Bên ngoài lời đồn tội tệ là vậy nhưng bên trong Vinh phủ lại như nước chảy mây trôi. Mỗ sắc nữ mà thiên hạ đồn đại đang thảnh thơi ngồi bên trong khuê phòng, bàn tay trắng nõn cầm bút lông thư thả viết. Nha hoàn Trần Mai đang đứng hầu mài mực nhìn tiểu thư tĩnh tâm nhưng trong lòng vẫn muốn lên tiếng kể về những tin đồn không hay trên phố.
-Tiểu thư, ngoài kia… Cuối cùng Tiểu Mai cũng lên tiếng
- Ngoài kia thế nào?
Vinh Tuyệt Trần ngẩng đầu gương mặt non mềm nổi bật một mảng màu tím thẫm với những vệt đen kinh dị. Tiểu Mai định lên tiếng tiếp thì một thân ảnh màu lục đạp cửa nhào đến cắt đứt. Vinh Tuyệt Trần cười cười nói:
-San San, đệ làm gì gấp gáp chạy đến đây vậy? Người ngoài nhìn thấy chắc không dám tin đệ là tài tử nổi danh nhẹ nhàng, phong lưu khoái hoạt đâu.
-Tỷ tỷ, đệ vừa nghe tin Tam gia sắp trở lại kinh thành. Vinh La San hồ hởi nói.
-Thật sao? Ngài ấy sắp trở lại. Tiểu Mai à, thật sự tốt quá
-Chuyến đi sứ lần này rất thành công, lần này ngài ấy trở về chắc chắn hôn sự của tỷ sẽ không bị trì hoãn nữa, có phải thấy rất vui không? Vinh La San khẽ vẫy quạt nói.
-Tiểu mỹ nhân, đệ có phải hay không chê thời gian nhàn rỗi quá nhiều dám trêu ghẹo tỷ. Tỷ tỷ mấy hôm nay rất không vui, đệ phụng bồi có được hay không? Vinh Tuyệt Trần kéo gương mặt đệ đệ lại gần châm chọc.
-Tỷ lại khi dễ đệ, có biết hay không vì cái bộ dáng này mà tỷ bị đồn là sắc nữ, tiếng xấu lan tràn kia kìa…
Vinh La San tức giận giậm chân nói, thành công lôi kéo tỷ tỷ mình chú ý đến đúng ngay vấn đề Tiểu Mai vừa nhắc nhưng đúng lúc này, nơi cánh cửa lại xuất hiện một bóng dáng rực rỡ cùng một giọng nói hào sảng:
-Tiểu muội, muội có biết tin gì chưa?
Đa Tinh Lan – trưởng nữ Đa gia, đại tẩu của Vinh gia. Nàng là một nữ nhân danh gia vọng tộc nhưng lại rất khí khái mạnh mẽ. Trong một lần đất nước có chiến tranh, nàng giả nam trang gia nhập quân ngũ, từ đó gặp đại ca Vinh La Hiển, hai người nhất kiến chung tình. Mối hôn sự tốt đẹp nhanh chóng hình thành, nàng lại nhanh chóng mang thai chất nhi đầu tiên khiến nhà họ Vinh lại thêm sủng ái cô con dâu này. Vinh Tuyệt Trần thấy đại tẩu chạy tới vội kéo nàng ngồi xuống trấn an
-Đại tẩu, mau ngồi xuống, lỡ tiểu chất của muội có chuyện gì phải làm sao?
-Không sao thể lực của ta rất tốt. Muội muội à ta với Tiểu Cúc vừa đi dạo nghe được mấy lời không hay đồn về muội…
-Lúc nãy đệ cũng định nói – Vinh La San thấy có người định cướp công báo tin vội chen vào.
-Tam đệ cũng ở đây à, hảo.Vậy đệ mau đi cùng ta, chém chết lũ nói bậy đó.
Đa Tinh Lan vừa nói, vừa đứng dậy, vội vội vàng vàng như chính mình không hề mang thai xắn tay áo chuẩn bị lao ra. Vinh Tuyệt Trần thấy vậy liền ngăn lại, kéo nàng ngồi xuống hỏi han thật kỹ về chuyện tin đồn. Càng nghe, mi mắt càng nheo lại tỏ vẻ kì quái
-Sao lại có chuyện thế này? Vinh Tuyệt Trần nghi hoặc nói
-Còn không phải do tỷ gặp chuyện nào cũng tham gia trợ giúp… Tỉ như, hôm trước đi dạo gặp tiểu tử khất cái mặt mày tèm lem tỷ cho tiền thì thôi đi lại còn “tiểu đệ đệ, gương mặt không tệ, đừng để lem luốc, cố gắng phấn đấu biết đâu sẽ có gia nữ thú ngươi vào cửa”. Nhờ thế rước thêm danh tiếng “luyến tiểu nam tử”– Vinh La San thở dài.
-Ách, cái này là ta nhớ đến Tiểu Phong ngày xưa cũng như vậy, hứng lên trêu chọc một chút. – nàng gãi gãi đầu
-Còn nữa, tiểu thư còn mang tiếng háo sắc, người đã có thê cũng giành giật. Nguyên là do hôm nọ, tiểu thư thấy một nam nhân mặt mày nho nhã lại bị nữ nhân đánh đập trước đường xá, nên lại khuyên nhủ vài câu, ai dè bị tên mặt dày đó bu bám lại nói “tình nhân, nàng hãy mang ta theo đi, ác phụ này ta không muốn sống nữa”… Tiểu Mai cũng thở dài.
-Ách, cái này, không phải lúc đó ta đã đá bay hắn đi rồi sao. – nàng lại sờ sờ mũi.
-Nhắc mới nhớ, không phải hôm bữa ta và muội đi mua sắm ít quần áo, Tuyệt Phong cũng đi theo, muội lại theo thói quen đùa bỡn hắn. Thế là, cả đám đông bu lại đàm tiếu trong phủ ta nuôi một đống nam nhân. Muội đừng nói là không nhớ. – Đa Tinh Lan thở dài
-Ách, có sao, tẩu biết muội không quan tâm đến người ngoài. Nàng lại cúi đầu cười hì hì.
Ba người: “…”
Lời đồn ác ý, cũng chẳng ai quản có phải sự thật hay không, cứ mỗi lúc một truyền xa. Vinh La San lo lắng cho tỷ tỷ mình, liền lên tiếng:
-Tỷ à, cứ như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến tỷ. Lỡ tam gia biết được, có hay không hủy hôn sự?
-Tam đệ nói đi đâu vậy? Không phải đệ không biết tiểu Trần vì tam hoàng tử hút độc mà bị hủy dung thế này, dù hắn đến giờ chưa biết nhưng gia thế Vinh phủ há có thể nói hủy là hủy. Hắn cũng không phải kẻ phàm phu tục tử, tự nhiên tin lời ngoại nhân chứ. Đại tẩu hùng hổ đáp trả, khí thế uy phong.
-Đại tẩu, đệ biết nhưng là… tỷ tỷ cũng chưa cho hắn biết chuyện này, người hoàng thất há có thể tin tưởng. Tỷ với hắn chung tình như vậy, hắn liệu có hiểu?
-Tam đệ, coi chừng ta đem đệ ra luyện kiếm. Không phải hắn với Nhị đệ là bằng hữu thân tình sao? Đệ lại là thư đồng trước kia của hắn. Chừng đó chưa đủ để hắn với các đệ tin tưởng à? Lại nói hắn dám phụ bạc tiểu Trần, ta chém ngay.
-Ách, đại tẩu, cái này không thể nói bậy. Là đại nghịch bất đạo a! Vinh Tuyệt Trần nãy giờ mới lên tiếng.
-Đại tẩu nói đúng, nếu tam gia phụ bạc tỷ, cả nhà ta cùng chém.
-Ách, tiểu San San cái này không cần a! Nàng hươ tay.
-Tiểu Trần, tại sao Quỷ Y không xóa vết thương trên mặt đi.
Đại tẩu Đa Tinh Lan nhắc đến vị thần y thường xuyên xuất thần nhập hóa, người cầu không được khiến Vinh Tuyệt Trần ngưng trọng. Ba năm trước, nàng lên chùa Thanh Quan thắp hương cầu phật, tình cờ gặp một nam nhân bị hắc y nhân đuổi giết. Lúc nàng tiến tới, tên hắc nhân cuối cùng bị kiếm đâm chết còn hắn bị trúng độc hộc máu ngất xỉu. Nàng đã dìu hắn đến một tiểu đình bỏ hoang trên núi giúp hắn hút độc cứu hắn một mạng. Hắn vừa tỉnh lại đã vội vàng về kinh phục mệnh trước khi đi lưu lại nàng một mảnh ngọc bội hẹn báo ân. Nàng lúc ấy độc phát không thể cử động cư nhiên lại tin tưởng khuyên hắn có việc cứ rời đi. Quỷ Y vốn là hài tử của thần y núi Cốc, là cố nhân của cha nàng, từ nhỏ với nàng cũng tình tựa bằng hữu, khi Tiểu Phong mang nàng từ trên núi về, hắn thi châm giải độc nhưng tích máu độc khiến nàng bị hủy dung. Nàng có hỏi hắn, hắn chỉ ậm ừ đáp “lòng người khó dò” hắn cư nhiên không giúp nàng trị gương mặt, nàng cũng chẳng cưỡng cầu, tính hắn xưa nay vẫn thế. Sau đó, nàng biết người nàng cứu chính là người có hôn ước với nàng. Nàng hiểu sao Quỷ Y lại quyết tiệt không xóa vết thương trên mặt. Nàng nhiều lần định tới bái phỏng tam gia nhưng đều không được, cho tới ngày hắn được điều đi sứ ngoại quốc.
Chuyện cũ cứ hiện lên khiến Vinh Tuyệt Trần thở dài. Hai tẩu đệ thấy nàng như vậy nghĩ là đã nhắc đến khiến nàng thương tâm liền lặng lẽ lui, lòng thầm cầu mong tam hoàng tử tốt nhất nên đối xử tử tế với nàng. Vinh Tuyệt Trần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, gió mây vần vũ xem ra sắp có một cơn mưa lớn.