Đánh giá: 9.8/10
từ 841
lượt
Thể loại: Hào môn, tương ái tương sát, HE
Dịch: Minovan
Cover des: Lăng Trúc Vô Ảnh
Văn án
Cố Cửu Tư ép bản thân phải bình tĩnh bình tĩnh, nhưng âm điệu của cô không khó nghe ra được là cô đã nghiến răng nghiến lợi mạnh cỡ nào.
”Thiếu gia Mộ, anh làm cái chuyện không ra gì như vậy, không sợ sẽ bôi nhọ danh tiếng Tam thiếu Trần gia sao?”
Trần Mộ Bạch lại vẫn bình thản, còn có thời gian ngẫm nghĩ, bảo rằng nghe lời nói của Trần Tĩnh Khang, có nhiều người khen anh “ngũ hành thiếu đạo đức”, trong mệnh mang chữ “tiện”,…là phẩm tính tuyệt vời truyền lại cho đời sau.
Thản nhiên hồi ức xong, anh kết luận: “Tôi quyết định sẽ đem những lời này trở thành kim chỉ nam mà nỗ lực thực hiện đến cùng, cả đời không dừng, không ngừng phấn đấu.”
Cố Cửu Tư trong nháy mắt không còn tức giận nữa, im lặng, im lặng, tiếp tục im lặng.
Những lời này… là cô nói, một từ cũng không sai, từ việc này không có thể nhìn ra được Trần Mộ Bạch không chỉ có bộ não siêu khủng mà còn là người thù dai nhớ lâu.
Chỉ là cô không nghĩ đến Trần Tĩnh Khang có thể đem y nguyên lời cô, nói lại cho Trần Mộ Bạch. Mặc dù mỗi lần cô khen anh, Trần Tĩnh Khang đều dè dặt túm lấy ống tay áo cô bảo cô nhẹ giọng một chút, thế nhưng dù cho cô chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, tuy hiểu được thế nào là nhẫn nhịn, phải luôn biểu hiện dáng vẻ thành thục chín chắn, thế nhưng suy cho cùng cô vẫn còn ít tuổi, tất nhiên cũng có những lúc không kìm nén được. Mỗi lần không khống chế được như vậy, cô đều nắm chặt tay áo, âm điệu gào lên còn lớn hơn, “Tôi sợ cái gì, cậu đi nói với anh ta, tôi đang muốn nói cho anh ta nghe đấy!”
Thật ra ai nghe cũng hiểu được, những lời đó đều là nói khi đang tức giận, không đáng bị trách mắng.
Nhưng cô thực sự không thể nào ngờ tới Trần Tĩnh Khang lại nghe lời đến như vậy, thật sự không thể nào ngờ được.
Trần Tĩnh Khang thật không phải là người.
Lúc này, ngoài chột dạ ra, Cố Cửu Tư còn cảm thấy buồn phiền và tức giận.