Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghiên Nghiên nhất định không phải là đứa con được thụ tinh trong ống nghiệm của hai người, cách giải thích duy nhất chính là năm năm trước sau khi bọn họ chia tay đã từng ở chung một chỗ.
Nhất định là vào cái đêm năm năm trước, lúc Lạc Thụy muốn kết hợp anh và Hiểu Hiểu của anh, anh ta đã bỏ thuốc cả hai người để tạo điều kiện cho hai người ở chung một chỗ.
Lúc ấy, bởi vì lúc anh tỉnh lại, Hiểu Hiểu của anh không ở bên cạnh anh, mà anh lại quên mất chuyện gì xảy ra trong một đêm đó, vì vậy anh vẫn cho rằng sau khi anh và Hiểu Hiểu của anh chia tay thì chưa từng ở chung một chỗ lần nào.
Sau đêm đó Hiểu Hiểu của anh mới mang thai Nghiên Nghiên.
Lê Hiểu Mạn thấy anh lại hỏi chuyện tiểu Nghiên Nghiên làm sao tới, cô cố làm bộ tức giận trợn mắt nhìn ạm: “Tư Hạo, em đã nói rồi, là từ trong kẽ đá chui ra.”
Long Tư Hạo mỉm cười nhìn cô: “Hiểu hiểu, em coi Nghiên Nghiên là tôn ngộ không hả? Vậy em há chẳng phải là khỉ mẹ, hay là thạch hầu.”
Lê Hiểu Mạn đấm nhẹ vào ngực anh: “Khốn kiếp.”
Liếc nhìn dáng vẻ kiều mỵ động lòng người của cô, Long Tư Hạo rất muốn một ngụm nuốt trọn cô vào bụng.
Bàn tay nóng bỏng của anh vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của cô, ánh mắt tràn đầy nhu tình: “Hiểu Hiểu, anh nhớ ra rồi, năm năm trước, địa điểm chúng ta gặp nhau lần cuối là ở khách sạn Đế Hoa, một đêm kia chúng ta đã chung một chỗ.”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên, cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh thật sự nhớ ra rồi?”
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào cô rồi khẽ gật đầu, anh áy náy nói: “Hiểu Hiểu, thật xin lỗi! Anh không nên quên mất một đêm chúng ta chung một chỗ kia.”
Nghe anh nhắc tới một đêm đó, khuôn mặt của Lê Hiểu Mạn lại tiếp tục đỏ lên, không khỏi nghĩ đến cái đêm kịch liệt và dây dưa nhất của bọn họ.
Một đêm kia là lần mà bọn họ điên cuồng nhất kịch liệt nhất trong những lần ở chung với nhau.
Long Tư Hạo thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại đỏ lên, anh mập mờ nhìn cô, môi mỏng kề sát cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Hiểu Hiểu, tại sao em không đợi anh tỉnh lại rồi mới rời đi? Em có biết bởi vì em rời đi, mà thiếu chút nữa là anh cho rằng mình đã phản bội em hay không.”
“Cái gì?” lời của anh làm Lê Hiểu Mạn cả kinh, cô kinh ngạc nhìn anh: “Tư Hạo, lời này của anh là có ý gì?”
Thấy cô hỏi tới, Long Tư Hạo nói cho cô biết chuyện anh thấy có người phụ nữ khác nằm bên cạnh mình sau khi anh tỉnh lại.
Sau khi nghe xong, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc đồng thời hiểu ra tất cả, khó trách Long Tư Hạo vẫn luôn hỏi cô là tiểu Nghiên Nghiên tới như thế nào, khó trách anh không nhớ ra chuyện đêm hôm đó bọn họ ở chung với nhau, thì ra là bởi vì sau khi anh tỉnh lại nhìn thấy có người phụ nữ khác nằm ở bên cạnh minh.
Nếu cô không đoán sai, nhất định là người phụ nữ kia thừa dịp sau khi cô rời đi, mới chạy vào nằm ở bên cạnh Tư Hạo của cô, mục đích chính là để cho Tư Hạo của cô cho rằng người phụ nữ dây dưa với anh cả đêm chính là người phụ nữ xa lạ nằm ở bên cạnh anh, mà không phải là Lê Hiểu Mạn cô.
Xem ra chuyện này là do có người bày kế, hơn nữa người sắp đặt chuyện này tuyệt đối không phải người phụ nữ xa lạ đó, mà là một người khác, rất có thể chính là người thần bí kia.
Điều duy nhất khiến cô không hiểu là làm sao mà người thần bí kia biết sáng sớm sau khi cô tỉnh lại thì nhất định sẽ rời đi?
Chẳng lẽ lúc ấy người thần bí kia vẫn luôn canh giữ ở trong khách sạn, chờ cô vừa rời đi, đối phương sẽ để cho người phụ nữ xa lạ đó đi vào trong phòng nằm ở bên cạnh Tư Hạo, rồi tạo thành hiện trường giả cô ta xảy ra quan hệ với Tư Hạo?
Cô không thể không nói một chiêu này của người thần bí kia rất là cao minh, cứ như vậy, Tư Hạo của cô sẽ cho rằng mình phản bội cô.
Sau đó, cô nhìn về phía Long Tư Hạo hỏi: “Tư Hạo, vậy sau đó làm sao anh biết được là anh không phản bội em?”
Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô, anh dịu dàng vén lọn tóc mai ra sau tai giúp cô, cong môi cười nói: “Sơn nhân tự có diệu kế.”
Hai tay của Lê Hiểu Mạn ôm chặt lấy cổ anh, cô hơi nhíu mày: “Cái gì diệu kế?”
Nếu Tư Hạo của cô không nhớ chuyện phát sinh đêm hôm đó, lại nhìn thấy người phụ nữ khác nằm ở bên cạnh mình, vậy sao anh có thể chắc chắn là mình không đụng vào người phụ nữ kia? Cô rất muốn biết điều này.
Thấy Lê Hiểu Mạn khẩn cấp muốn biết, Long Tư Hạo hơi cong môi dưới, giọng nói trầm thấp thanh nhuận: “Thật sự muốn biết?”
Không đợi Lê Hiểu Mạn gật đầu, anh chợt kề sát môi mỏng tới bên tai cô, khẽ cắn rái tai của cô, trầm thấp nói: “Nha đầu ngốc, anh nói ra em cũng đừng đỏ mặt đấy nhé.”
Anh càng như vậy nói, Lê Hiểu Mạn càng cảm thấy hứng thú, chớp chớp mắt, dịu dàng cười với anh, nũng nịu nói: “Tư Hạo, đừng có mà thừa nước đục thả câu, nói mau đi mà.”
Điều mà Long Tư Hạo không chống cự được với cô nhất chính là lúc cô nũng nịu, chỉ cần giọng nói của cô hơi dịu dàng, mềm nhũn, là cả trái tim của anh đều bị cô hòa tan rồi.
Sau đó anh nhìn cô bằng ánh mắt nhu tình như nước, chậm rãi nói: “Xét nghiệm DNA.”
“Xét nghiệm DNA?” Lê Hiểu Mạn trừng mắt nhìn Long Tư Hạo, cô giật mình nhìn anh, rồi linh quang chợt lóe, lập tức hiểu rõ tất cả.
Cô hơi ửng đỏ mặt hỏi: “Tư Hạo, ý của anh là là trong cơ thể… của người phụ nữ kia... không có DNA của anh?”
“Uhm.” Long Tư Hạo khẽ gật đầu, anh nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc, hơi cong môi, hài hước nói: “Nha đầu ngốc, xem ra anh phải dạy cho em một số kiến thức thông thường rồi.”
Lê Hiểu Mạn hơi lúng túng, khuôn mặt động lòng người càng đỏ hơn, cô biết những kiến thức thông thường này, chỉ là trong lúc nhất thời không nghĩ tới mà thôi.
!!