngủ từ trưa đến khi trời đã tối đen mà vẫn chưa tỉnh, Trần Tĩnh Khang thì bận rộn chuẩn bị nồi lẩu theo đúng thông lệ hàng năm, lúc trở về thì bắt gặp Trần Mộ Bạch đang ngồi trên bậc thềm đá, ngẩng đầu ngắm trăng.
Trần Mộ Bạch nghe thấy tiếng bước chân mới hoàn hồn, đột nhiên anh lại khẽ mỉm cười, không biết bắt đầu từ lúc nào, anh có thể phán đoán ra được tiếng bước chân có phải là của cô hay không.
Trần Tĩnh Khang không bước lại đó, anh vẫn quay lưng lại với cậu, chợt lên tiếng hỏi, “Cô ấy vẫn chưa tỉnh à?”
Trần Tĩnh Khang đưa bầu rượu và một chiếc ly ra trước mặt Trần Mộ Bạch, “Vẫn chưa tỉnh, thiếu gia, trời lạnh rồi, cậu uống một chút đi cho ấm người.”
Trần Mộ Bạch nhận lấy, ly rượu ấm nóng trôi xuống bụng, luồng nhiệt ấm áp cũng bắt đầu lan dần ra, anh đột nhiên đứng dậy, “Đi theo tôi đến một nơi.”
Trong sảnh chính nọ, Trần Mộ Bạch đứng trước bức tượng Phật, nhìn Trần Tĩnh Khang đang đốt sáng hai ngọn đèn, vị sư già không biết hai người họ đang đốt đèn vì ai, thế nhưng cũng có thể nhìn thấu được tâm sự của người trẻ tuổi lạnh lùng này, chậm rãi lên tiếng, thật lòng đối xử tốt với một người, không để người đó chịu tổn thương, cũng là một cách tu hành.
Trần Mộ Bạch nhìn ngọn lửa đang không ngừng nhảy múa, giống như có điều suy nghĩ, “Nếu như người đã không còn thì sao?”
“Nếu như người đó đã không còn, thì nên đối xử thật tốt với người đang sống.”
Đằng sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc, Trần Mộ Bạch quay đầu liếc nhìn Ôn Nhượng một cái, anh vẫn mặc chiếc áo dài màu trắng đó, nhàn nhã bước từng bước lại gần.
Trần Mộ Bạch chớp mắt lên tiếng, “Có thể nói ra những lời này, chắc anh cũng quyết định xuống núi rồi nhỉ? Đĩa thức ăn đó hất vào lòng anh rồi à?”
Gương mặt anh tuấn của Ôn Nhượng trong ánh sáng nhá nhem của ngọn đèn bỗng trở nên hoảng hốt, ngay đến cả nụ cười cũng vơi đi vài phần, một lúc sau mới lên tiếng, “Cứ nói đi.”
“Đúng là bác sĩ thì không thể tự chữa cho mình nhỉ.” Trần Mộ Bạch khẽ cười, sau đó quay người rời đi.
Lúc Trần Mộ Bạch quay trở lại, Cố Cửu Tư đã tỉnh dậy, đang ngồi bên giường nói chuyện điện thoại.
“Vâng, con biết rồi, ba nhớ chú ý sức khỏe… có ở đây, ba muốn nói chuyện với anh ấy sao?”
Cô nói xong thì đưa điện thoại về phía anh, dùng khẩu hình để nói cho anh biết đầu dây là ai.
Trần Mộ Bạch nhận máy, sau khi nói vài câu thì cúp điện thoại, đột nhiên quay đầu hỏi cô, “Năm ngoái, sau khi tiễn Thư Họa về có phải em cũng nhận được điện thoại của ba?”
Cố Cửu Tư hơi sững người lại, suy nghĩ một lúc, “Sao anh lại biết?”
Lúc đó Trần Minh Mặc để Cố Qua liên lạc với cô, chẳng qua là vì muốn thức tỉnh cô, để cô không quên mục đích ban đầu của mình là gì.
Sắc mặt của Trần Mộ Bạch đột nhiên trở nên khó coi, hừ lạnh một tiếng, “Có một số người, mỗi lần vừa bước được một bước, ngay một giây sau đã tức khắc rút chân về, nghĩ một chút thì biết ngay chứ sao.”
Lúc mới đầu, anh không biết đến sự khó xử của cô, nên thường tức giận vì sự thất thường ấy, bây giờ nhớ lại, rốt cuộc mới hiểu rốt cuộc là vì sao.
Cố Cửu Tư mỉm cười, kéo nhẹ cổ tay anh, “Con người anh sao mà thù dai vậy, chuyện đã lâu như thế rồi còn nhắc lại.”
Cô vừa mới tỉnh dậy, gương mặt trắng hồng, mịn màng, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều so với lúc trước, ngay đến cả giọng nói cũng nhẹ nhàng ấm áp hơn hẳn, giọng điệu vẫn còn mang theo sự biếng nhác khi vừa mới ngủ dậy, trong lòng Trần Mộ Bạch khẽ động, anh bất giác mỉm cười theo, nắm chặt lấy bàn tay cô, “Không nói nữa, ngủ lâu vậy chắc đau đầu rồi phải không, ra ngoài đi dạo một lát.”
Cố Cửu Tư thuận tay nhấc điện thoại lên, liếc xem giờ, cô hoảng hốt kêu lên, “Đã muộn như vậy rồi, sao anh không gọi em? Anh đã ăn cơm chưa?”
Trần Mộ Bạch vốn đang cúi đầu quàng khăn cho cô, nên chỉ khẽ trả lời, “Không nỡ gọi em dậy.”
Sắc mặt anh lúc ấy rất chăm chú để cài nút áo khoác cho cô, giống như chỉ là bâng quơ trả lời cô, cũng lại giống như đó là một lẽ hiển nhiên, bởi vì từ tận sâu đáy lòng anh, đó là một câu hỏi không cần phải suy nghĩ cũng có thể đưa ra được đáp án.
Cố Cửu Tư cúi đầu, khóe môi không kiềm được mà hơi cong lên.
Hai người bọn họ đi dạo trong sân viện, cuối cùng lại đến dưới tháp đồng hồ.
Trần Mộ Bạch ngẩng đầu lên nhìn rồi hỏi Cố Cửu Tư, “Muốn lên trên xem không?”
Cố Cửu Tư gật nhẹ đầu.
Hai người đứng trên đỉnh tháp cùng ngắm nhìn về phương xa, nhất thời không một ai lên tiếng, quay lại nơi chốn cũ, nhưng vẫn may người xưa vẫn còn đây.
Trần Mộ Bạch khẽ chạm nhẽ lên từng vết hoa văn trên tháp, đột nhiên lên tiếng, “Năm ngoái anh hứa sẽ thực hiện giúp em 3 điều ước, em đã dùng một cái vì chuyện của Diêu Ánh Giai, vẫn còn 2 điều nữa, 0h còn chưa qua, coi như vẫn còn giá trị.”
Cố Cửu Tư mỉm cười, “Những thứ anh hứa cho em, đâu chỉ dừng lại ở 3 điều ước, còn những điều em mong muốn anh cũng đâu chỉ hoàn thành giúp em một cái.”
Trần Mộ Bạch vốn còn định lên tiếng nói thêm gì nữa, nhưng đột nhiên lại nghe thấy pháo hóa nổ bung trên bầu trời, hai người cùng lúc quay đầu về phía đó.
Những chùm pháo hoa đầy màu sắc chợt bay vút lên bầu trời, rồi nở rộ, nhất thời khiến cho màn đêm đen tĩnh mịch trở nên rực sáng, lấp lánh.
Cố Cửu Tư nở nụ cười đầy hạnh phúc, định quay ra gọi Trần Mộ Bạch cùng xem thì vừa xoay người đã nhìn thấy anh đang quỳ một gối xuống trước mặt cô, khiến cho cô sững sờ trong giây lát.
“Ba em nói, hồi còn bé, mỗi lần đến sinh nhật em đều ước có thể xem pháo hoa vào đêm giao thừa.”
“Anh đã xem tất cả các đoạn video về các cuộc thi của em hồi trước, có một lần khi được trao giải em đã từng ước 1 điều, bản nhạc của nhạc sĩ dương cầm mà em thích anh đã tìm được rồi.”
“Còn chưa đến 0h, 3 điều ước mà anh hứa sẽ làm cho em anh đều đã làm hết.”
“Còn nữa, Cố Cửu Tư, anh yêu em, lấy anh nhé!”
Cô chưa từng bao giờ nghĩ tới, người đàn ông tên Trần Mộ Bạch này sẽ vì cô mà hao tổn nhiều tâm huyết đến vậy. Cô cũng chưa từng nghĩ tới, người đàn ông Trần Mộ Bạch này lại coi trọng lời hứa giữa anh và cô đến thế. Cô càng chưa bao giờ nghĩ tới, người đàn ông Trần Mộ Bạch ấy sẽ có một ngày quỳ gối xuống trước mặt cô, nói rằng anh ấy yêu cô.
Những lời này cô đã từng nói với anh, nhưng không nói được trước mặt anh. Lúc đó, cô ôm theo nỗi tuyệt vọng rằng kiếp này sẽ không thể gặp nhau được nữa, còn anh lại đem đến một lời ước hẹn kiếp này vĩnh viễn không rời xa.
Trong tay anh không phải là chiếc nhẫn kim cương, mà là dây đồng tâm kết ngày hôm đó.
Hai mắt Cố Cửu Tư đỏ hồng lên, nhưng vẫn cố gắng kiềm nén nở một nụ cười, hơn nữa còn cố ý chêu trọc anh, “Mộ thiếu của chúng ta dạo này xuất chiêu không còn giống bình thường nữa rồi, ngay đến cả địa điểm cầu hôn cũng khác người đến thế này, keo kiệt đến mức còn không nỡ mua một chiếc nhẫn kim cương.”
Trần Mộ Bạch hơi nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm một câu, “Thực ra là có mua rồi.”
Cố Cửu Tư nhìn thẳng vào mắt anh, “Trần Mộ Bạch, tại sao lại là em?”
Trần Mộ Bạch khẽ nở một nụ cười, “Thực ra em biết mà. Từ khi được thấy hoa đào nở, cho đến nay chẳng chút nghi ngờ”
(*Thực ra câu này trích từ một tác phẩm Phật pháp của thiền sư Linh Vân Chí Cần, bởi vì một lần ngắm hoa đào mà ngộ đạo
“Ba chục năm qua tầm kiếm khách
Bao lần lá rụng với cành trô
Từ khi được thấy hoa đào nở
Cho đến ngày nay chẳng chút ngờ. (Thích Phước Hảo, Thích Thông Phương dịch). Thật ra câu này mọi người còn cố gắng lý giải theo cách khác về nhân duyên: ngẫu nhiên vào một thời điểm thích hợp, gặp được một người thích hợp thì dĩ nhiên sẽ tạo nên một câu chuyện tình đẹp)
Nước mắt của Cố Cửu Tư cuối cùng cũng rơi xuống, cô chỉ vào bụng mình, “Đến bây giờ, em còn có thể hối hận được nữa sao?”
Trần Mộ Bạch mỉm cười rồi đứng dậy ôm cô vào lòng.
Vào một đêm tuyết rơi của mấy năm trước, tình cảm vốn đã âm thầm nảy sinh, dây dưa không dứt. Sự dịu dàng, ấm áp, yêu thương của cả một đời này trong một phút giây nào đó bỗng nhiên đâm chồi, nảy lộc, rồi khắc cốt ghi tâm, không oán không hận.
Vốn là một khung cảnh tình cảm duy mỹ bỗng bị một tiếng hét làm cho đứt đoạn, “Trần tam nhi! Cậu lại đốt pháo hoa trong chùa! Cậu có biết thế nào là đất Phật thanh tịnh không hả!”
Hiếm khi mới thấy Ôn Nhượng nổi giận đến vậy, Trần Mộ Bạch đứng từ trên nhìn xuống dưới, “Năm nào tôi cũng đốt, tại sao có mỗi năm nay anh lại phản ứng quá đà như vậy?”
Giọng nói run run của Trần Tĩnh Khang từ bên cạnh bỗng truyền tới, “Em…em đốt không cẩn thận, nên tàn pháo rơi vào đúng chỗ… sau đó đốt cháy quần áo của…”
Ôn Nhượng vốn vẫn luôn tự tự hào vì chiếc áo dài tu hành này của mình, ngoài chiếc áo bị một cô gái nào đó hất đồ ăn lên người giặt không sạch, cộng thêm cả chiếc bị một cô gái nào đó tự xung phong đi giặt hộ cuối cùng làm bẩn nên không thể mặc nữa thì cuối cùng chỉ còn chiếc áo này có thể mặc để gặp người khác mà thôi, không ngờ lại bị tàn pháo đốt cho thủng một lỗ…
“Trần tam nhi, tôi với cậu chưa xong đâu!”
Trần Mộ Bạch không quan tâm đến anh ta, anh vẫn tiếp tục ôm Cố Cửu Tư xem pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời, hơi cúi đầu xuống nói khẽ bên tai cô, “Ai muốn chưa xong với anh ta chứ, cả đời này anh chỉ chưa xong chuyện với em thôi.” Cố Cửu Tư hơi quay đầu lại, khẽ mỉm cười nói, “Được.”