Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 149: Con gái hay con dâu đều được




Ba ngày sau, Vương Phong trở về nước. Đầu giờ chiều vừa đáp xuống sân bay, anh vội về nhà thăm mẹ. Vốn định ở lại Vương gia một đêm rồi sáng mai mới đến chung cư tìm Mạn Nghiên, nào ngờ bà Vương lại bảo anh đến đón mẹ con cô sang dùng bữa tối.
Bà Vương biết được mối quan hệ rắc rối giữa Vương Phong, Mạn Nghiên và Tôn Bách Thần thì không tránh khỏi đau lòng. Con trai bà giỏi giang không thua kém bất kỳ ai, nhưng chẳng hiểu tại sao tình duyên cứ phải lận đận, yêu ai cũng không được người ta đáp lại tình cảm. Năm nay Vương Phong đã bốn mươi tuổi rồi, bà Vương vừa nghĩ đến đã thấy khổ tâm hết sức.
Mạn Nghiên sau khi nhận được cuộc điện thoại từ mẹ Vương Phong, liền tắm cho Đan Nhiên, rồi thay cho cô bé một chiếc váy công chúa màu hồng phấn. Bản thân cô diện một chiếc váy màu đen ôm sát cơ thể, phần đuôi váy xòe ra một chút, dài ngang đầu gối.
“Mama, chúng ta chuẩn bị đi đâu vậy?”
“Tiểu Nhiên, hôm nay chúng ta qua nhà bà nội nhỏ ăn tối nhé!”
“Vâng ạ.” Đan Nhiên gật đầu, khuôn mặt non nớt vô cùng háo hức. Cô bé còn tự mình soi gương, kẹp nơ lên tóc cho thật xinh đẹp. Mạn Nghiên nói bà nội nhỏ là mẹ của papa Phong, nên cô bé rất mong chờ được gặp bà.
Năm ba tuổi, Đan Nhiên từng theo Vương Phong và Mạn Nghiên trở về nước một vài ngày vào dịp tết. Bà Vương đã từng bế cô bé một lần, nhưng Đan Nhiên khi đó còn nhỏ, chắc chắn không thể nhớ mặt bà.
Mạn Nghiên sửa soạn xong xuôi, vừa lúc nghe thấy tiếng chuông cửa bên ngoài. Đoán chừng Vương Phong đã đến, cô liền ra mở cửa cho anh.
“Papa!”
Đan Nhiên đang ngồi trên ghế sofa chơi búp bê, vừa thấy Vương Phong đã lon ton chạy ra ngoài cửa. Anh nhấc bổng con bé lên, cưng chiều hôn một cái thật kêu vào má.
“Tiểu Nhiên có nhớ papa không?”
“Nhớ nhiều lắm ạ.”
Trong người Vương Phong đang thấy mệt, nghe xong câu nói này, tâm trạng buồn phiền bỗng chốc bay biến. Anh liếc sang nhìn Mạn Nghiên, vẫn là nụ cười thâm tình dành riêng cho cô. Anh nói:
“Chúng ta mau đi thôi.”
Mạn Nghiên khoác tay Vương Phong, cùng anh sánh bước xuống hầm để xe. Sau khi để cô công chúa nhỏ ngồi vào trong xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô bé, hai người họ còn đứng ở ngoài nói chuyện một lúc, cử chỉ rất thân mật.
Một lúc sau, chiếc Audi trắng mới nổ máy, chầm chậm lăn bánh rời khỏi hầm giữ xe. Một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe phía đối diện, trên tay còn cầm theo bó hồng nhung đỏ thẩm, lộng lẫy kiêu sa.
Thân ảnh cao lớn, đơn độc đứng trơ ra giữa hầm xe rộng lớn. Cổ họng run rẩy, khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt.
Hắn nhìn khoảng trống trước mặt, nơi chiếc Audi vừa đậu ở đó, đôi mắt lộ ra một tia đau lòng. Cánh tay hắn trở nên vô lực, buông lỏng để bó hoa lớn rơi tuột xuống sàn.
Trông thấy bộ dạng hiện tại của hắn, thật chẳng khác một tướng quân vừa mới bại trận trên chiến trường là mấy. Uy phong lẫm liệt, nay đã chẳng còn…
“Mạn Nghiên, có phải em động lòng với Vương Phong rồi không?”1

Ba người, hai lớn một nhỏ đã về đến Vương gia. Mẹ của Vương Phong vẫn như mọi lần, nồng hậu đứng trước cửa phòng khách chờ bọn họ. Mạn Nghiên bế Đan Nhiên, lễ phép cúi đầu chào bà.
“Mẹ nuôi…”
“Mau mau vào trong nhà đi, ở bên ngoài trời lạnh lắm.”
Đã đến giờ ăn tối, nên ba người trò chuyện vài ba câu đã ngồi vào bàn dùng bữa. Đan Nhiên rất hoạt bát, miệng nói véo von không ngừng. Bà Vương cười suốt, ánh mắt âu yếm nhìn thiên thần nhỏ trước mặt. Bà thật ao ước, giá như bé con này là con ruột của Vương Phong thì tốt biết mấy!
“Đồ ăn bà nội nhỏ chuẩn bị ngon quá! Sau này Tiểu Nhiên có thể thường xuyên đến đây ăn được không ạ?”
“Được chứ. Tiểu Nhiên đến lúc nào cũng được, con thích ăn món gì cứ nói, bà sẽ nấu cho con ăn.”
Thấy bà Vương đối xử tốt với Đan Nhiên như vậy, Mạn Nghiên ấm áp trong lòng. Bản thân cô có lẽ đã nợ ân tình của nhà họ Vương quá nhiều rồi, không biết cả đời này cô có trả nổi không nữa…
Sau bữa ăn, họ ngồi trên phòng khách ăn trái cây, cùng nhau chuyện trò. Tiếng cười rôm rả vang vọng khắp căn phòng, bà Vương lâu rồi mới được vui vẻ như vậy. Bà đã lớn tuổi, khoảng thời gian còn lại chẳng mong gì hơn ngoài được nhìn đứa con trai của bà lấy vợ, sinh con đẻ cái, vậy mà…
“Mama, Đan Nhiên buồn ngủ.” Cô bé đưa tay lên dụi mắt, cái miệng nhỏ tròn o như quả trứng gà, đòi mẹ bế đi ngủ.
“Tối nay hai mẹ con cứ ở lại đây ngủ một đêm đi. Nhớ thay đồ ngủ đã được chuẩn bị sẵn, mặc cho thoải mái.” Bà Vương đề nghị.
Quản gia đưa hai mẹ con Mạn Nghiên lên phòng ở trên lầu. Lúc này bà Vương mới nghiêm túc nhìn đứa con trai của mình, tinh tế rót cho anh một ly nước lọc.
“Uống đi rồi nói chuyện. Con có chuyện gì định giấu cả mẹ sao?”
Con trai do bà đẻ ra, anh đang có tâm sự trong lòng, lẽ nào bà không biết? Từ lúc về nhà đến giờ, Vương Phong chỉ là đang cố tỏ ra bình thường để qua mắt Mạn Nghiên thôi, thực chất trong lòng anh đang chênh vênh đến nhường nào, bà hiểu rõ nhất.
Đứa con trai của bà, bề ngoài luôn tỏa ra năng lượng tích cực, khiến người khác vui vẻ. Đến lúc có chuyện buồn, anh lại một mình chịu đựng, tự an ủi, chữa lành tâm hồn mình.
Người nặng tình luôn là người đau, bà biết thế, nhưng chẳng thể khuyên anh được.
“Mẹ, Mạn Nghiên nói muốn kết hôn với con.” Vương Phong chầm chậm cất lời.
“Thế con nghĩ sao hả? Có định nghe theo ý con bé không?”
Bà Vương thoáng trầm ngâm, cân nhắc hỏi lại anh. Sáu năm qua, Vương Phong luôn ở bên cạnh chăm sóc cho hai mẹ con Mạn Nghiên, thật lòng bà cũng muốn cho hai người họ thành đôi, chỉ là…
Bà biết Vương Phong áy náy với Tôn Bách Thần, một phần khác, anh lại suy nghĩ cho Mạn Nghiên.
Bà cũng không rõ tình cảm của cô gái kia dành cho con trai mình là thế nào, nhưng bà nghĩ nếu họ về chung một nhà, thời gian lâu dần sẽ đổi được cuộc sống hạnh phúc cho cả hai.
“Con không biết nữa… con đang rối lắm mẹ ạ.” Anh gục đầu xuống đầu gối, hai mắt đỏ hoe đầy vẻ bất lực.
Biết thế nào được khi người mình yêu muốn gả cho mình, song lại chẳng thể vui vẻ nổi. Vương Phong ở bên cạnh Mạn Nghiên, chưa từng nghĩ sẽ được cô đáp lại tình cảm. Anh đơn giản mong cô được hạnh phúc, chứ không phải gả cho anh để trốn tránh thực tại.1
Nếu Mạn Nghiên thật lòng yêu anh thì đã khác, anh sẽ sẵn lòng rước cô về làm vợ. Nhưng mà trong tim cô có ai, anh sao có thể không rõ?
Bà Vương vỗ nhẹ vai anh, động viên:
“Vậy thì cứ suy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy quyết định. Đối với mẹ, Mạn Nghiên có là con gái nuôi hay con dâu đều được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.