Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo mặc quần áo cho cô xong đang định cúi người bế cô xuống lầu ăn cơm thì cô đã ngăn anh lại: “Tự em đi.”
Dứt lời liền chịu đựng cơn đau nhăn mày từng bước ra khỏi phòng ngủ.
Mỗi bước đi của cô đau đến hít thở mạnh.
Cô xiết chặt nắm đấm hận không thể bóp chết tên đầu sỏ gây nên là Long Tư Hạo này.
Long Tư Hạo đi bên cạnh cô, thấy cô đau đến nhe răng, anh nhăn mày vẫn không nhịn được tiến lên bế cô lên.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn vô lực đánh anh: “thả em xuống.”
Long Tư Hạo xem nắm đấm của cô như không ôm cô ra khỏi phòng, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Không phải đi đường còn chẳng yên sao? Còn có sức ra tay, chứng mình vừa nãy em giả vờ,mục đích là…”
Nói đến đây anh đưa môi lại gần tai cô, âm thanh khàn khàn: “Muốn anh ôm em.”
“Long Tư Hạo…” nghe vậy,Lê Hiểu Mạn tức giận nhìn anh, nghiến răng hận không thể một miếng cắn chết anh.
Cô trừng mắt nói: “Có điên mới muốn anh ôm.”
Long Tư Hạo nhìn cô nhếch môi: “Nói chuyện còn có sức như thế xem ra em nghĩ ngơi tốt rồi, lát nữa lại tiếp tục.”
Nghe anh nói vậy, Lê Hiểu Mạn xiết chặt ngón tay cắn răng không nói gì nữa.
Chơi đùa giỡn xấu xa với anh cô chơi không lại, cô không giống anh cái gì cũng nói ra miệng được.
Phòng ăn xa hoa dưới lầu, trên bàn ăn đã bày rất nhiều đồ ăn ngon, Trung Tây đều có đủ.
Qúy Vũ Tình ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy cô được Long Tư Hạo ôm xuống mới nhíu mày đứng lên: “Long tiên sinh, Lê tiểu thư.”
Nghe thấy âm thanh của Qúy Vũ Tình cô mới nhớ còn người này tồn tại.
Nhưng nghĩ tới nơi này đối với Long Tư Hạo là ý nghĩa không bình thường.
Nghĩ thế trong lòng cô bốc lên ngọn lửa giận, anh đã có người đàn bà khác vì sao còn muốn cô sinh con cho anh chứ?
Hai ngày này bị Long Tư Hạo cưỡng ép lên giường đã đủ tức giận, sau khi nhìn thấy Qúy Vũ Tình thì càng tức giận hơn, thật khiến cho lửa giận trong lòng cô bốc lên mạnh mẽ.
Lúc Long Tư Hạo bế cô ngồi xuống ghế, cô không để ý nơi nào đó đnag rất đau mà đứng lên bưng thức ăn hắt lên người anh.
Những thức ăn này đều vừa nấu xong còn bốc hơi nóng, hắt trúng người đương nhiên sẽ bỏng.
Ngực bị hắt trúng,Long Tư Hạo nhíu mày nhìn cô thật khiến người ta không đoán ra anh đang nghĩ gì, anh chỉ mím môi nhưng không nói.
“Lê tiểu thư...” Qúy Vũ Tình chưa hề trang điểm, trên người mặc váy vàng nhạt hô lên, hai mắt không dám tin nhìn Long Tư Hạo, lại lo lắng nhìn Long Tư Hạo.
Mà người hầu trong phòng ăn thấy thế đều kinh ngạc nhìn cô.
Long Tư Hạo lạnh nhạt, ánh mắt tức giận nhìn anh lại bắt đầu cầm đĩa thức ăn khác lên hắt vào người anh.
Mắt thấy cô hắt thức ăn lên người Long Tư Hạo, Qúy Vũ Tình lo lắng nhìn Long Tư Hạo không tránh cũng không ngăn cô lại.
Lúc nhìn thấy Lê Hiểu Mạn bưng bát canh nóng hắt lên người anh cô ta mới kêu lên: “Lê tiểu thư, không cần…”
Dứt người cô ta đã xông lên chắn trước người anh.
Long Tư Hạo thấy Qúy Vũ Tình xông tới mới thu tay nhưng không còn kịp, bát canh nóng cứ thế hắt lên người cô ta.
Mà lúc ngàn cân treo sợi tóc, Long Tư Hạo một tay kéo Qúy Vũ Tình trong lòng anh ra, hai tay ôm chặt cô ta xoay người một cái đưa lưng về phía Lê Hiểu Mạn, mà bát canh Lê Hiểu Mạn hất qua cứ thế hắt đúng lưng anh mà Qúy Vũ Tình thì không làm sao hết.
Lê Hiểu Mạn thấy anh ôm Qúy Vũ Tình vào lòng mà anh lại chịu bỏng.
Cô ngẩn người nhìn một màn này, đôi mắt đau khổ dâng lên tầng hơi nước bàn tay cầm bát canh cũng thả xuống đất.
Chỉ nghe choang một tiếng, bát canh vỡ nát, mà trái tim cô đã tan vỡ cũng không còn gì nữa.
Đây là lần đầu tiên Long Tư Hạo che chở cho người đàn bà khác ngoài cô.
Nhớ tới đi đâu anh cũng mang theo Qúy Vũ Tình, nhớ tới một màn vừa rồi anh gắt gao che chở cho Qúy Vũ Tình, nước mắt không kìm được lại rơi xuống, đau đến hít thở không thông.
Nghe tiếng bát canh vỡ tan, Long Tư Hạo buông Qúy Vũ Tình ra xoay người lại.
Lúc nhìn thấy nước mắt đầy mặt Lê Hiểu Mạn, trong lòng anh run lên theo bản năng đi tới.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy liền lùi lại sau đó ngồi xuống nhặt miếng vụn, cắn chặt răng, Long Tư Hạo không kịp ngăn liền dùng sắc nắm cổ tay cô, máu đỏ uôn ra nhuộm đầy ngón tay cô.
Thấy vậy ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, trong mắt là hoảng sợ và đau lòng, anh nắm chặt tay trầm giọng: “Hiểu Hiểu, em muốn làm gì?”
Dù anh nói rất bình tĩnh nhưng vẫn không che đi được sự khẩn trương và lo lắng cùng đau lòng trong giọng nói của anh.