Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhưng trong tay Lê Hiểu Mạn vẫn cầm một một nhỏ sắc bén đặt lên tay mình, anh không dám tùy tiện tiến lên, sợ cô sẽ làm chuyện điên rồ.
Cô làm tổn thương mình như vậy, sao với làm tổn thương anh cfn khiến anh đau lòng hơn.
Anh cố gắng để mình tỏ ra bình tĩnh, cố gắng không kích thích cô.
Lê Hiểu Mạn nâng mắt, rơi lệ nhìn Long Tư Hạo, giọng điệu kiên quyết: “Long Tư Hạo, để em rời khỏi, nếu không em sẽ chết cho anh xem.”
Long Tư Hạo nhăn mày, ánh mắt lợi hại nhìn cô, gương mặt tuấn mĩ vẫn vô cùng bình tĩnh, thấp giọng nói: “Hiểu Hiểu, em không uy hiếp được tôi đâu, em sẽ không làm vậy, em còn có con gái, em bỏ được sao?”
Tuy miệng thì nói Lê Hiểu Mạn không uy hiếp mình được nhưng hai tay anh vẫn siết chặt đến phát run, lại lần nữa làm lộ chuyện anh đang khẩn trương, lo lắng và sợ hãi.
Lê Hiểu Mạn nhếch miệng, nước mắt rơi như mưa, quyết tuyệt nói: “Long Tư Hạo, em thà chết cũng không ở đây chịu nhục nữa.”
Nếu không nhìn thây Long Tư Hạo che chở Quý Vũ Tình, cho dù anh có kéo cô lên giường thì cô cũng không muốn làm ra hành động quá khích như vậy.
Nhưng là bây giờ, cô cảm thấy được Long Tư Hạo để ý người phụ nữ khác như vậy, lại vẫn muốn giam cô ở đây phát sinh quan hệ, còn vũ nhục, lăng nhục cô.
Cô không chịu được, không thể chấp nhận được chuyện trở thành công cụ tình dục của Long Tư Hạo.
Cô thà chết cũng không để Long Tư Hạo đụng chạm cô nữa.
Cô càng không thể chấp nhận chuyện bên cạnh anh có người phụ nữ khác.
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn khóc lóc lại quyết tâm như vậy thì ánh mắt phát lạnh, cũng cúi người nhặt một mảnh nhỏ lên, đưa về phía cổ tay mình, rất nhanh, máu tươi đã hiện ra nhuộm đỏ cả tay anh.
Anh đỏ mắt nhìn cô: “Hiểu Hiểu, nếu sinh không thể cùng giường vậy thì chết cùng huyệt, e muốn chết thì anh sẽ theo em, nghe cho rõ đây, Long Tư Hạo anh thà chết cũng không thả em đi, em đừng bao giờ nghĩ có thể rời khỏi tôi, chết cũng không thể.”
Lê Hiểu Mạn đau lòng nhìn cổ tay anh, thấy ở đó đã tràn máu đỏ, cho dù giận anh, bị anh làm tổn thương như thế, nhưng cô vẫn không đành lòng nhìn anh chết.
Cô rơi nước mắt, buông tay, thả rơi mảnh nhhor xuống đất, nhắ mắt lại, nức nở: “Long Tư Hạo, anh thắng, anh thắng rồi.”
Long Tư Hạo thấy cô buông mảnh sứ vỡ ra thì thở phào nhẹ nhõm, sợ cô lại nhặt lên làm tổn thương chính mình nên tức tốc vọt tới, ôm chặt cô, khé quát: “Lê Hiểu Mạn, nếu sau này em còn làm những việc ngốc nghếch như thế thì anh sẽ trois em lại, cho em mất tự do hoàn toàn.”
Dứt lời, anh lập tức đem ôm ngang cô lên, vừa bước nhanh về phía phòng ngủ của họ, vừa dặn dò để bác sĩ tới biệt thự.
Trở lại phòng ngủ, anh đặt ngang Lê Hiểu Mạn lên chiếc giương tròn, sau đó vội vàng đi lấy hòm thuốc, cầm máu cho cô.
Rất may à miệng vết thương của cô dài nhưng không sâu.
Sau khi bác sĩ tới biệt thự, anh để bác sĩ xử lý miệng vết thương cho cô trước, còn vết thương trên cổ ay mình chỉ quấn một miếng băng gạc, đến vết bỏng trên ngực và lưng anh cũng bỏ qua, một lòng đều lo cho Lê Hiểu Mạn.
Để bác sĩ băng bó xong, anh hỏi bác sĩ phải chú ý những gì, xác định vết thương của cô khoogn sâu sẽ không để lại sẹo mới yên tâm.
Vốn trong biệt thự có Quý Vũ Tình đã học qua y tá, vết thương của cô cũng chỉ cần y tá là đươc, không cần tới bác sĩ nhưng Long Tư Hạo lo lắng, khong dám để Quý Vũ Tình băng bó cho Lê Hiểu Mạn, trải qua chuyện vừa rồi, anh nhận ra, Lê Hiểu Mạn vô cùng để ý Quý Vũ Tình tồn tại, nếu không, cô cũng sẽ không làm ra hành động quá khích như thế.
Chuyện này chứng minh, không phải là cô không hề để ý đến anh.
Sau khi bác sĩ đi khỏi, Long Tư Hạo ngồi bên cạnh Lê Hiểu Mạn, ánh mắt đau lòng rơi trên cổ tay cô, nhíu mày hỏi: “Còn thấy đau không?”
Dứt lời, anh đang muốn cầm tay cô thì mới nhớ tay mình cũng bị thương, băng gạc trên cổ tay đã nhuộm đỏ máu, miệng vết thương truyền đến đau đớn khiến anh nhíu mày.
Vừa rồi nah khẩn trương và lo lắng cho nên không để ý đến sự đau đớn ấy, lúc này Lê Hiểu Mạn đa không sao, anh yên lòng cho nên cảm giác được đau đớn truyền đến trên cổ tay, trước ngực và sau lưng cũng nóng rát không thôi.
Thấy quần áo mình đã bẩn, anh khẽ nhìn sang Lê Hiểu Mạn, mím môi, giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Anh đi tắm trước, em nằm nghỉ đi, anh tắm xong sẽ nấu cho em ăn.”
Nghe anh nói, Lê Hiểu Mạn vẫn không có lên tiếng đưa mắt nhìn anh, ánh mắt rơi lên ngực anh.
Anh mặc áo sơ mi tơ tằm màu bạc, phía trên cởi ba cúc áo, lộ ra lồng ngực to lớn.
Nhưng giờ phút này, lồng ngực trắng nõn lại đỏ sậm một mảng, cô cùng chói mắt.