Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 621: Phạm tội đùa giỡn lưu manh (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong ấn tượng nho nhỏ của bé, từ khi bé bắt đầu nhớ chuyện, mẹ bé luôn cách xa đàn ông ngàn dặm vậy mà sẽ cùng một người đàn ông khác không mặc quần áo nằm trên giường. Ba bé Hàn Cẩn Hi, mẹ bé cũng không cho đến gần.
Không bình thường, mẹ bé và chú đẹp trai kia rất không bình thường.
Lê Hiểu Mạn thấy Tiểu Nghiên Nghiên đi ra ngoài, lập tức xuống giường mặc quần áo.
Vì cổ tay trái của cô bị thương, lúc mặc quần áo khó tránh khỏi không đụng đến vết thương, cô đau nhíu chặt mày.
Long Tư Hạo thấy vậy, không để ý vết thương trên tay, xuống gviu7òng đi tới trước người cô mặc giúp cô, lại bị cô tránh.
Thấy thế, ánh mắt Long Tư Hạo hơi trầm xuống, mặc quần áo trước cô, sãi bước đi ra ngoài.
“Long Tư Hạo.” Ánh mắt Lê Hiểu Mạn thoáng qua tia hoảng hốt, sợ Long Tư Hạo sẽ làm gì bất lợi cho Tiểu Nghiên Nghiên, dù sao anh không biết quan hệ của Tiểu Nghiên Nghiên và anh.
Cô mặc quần áo tử tế liền đuổi theo.
Mà Tiểu Nghiên Nghiên chờ ở ngoài phòng ngủ thấy Long Tư Hạo đi ra, bé còn chưa kịp lên tiếng đã bị Long Tư Hạo ôm vào thư phòng của anh.
“Long Tư Hạo.”
Lúc Lê Hiểu Mạn đuổi theo ra ngoài, Long Tư Hạo vừa vặn đóng cửa thư phòng.
Cô lập tức tiến lên, đưa tay gõ cửa thư phòng: “Long Tư Hạo, anh ôm Nghiên Nghiên vào đó làm gì? Mở cửa, Long Tư Hạo, mở cửa…”
Cô ở ngoài thư phòng gõ cửa, còn trong thư phòng, Long Tư Hạo và Tiểu Nghiên Nghiên đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Long Tư Hạo ôm Tiểu Nghiên Nghiên vào phòng anh, gọi điện thoại xong liền buông bé xuống.
Lúc này, anh khí chất ưu nhã ngồi trên sofa sang trọng trong thư phòng, Tiểu Nghiên Nghiên ngồi đối diện bé, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn không có chút sợ hãi và hốt hoảng.
Một lớn một nhỏ đối mặt hồi lâu, Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt, thanh âm non nớt, dứt khoát hỏi: “Chú đẹp trai, có phải chú và mẹ cháu có quan hệ không?”
Nghe bé đột nhiên hỏi, Long Tư Hạo co rút khóe môi, ánh mắt thâm thúy nhìn bé, trên mặt tuấn mỹ không nhìn ra biểu tình gì, nhẹ nhàng cong môi: “Bị cháu nhìn ra.”
Thấy anh thừa nhận, Tiểu Nghiên Nghiên hít một hơi, trợn to mắt, miệng há to, tò mò và kinh ngạc hỏi: “Vậy chú và mẹ có quan hệ từ khi nào?”
Long Tư Hạo nhếch môi cười, ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tương tự Lê Hiểu Mạn của bé, môi mỏng khẽ nhấp, trầm giọng nói: “Năm năm trước.”
“À.” Tiểu Nghiên Nghiên tò mò nhìn anh một hồi, sau đó thanh âm non nớt hỏi: “Vậy tại sao năm năm nay chú không tới tìm mẹ?”.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Đối thoại với Tiểu Nghiên Nghiên, Long Tư Hạo không co rút khóe miệng cũng không được, ánh mắt anh thâm thúy nhìn bé, biểu tình sâu không lường được, thanh âm trầm thấp: “Chú đã trả lời cháu hai câu, cháu nên trả lời chú, câu thứ nhất, ba ruột cháu là ai?”
Vì xem giám định DNA của bé và Hàn Cẩn Hi, biết Hàn Cẩn Hi không phải ba ruột bé, mà Lê Hiểu Mạn lại không chịu nói cho anh, anh chỉ có thể hỏi nhóc con này.
Mặc dù trước kia anh đã gặp Tiểu Nghiên Nghiên mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên mặt đối mặt với bé như vậy, khiến anh cảm thấy kỳ quái chính là anh biết rõ Tiểu Nghiên Nghiên có thể là con gái Lê Hiểu Mạn sinh cùng người đàn ông khác, nhưng anh không hề bài xích bé.
Nhất là vừa rồi Tiểu Nghiên Nghiên ở trong phòng ngủ khóc lớn nói đói bụng, anh lại cảm thấy đau lòng, thiếu chút nữa lao xuống giường ôm lấy bé trực tiếp vào phòng bếp.
Đối với người nhà của Lê Hiểu Mạn, anh yêu ai yêu tất cả, anh không nghĩ tới cô có con gái cùng người đàn ông khác, anh lại tiếp nhận.
Từ khi nào anh trở nên hào phóng như vậy? Hào phòng đến mức có thể tiếp nhận con gái của người phụ nữ mình yêu cùng người đàn ông khác?
Nhưng nếu anh thật sự hào phóng, sẽ không vừa nghĩ tới cô từng ở một chỗ cùng người đàn ông khác, còn sinh con gái mà đau lòng nổi giận.
Thời khắc này anh rất mâu thuẫn, anh không bài xích Tiểu Nghiên Nghiên, nhưng không cách nào tiếp nhận Lê Hiểu Mạn ở chung một chỗ với người đàn ông khác và cô sinh con gái cho anh ta, tại sao anh có thể mâu thuẫn như vậy?
Nếu như Tiểu Nghiên Nghiên không phải con gái anh, anh nên bài xích mới phải, nhưng anh càng nhìn Tiểu Nghiên Nghiên càng muốn thân cận bé, cảm giác này rất kỳ diệu, giống như có liên hệ sâu xa gì.
Còn Tiểu Nghiên Nghiên cũng giống vậy, trước kia chưa từng mặt đối mặt khoảng cách gần như thế với Long Tư Hạo, bây giờ bé nhìn anh, không hề cảm thấy ghét anh, ngược lại có cảm giác thân thiết, cảm giác này giống như cảm giác thân thiết mẹ mang đến cho bé vậy.
Bé ngước mắt, nhìn Long Tư Hạo không chớp mắt, thanh âm non nớt ngọt mềm êm tai: “Chú đẹp trai, nếu chú mời cháu ăn cơm, cháu liền nói cho chú ba cháu là ai.”
Thấy tiểu Nghiên Nghiên còn nhỏ tuổi mà đã biết nói điều kiện, Long Tư Hạo nhìn bé chăm chú, nhớ tới trong buổi dạ tiệc khai mạc triển lãm trang sức diễn ra ở New York, bé đã có biểu hiện xuất sắc ở trên sàn catwalk, anh không khỏi nhiều thêm một phần tán thưởng với bé.
Còn nhỏ tuổi mà đã thông minh lanh lợi như vậy, hơn nữa còn hiểu chuyện như vậy, đúng là hiếm thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.