Sauk hi chất đồ ăn lên xe, Miêu Doanh Đông chở Kiều Duyệt Nhiên về nhà, để đồ xuống rồi hai người đi lên núi.
Kiều Duyệt Nhiên rất buồn ngủ, cô liền ngủ trên xe.
Miêu Doanh Đông nhìn cô, không nói gì.
Đi lên núi, Kiều Duyệt Nhiên vẫn luôn luôn ngủ!
Lúc đến nơi, đã sặp tối rồi. Nhưng mới đầu hạ, tất cả đều rất đẹp.
Cảnh đẹp của đầu mùa hạ, suốt đường đi Kiều Duyệt Nhiên không hề nhìn thấy.
Nơi đến là một ngôi nhà bằng gỗ, nền cũng bằng gỗ, cửa sổ hay cái gì cũng đều bằng gỗ, tất cả đều bằng gỗ, chất liệu rất tốt, vừa sang vừa đẹp.
Kiều Duyệt Nhiên mở mắt, cảm thấy ở đây rất đẹp.
Cô đem đồ ăn xuống bếp, sau đó đứng trước cửa sổ.
Ngoài cửa sổ chính là núi, nhiệt độ trên núi lạnh hơn trong thành phố rất nhiều. Không gian trên núi rất yên tĩnh, giống như tiên cảnh giữa nhân gian, rất đẹp.
“Ở đây đẹp quá!” Cô quay người nói với Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông đang ngồi giữa phòng khách, xếp bang ngồi bên cạnh một cái bàn, uống trà.
“Thích không?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Ừm, rất thích!” Kiều Duyệt Nhiên tiếp tục nói.
“Nếu thích sau này cô có thể đến thường xuyên.”
“Thật sao? Người ta cho phép không? Cảm giác nếu ở đây, mọi phiền muộn đều không còn nữa!” Chính xác là Kiều Duyệt Nhiên tạm thời gác lại tất cả phiền muộn sang một bên rồi. Với lại,Miêu tiên sinh nói có hẹn gặp ai đó ở đây, Kiều Duyệt Nhiên theo bản năng nghĩ rằng nơi đây rất đắt,chính là nơi mà người có tiền đến để tiêu khiển đi.
Những gì không như ý trong cuộc sống, tạm thời gác qua một bên đi.
“Cô có thể hỏi chủ nhân.” Miêu Doanh Đông rót một ly trà.
Bình trà này làm bằng sứ, lúc rót trà, âm thanh nghe rất êm tai.
“Chủ nhân là ai ạ?” Kiều Duyệt Nhiên không hiểu.
“Tôi!”
Kiều Duyệt Nhiên há hốc mồm.
Miêu Doanh Đông vẫn đang rót trà, phát ra âm thanh rót trà ở trên núi nghe rất êm tai.
“Cô có thể hỏi anh ta, nấu cơm ngủ cùng có thể ở đây một ngày không?” Miêu Doanh Đông tiếp tục nói.
Kiều Duyệt Nhiên quay người, cực kì không vui vẻ gì.
Lúc Miêu Doanh Đông nói câu này, dường như mang theo ý cười. Câu này, khiến Kiều Duyệt Nhiên không biết phải nói gì tiếp theo.
Cô vẫn quay lưng về phía Miêu Doanh Đông, lát sau cô nói, “Miêu tiên sinh, tôi đi nấu cơm đây!”
Sau đó đi vào bếp.
Phòng bếp cũng giống như phòng khách, đối diện với nơi nấu ăn cũng là những dãy núi lượn lờ. Nhưng thây phong cảnh đẹp như vậy, chứng tỏ tâm tình của Kiều Duyệt Nhiên cũng rất tốt.
Lúc nấu cơm, cô khóc. Cô cố gắng cắn chặt răng, không để phát ra tiếng khóc.
Cô không yêu cầu Miêu Doanh Đông xem trọng cô, nhưng anh cũng đừng cứ mỉa mai cô như vậy?
Xuất thân của cô thấp không phải là lỗi của cô, không có tiền cũng không phải là lỗi của cô.
Cô luôn nỗ lực tự dựa vào bản thân, muốn ngược dòng ngoi lên, đây có gì sai chứ?
Ngủ với anh chẳng qua chỉ là vạn bất đắc dĩ. Nếu như cô có thân phận như Cố Tam Nhi, cô làm sao lại lưu lạc đến mức này chứ?
Lúc ăn cơm,Kiều Duyệt Nhiên ăn rất ít, tâm tình rõ ràng không tốt. Nhưng hình như ở đây chỉ có một phòng ngủ, lúc nãy ý của Miêu Doanh Đông rất rõ ràng: Tối nay, anh muốn cô! Nhưng tối qua mới làm, cô thật sự rất mệt.
Bởi vì vị khách kia sáng mai mới đến, nên họ phải ở lại đây một đêm.
Trong đêm tối trùng trùng, cô với Miêu Doanh Đông ở cùng một phòng, trên một cái giường. Loại tình cảnh này, cô không còn xa lạ gì nữa.
Nhưng bởi vì hai người ở trên núi không có ai, cho nên, lúc hôn Miêu Doanh Đông, sinh ra một loại cảm giác không hiểu về số mệnh, lại còn có một cảm giác rất thân thiết.
Chẳng qua, tất cả cảm giác thân thiết này đều có lí do.
Bởi vì Miêu Doanh Đông nói rồi, hôm này sẽ trả cho cô gấp ba lần.
Miêu Doanh Đông đúng là một nhà tư bản chân chính, từng chút từng chút một bóc lột cô.
…
New York, nhà Tam Nhi.
Lúc Tam Nhi đi từ trên lầu xuống, đến bậc cuối cùng, suýt nữa bị té.
Nam Lịch Viên vội vàng chạy đến đỡ lấy cô, sau đó bồng cô lên trên lầu.
Lúc lên cầu thang, Tam Nhi đăm chiêu nhìn Nam Lịch Viễn.
“Anh lo lắng cho em, hay lo lắng cho giống mầm của anh?” Tam Nhi hỏi.
“Sao lại càng ngày càng trắng trợn như vậy?” Giọng Nam Lịch Viễn trầm tĩnh.
“Lẽ nào không phải vì giống mầm của anh sao?” Tam Nhi lại hỏi.
Trước đây, loại chuyện này cô ngại không dám nói. Từ khi theo Nam Lịch Viễn, ngày càng bị anh nhiễm rồi. Theo lâu rồi, cô càng hơn cả anh.
“Chuyện của Miêu Doanh Đông và Kiều Duyệt Nhiên em đừng quan tâm nữa, hai người bọn họ không có kết quả đâu!” Nam Lịch Viễn đột nhiên nghĩ đến cái gì, hình như gần đây Tam Nhi luôn ghép đôi hai người bọn họ.
“Anh tưởng rằng em muốn tác hợp cho hai người bọn họ sao?” Nam Lịch Viễn đặt cô lên giường, cô thuận tay ôm lấy cổ anh.
“Vậy thì vì sao?”
“Thứ nhất, em cảm thấy hai người bọn họ rất hợp nhau. Thứ hai, xuất thân của Tiểu Kiều không tốt, em liền so sánh với anh hai nhà em. Đều là dâu rể nhà họ Miêu, nhưng nghĩ cũng biết, so với Tiều Kiều, anh hai em như sao trên trời. Một năm cũng sắp hết rồi, đến lúc đó, dì nhất định sẽ kiểm tra anh hai em. Nhưng với Tiều Kiều, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, mẹ chồng nàng dâu vốn dĩ là địch thủ trời sinh. Chuyện của Tiểu Kiều như thế nào, đó cũng là việc của anh cả rồi, em quản không nổi! Với lại, đến lúc đó, bất kể anh cả và Tiểu Kiều như thế nào, nhưng giữa hai người chắc chắn có mờ ám. Em muốn chuyển sự chú ý của dì, đem anh hai của em biến thành như một đóa hoa!”