Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 622: Thiếu phu nhân, có cần thử độc không? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau đó, anh từ trên ghế salon đứng lên, rảo bước đi về phía cửa thư phòng, mở cửa thư phòng ra.
Lê Hiểu Mạn vẫn đứng ở ngoài cửa thư phòng thấy Long Tư Hạo mở cửa thư phòng ra, cô nheo mắt lại nhìn Long Tư Hạo, rồi vội vàng đi vào thư phòng.
“Nghiên Nghiên...”
“Mommy...”
Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ của mình đi vào, bé từ trên ghế salon đứng dậy, chạy bước nhỏ đi về phía cô.
Lê Hiểu Mạn thấy bé không sao, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Long Tư Hạo nhìn thấy biểu tình lo âu và thở phào nhẹ nhõm trên mặt cô mà ánh mắt dần sắc bén hơn, đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ dần lạnh lùng cứng rắn.
Rốt cuộc thì ở trong lòng cô, cô đã coi Long Tư Hạo là loại người gì, người chẳng từ việc ác nào sao?
Anh sẽ ra tay với một bé gái mới khoảng bốn tuổi hay sao?
Hiểu Hiểu của anh quá làm tổn thương trái tim của anh.
Anh đi tới cửa thư phòng, thâm trầm liếc nhìn Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên, rồi không nói gì mà đi thẳng ra khỏi thư phòng.
Bởi vì Lê Hiểu Mạn đưa lưng về phía cửa thư phòng, còn tiểu Nghiên Nghiên thì quay mặt ra phía cửa thư phòng, vì vậy tự nhiên là bé phát hiện ra Long Tư Hạo rời đi trước.
Bé ngẩng đầu nhìn mẹ mình, chớp chớp đôi mắt nhỏ nói: “Mommy, cái chú đẹp trai kia đã đi rồi, nhìn chú ấy có vẻ như rất không cao hứng, đúng rồi mommy, cái chú đẹp trai kia nói là có quan hệ với mẹ, có phải là thật hay không?”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, cô xoay người nhìn về phía cửa thư phòng, thấy quả nhiên là Long Tư Hạo đã rời đi, cô hơi cúi đầu xuống, đang muốn thu hồi tầm mắt, thì thấy nữ giúp việc tên là Lý Tuyết đi tới từ ngoài thư phòng.
“Thiếu phu nhân, thức ăn đã chuẩn bị xong, đã được đưa đến phòng ngủ của cô.”
Tiểu Nghiên Nghiên thấy người giúp việc trước mắt gọi Lê Hiểu Mạn là thiếu phu nhân, bé hơi nghi ngờ, ngẩng đầu lên không hiểu gì hỏi: “Mommy, tại sao chị gái kia lại gọi mẹ là Thiếu phu nhân vậy?”
Lê Hiểu Mạn không muốn để cho tiểu Nghiên Nghiên biết quan hệ giữa cô và Long Tư Hạo, cô nhìn về phía bé, dịu dàng nói: “Bọn họ nói loạn đó.”
“À!” Tiểu Nghiên Nghiên khẽ nhíu mày nhỏ, bé nghi ngờ nhìn nữ giúp việc Lý Tuyết, rồi lại nhìn về phía mẹ của bé, đầu ngón tay của bé khẽ lay động, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, cái miệng nhỏ mếu máo, nước mắt lưng tròng nói: “Mommy, con đói lắm.”
Không được sự đồng ý của Lê Hiểu Mạn, bé sẽ không ăn loạn đồ của người ta, vì vật bây giờ bé đang tìm sự đồng ý của Lê Hiểu Mạn.
Lúc này, dáng vẻ của bé cực kỳ chọc người ta đau lòng, Lê Hiểu Mạn nhìn thấy mà cực kỳ đau lòng.
Cô đưa tay ra dịu dàng xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, cong môi cười nói: “Được, chúng ta sẽ đi ăn ngay bây giờ.”
Dứt lời, cô nắm tay nhỏ của tiểu Nghiên Nghiên đi ra khỏi thư phòng trở lại phòng ngủ chính.
Trong phòng ngủ lớn sang trọng đặt một bàn ăn tròn xa hoa, trên bàn bày đầy đủ các món ngon mỹ vị.
Vừa bước vào phòng ngủ, Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn xông vào mũi.
Tiểu Nghiên Nghiên hít hít ngửi ngửi, đôi mắt nhỏ thuần khiết sáng lên: “Mommy, thật là thơm à nha, nhìn là đã biết ăn rất ngon rồi.”
Sau đó, bé đi lên trước, kéo ghế ra rồi ngồi xuống trước bàn ăn.
Lê Hiểu Mạn đi lên trước ngồi ở bên cạnh bé, thực ra thì buổi tối chỉ ăn một tô mì nên cô cũng hơi đói, lúc này thấy trên bàn bày nhiều món ăn ngon, dĩ nhiên là cơn thèm ăn của cô lại dâng trào.
Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt nhìn các món ăn được bày những hình dáng đẹp mắt trên bàn, vừa nhìn đã biết là món ăn ngon rồi, thiếu chút nữa là bé chảy nước miếng, bé không lập tức động đũa, mà ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình, dò xét hỏi: “Mommy, con có thể động đũa không?”
Lê Hiểu Mạn đang muốn lên tiếng, Lý Tuyết đi theo sau các cô đã đi vào tới, cô ta cầm một cây châm bạc trong tay, rồi đưa châm bạc cho Lê Hiểu Mạn, cung kính nói: “Thiếu phu nhân, cô có cần thử độc không? Những món ăn này đều là thiếu gia phân phó làm, thiếu gia nói, nếu Thiếu phu nhân không yên lòng, có thể thử độc.”
Nghe thấy vậy, Lê Hiểu Mạn híp mắt lại, cô nhìn vào cây châm bạc trên tay Lý Tuyết, khóe miệng khẽ giật giật.
Nhất định là Long Tư Hạo cố ý, anh cố ý làm cô không thoải mái.
Nhất định là anh ám chỉ cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, xem ra anh đang tức giận chuyện vừa rồi cô lo cho tiểu Nghiên Nghiên, nên mới cố ý làm như vậy.
Anh cố ý làm cô tức giận.
Đúng là người đàn ông hỗn đản.
Trong thời cổ đại, châm bạc có thể thử độc, nhưng trong hiện đại, điều này lại không khoa học chút nào.
Ví dụ như lòng đỏ trứng gà, vốn không chứa độc, nhưng lại chứa rất nhiều lưu huỳnh, khi cám châm bạc thì sẽ hóa đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.