Trên núi.
Miêu Doanh Đông và Kiều Duyệt Nhiên đang ngủ, bây giờ đã là hơn một giờ đêm.
Nửa đêm cô nằm mơ thấy ác mộng, thấy Hứa Thế An qua đời, rất bất ngờ, sau đó cô trở thành người tứ cố vô thân, đơn độc lẻ loi một mình, đối mặt với nghèo khó lại không có ai để dựa vào.
Có lẽ là tình hình của Hứa Thế An càng ngày càng xấu.
Cô chợt im lặng, từ trên giường đứng dậy.
Sâu trong tiềm thức cô luôn ghi nhớ lời Miêu Doanh Đông nói, không được có bất cứ quan hệ gì với người đàn ông khác, anh ta không thích.
Loại quan hệ mà anh ta nói chính là chỉ thể xác. Kiều Duyệt Nhiên luôn cẩn trọng, dè dặt, dù trong lòng nhớ, cũng sợ anh biết.
Cho nên dù trong giấc mơ, tiềm thức này cũng khống chế cô.
Cô ngồi trên giường, tim đập nhanh đầy bất an.
Miêu Doanh Đông cũng thấy động tác của cô nhưng khi cô nghiêng đầu nhìn anh liền nhắm mắt, giả vờ như không biết gì cả.
Cô mặc áo ngủ màu trắng, tóc xõa ngang lưng.
Kiều Duyệt Nhiên khó chịu đưa hai tay ôm mặt, khó chịu.
Hôm nay mẹ Hứa Thế An trông anh.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin cho mẹ Hứa Thế An hỏi tình hình của anh như thế nào.
Người đi trông bệnh nhân thường không ngủ được, có ngủ cũng không thể ngủ sâu nên mẹ Hứa Thế An rất nhanh đã trả lời lại: Nó rất ổn.
Kiều Duyệt Nhiên lại thở dài một hơi, không có chuyện gì thì tốt.
Cô lấy lại bình tĩnh đi ngủ tiếp, nằm quay lưng về phía Miêu Doanh Đông.
Có thể vì hôm nay cô bị một trận hoảng sợ nên mới ngủ không tới một giờ trong miệng liền bắt đầu lẩm bẩm: “Hứa… Hứa…”
Âm thanh rất nhỏ.
Nội dung phía sau làm sao cũng không chịu nói ra.
Quả thật cô rất sợ Miêu Doanh Đông biết. Sợ anh biết rằng cô đang ngủ cùng anh mà lại nghĩ tới người đàn ông khác.
Cho dù ở trong mơ cô cũng rất sợ hãi.
Nhưng dù chỉ một chữ “Hứa” này, Miêu Doanh Đông đã nghe thấy.
Buổi tối Kiều Duyệt Nhiên ngủ không ngon nên sáng sớm đã thức dậy. Thấy Miêu Doanh Đông bên cạnh vẫn ngủ say, Kiều Duyệt Nhiên lặng lẽ xuống giường chải đầu, buộc tóc lên, cô cởi thắt lưng của Miêu Doanh Đông ra, đổi áo ba lỗ, mặc lên một cái áo thun. Hôm qua cô thấy thời tiết trong núi rất lạnh nên hôm nay ra ngoài cô còn cầm thêm một cái áo khoác.
Cô vào bếp nhìn một chút, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong lại đi vào phòng ngủ nhìn Miêu Doanh Đông một cái.
Anh đang đắp chăn nhưng bả vai lộ ra ngoài, cửa sổ mở có gió thổi tới, gió trong núi mặc dù mát mẻ nhưng vào buổi sáng sớm lại khá lạnh.
Cô ngồi bên giường kéo chăn lại cho anh, đi khép cửa sổ lại một chút.
Cô đoán chắc anh không dậy ngay được nên đi ra ngoài.
Không khí trong núi rất tốt, cô muốn một mình đi dạo xung quanh, trước kia cô chưa từng tới nơi nào như vậy.
Đây đều là những nơi mà người có tiền mới có thể tới.
Cô cầm điện thoại di động trong tay, sợ lúc Miêu Doanh Đông tỉnh dậy không tìm được mình.
Chạy hết một vòng trên núi, lại hỏi một lần tình trạng của Hứa Thế An, mẹ anh nói rất tốt để không khiến Kiều Duyệt Nhiên lo lắng.
Tinh thần của Kiều Duyệt Nhiên không tệ, cô còn hái một bó hoa tươi.
Hoa tươi trên núi đẹp hơn ở dưới núi rất nhiều, chúng rực rỡ giống như anh túc vậy, khiến người ta không thể dời mắt.
Cô nhìn đồng hồ một chút thấy cũng đến lúc về nhà rồi.
Lúc bước vào phòng khách cô ngạc nhiên, trong phòng ngoại trừ Miêu Doanh Đông còn có một người ngoại quốc, có vẻ lớn tuổi, chắc khoảng hơn năm mươi.
Hai người đang ngồi xếp bằng đối diện nhau trong phòng khách uống trà.
Họ khiến người khác cảm giác như đang nhìn thấy thế ngoại cao nhân nhàn nhã nghỉ ngơi vậy.
Miêu Doanh Đông chậm rãi nhìn lên Kiều Duyệt Nhiên, Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy mình có chút thô lỗ.
Anh nhìn bó hoa trong tay cô.
“Cô rất thích hoa?” Anh chậm rãi hỏi, chẳng hề phân biệt tình huống.
Lần trước Kiều Duyệt Nhiên cũng hái một bó hoa để trong nhà anh nhưng đã bị anh ném đi.
Anh rất kỹ tính.
“Ừ.” Kiều Duyệt Nhiên trả lời.
“Cắm vào đi.” Anh nói.
Không phải vứt đi sao?
Cô nghĩ rằng lúc mình về có lẽ Miêu Doanh Đông cũng vừa mới thức dậy nhưng anh không chỉ dậy rồi mà nhìn anh còn có vẻ đã dậy từ lâu.
“Ethan, người của anh?” Người nước ngoài dùng tiếng Anh hỏi Miêu Doanh Đông.
“Đúng.” Miêu Doanh Đông dùng tiếng Anh trả lời lưu loát.
Kiều Duyệt Nhiên lớn lên ở Mỹ từ nhỏ, có thể nói tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ của cô cho nên đối với cô tiếng Anh không phải là vấn đề.
Người ngoại quốc giơ tay nhìn đồng hồ sau đó ranh mãnh nói: “Ha, tám giờ bốn mươi phút! Ethan, trâu già gặm cỏ non, thế nào?”
Miêu Doanh Đông cúi đầu cười.
Miêu Doanh Đông hiểu câu tám giờ bốn mươi phút này là ý gì. Sớm như vậy đã tới rồi, hơn nữa còn là ở trên núi, nhìn cô gái này có thể đoán ra hôm qua cô ngủ ở đây.
Kiều Duyệt Nhiên làm bộ bình tĩnh nói với Miêu Doanh Đông: “Anh Miêu, anh bảo tôi tới nấu cơm nhưng tôi lại tới muộn, thật xin lỗi, nhân tiện tôi còn hái cho anh một bó hoa, hy vọng hôm nay anh có một ngày tốt lành.”
Ý cô muốn nói cô mới tới, hơn nữa còn là người tới nấu cơm.
Trong suy nghĩ của cô Miêu Doanh Đông vốn dĩ coi mình là người ngủ cùng thôi, chắc chắn anh cũng không muốn để người khác biết, đối với thân phận của anh như vậy sẽ rất mất mặt.
“Vào đi.” Miêu Doanh Đông nói một câu.
Vì vậy, tối hôm qua, chuyện Kiều Duyệt Nhiên kêu “Hứa”, cô đã quên mất.