Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 148: Còn tôi, anh gặp để làm gì chứ?



Thời gian như thể ngừng trôi, hai cô gái cứ thế nhìn về phía đối phương, mắt không chớp. Những chuyện xảy ra sáu năm về trước như một thước phim quay chậm, tái hiện lại trong tâm trí hai người. Có chút bùi ngùi, xen lẫn chút bâng khuâng trong lòng… nhưng sau tất cả, đó đã là quá khứ rồi.

Nhã Yến Kỳ từ từ đứng dậy, mỉm cười với cô bạn cùng phòng năm nào. Cô ấy nhẹ giọng, cất lời trước:

“Mạn Nghiên, cậu vẫn khỏe chứ?”

Cô khẽ gật đầu, khóe mắt ngân ngấn vài giọt lệ. Mạn Nghiên cứ ngỡ cả đời này không còn cơ hội gặp lại Nhã Yến Kỳ nữa, nhưng chẳng thể ngờ họ lại có thể tình cờ chạm mặt nhau như vậy.

Nhã Yến Kỳ hít một hơi thật sâu, khóe môi mấp máy, rất lâu mới có can đảm nói ra những lời đã kìm nén trong lòng suốt ngần ấy năm qua.

“Mạn Nghiên, tớ xin lỗi. Năm đó tớ ngu ngốc ích kỷ, đã làm tổn thương cậu… tớ mù quáng đi tin lời kẻ xấu, để rồi đánh mất đi một tình bạn đẹp…”

Cô ấy không kiềm được nước mắt, phút chốc bật khóc nức nở. Nghĩ về những chuyện độc ác mà mình làm với Mạn Nghiên, Nhã Yến Kỳ vô cùng hổ thẹn, tự cảm thấy bản thân thật đáng khinh bỉ. Năm đó ở bệnh viện, cô ấy vì không đủ dũng khí nói câu xin lỗi nên chỉ để lại một mảnh giấy, âm thầm rời đi.

Mạn Nghiên ôm chầm lấy Nhã Yến Kỳ, cùng cô ấy khóc một trận. Từ lâu cô đã không còn trách cô ấy nữa, ngược lại còn có chút gì đó nuối tiếc cho Yến Kỳ.

Dẫu sao thì đối với một người con gái ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn, những cú sốc mà Nhã Yến Kỳ phải chịu đựng không hề dễ dàng để có thể vượt qua được. Nhất là khi cô ấy thay Mạn Nghiên chịu một cú tông xe kinh hoàng, đến mức phải mang theo một phần khiếm khuyết suốt đời.

Mạn Nghiên tha thứ cho Nhã Yến Kỳ, không hề oán trách nửa lời. Những chuyện mà cô ấy làm, cô phần nào có thể cảm thông được. Suy cho cùng thì bản tính của Nhã Yến Kỳ không xấu, chỉ là cô bị người khác che mắt, nên mới bước sai đường.

Hai cô gái tìm một quán nước trong trung tâm thương mại, bình tĩnh ngồi nói chuyện. Những khúc mắc trong quá khứ được hóa giải, bọn họ lại có thể giống như trước kia, tiếp tục làm bạn tốt.

Đan Nhiên ngồi bên cạnh, đôi mắt chớp chớp liên tục, nhìn vào hai khuôn mặt đẫm lệ kia. Cô bé nhanh nhảu rút ra hai tờ khăn giấy trên bàn, lễ phép đưa cho Mạn Nghiên và Nhã Yến Kỳ, mỗi người một tờ.

“Mama và dì đừng khóc nữa, hai người mà khóc sẽ không xinh đẹp đâu.” Đan Nhiên bắt chước những lời mà Vương Phong thường an ủi mình, mỗi khi cô bé bị Mạn Nghiên trách mắng vì bướng bỉnh.

Nhã Yến Kỳ nghe thấy giọng nói lanh lảnh đáng yêu này, không khỏi cười phì. Cô ấy đưa tay nhận tờ khăn giấy từ bàn tay nhỏ xíu, chấm nhẹ lên khuôn mặt nhơm nhớp nước.

“Cảm ơn bé con nhé.”

Chợt Nhã Yến Kỳ nghĩ lại câu nói trước đó, khẽ giật nhẹ mình. Khóe môi cô ấy cong lên, hỏi:

“Mạn Nghiên, bé con dễ thương này là con gái cậu sao? Cậu đã kết hôn rồi à?”

Cô thoáng trầm tư, nhất thời không biết nói làm sao với Nhã Yến Kỳ. Cuối cùng Mạn Nghiên vẫn vui vẻ gật đầu.

“Phải, Đan Nhiên là con gái mình. Nhưng mà… mình chưa có kết hôn.”

“À…” Nhã Yến Kỳ thấp giọng, sau đó không biết phải nói gì thêm nữa.

Nhã Yến Kỳ bây giờ không còn năng động, phóng túng như trước nữa. Cô ấy sống nội tâm hơn, trân trọng các mối quan hệ thân thiết hơn là cố gắng tạo ra nhiều mối quan hệ mới. Sau vụ tai nạn, Nhã Yến Kỳ cảm thấy bản thân phải tích cực thay đổi, mới có thể làm mới cuộc đời được.

Mạn Nghiên quan sát Nhã Yến Kỳ, bất giác nhìn xuống phía dưới, đắn đo một lúc rồi mới hỏi:

“Yến Kỳ, chân của cậu…”

“À, là chân giả đó! Nhưng tớ thấy vẫn rất ổn nha.” Cô ấy nở một nụ cười vô cùng tự nhiên.

Vì sự cố năm đó, Nhã Yến Kỳ phải gắn một bên chân giả dưới gối. Thời gian đầu có cảm giác đau đớn vô cùng, nhưng lâu dần, cô ấy cũng không còn thấy bất tiện hay vướng víu nữa, hoàn toàn có thể đi lại như người bình thường.

“Cảm ơn cậu, Yến Kỳ. Năm đó là cậu cứu tớ nên mới thành ra nông nỗi này.”

“Đừng cảm ơn tớ! Tớ xứng đáng bị như vậy mà. Mạn Nghiên, cậu không để bụng chuyện cũ, tớ vui lắm. Cậu biết không? Hai năm trước tớ tình cờ gặp lại Khắc Dương ở Mỹ, cậu ấy… cũng tha thứ cho tớ rồi!” Cô ấy nhẹ lòng nói.

Trong lòng Nhã Yến Kỳ vẫn còn thích Vũ Khắc Dương rất nhiều, chỉ là cô ấy không trông mong gì hết. Cô ấy thành ra bộ dạng như bây giờ, nên tự hiểu rõ bản thân không xứng đáng với cậu!

“Thật tốt quá! Mấy năm qua Khắc Dương sang Mỹ du học, tớ cũng không nghe được tin tức gì của cậu ấy.” Mạn Nghiên nói.

Nhã Yến Kỳ kể trước khi Khắc Dương sang Mỹ, đã gửi cho Mạn Nghiên một bé mèo trắng, nhưng cậu không biết cô đã chuyển đi nên vẫn gửi về kí túc xá. Cô ấy sau khi sang Mỹ điều trị, đã ôm theo nó đi cùng. Lúc gặp lại Khắc Dương, Nhã Yến Kỳ đem bé mèo trả lại cho cậu. Nhưng cuối cùng cậu vẫn để cô ấy tiếp tục nuôi nó.

Bé con của Mạn Nghiên ngồi nghe hai người luyên thuyên nói chuyện nhưng chẳng hiểu gì, buồn chán quá mà ngủ gục ra bàn. Cô nhìn đồng hồ thấy đến giờ cơm trưa, bèn rủ Nhã Yến Kỳ đi ăn cùng.

Trước khi tạm biệt, hai người cho nhau phương thức liên lạc. Nhã Yến Kỳ cũng sống gần đây, còn bảo khi nào Mạn Nghiên rảnh rỗi cứ tìm mình, cùng nhau đi mua sắm hay tán gẫu ở quán cà phê đều được.

Buổi chiều Mạn Nghiên và Đan Nhiên ở nhà. Cô để cô công chúa nhỏ ngồi xem phim hoạt hình, còn mình nghiên cứu thủ tục nhập học vào trường mẫu giáo cho con. Mày mò một lúc mới xong, đến khi đi làm cơm tối, bỗng có người bấm chuông ngoài cửa.

“Ai thế nhỉ?”

Cô đang dở tay với nồi canh gà hầm rau củ, trên người còn mang tạp dề nên không suy nghĩ gì, nhanh tay mở cửa. Người đàn ông nào đó cầm theo một hộp bánh lớn, đứng nghiêm chỉnh ở trước mặt cô.

Mạn Nghiên nhíu mày, đóng sầm cửa. May mà ai đó phản ứng kịp, đưa tay nắm chặt cánh cửa, không để cô đẩy vào.

“Tôn Bách Thần, anh muốn làm gì?”

“Anh mua bánh đến cho Đan Nhiên, cho anh vào đi.”

Cô chưa kịp nói gì, thì bé con từ đâu chui ra, len lén đứng cạnh Tôn Bách Thần, nắm chặt lấy ống quần hắn. Đôi mắt to tròn kia ngước lên nhìn Mạn Nghiên, cái miệng nhỏ bắt đầu nài nỉ:

“Papa Thần mua bánh kem đến cho chúng ta. Mama cho papa vào đi, nha nha…”

Cô khẽ rùng mình, di chuyển ánh mắt khỏi người Đan Nhiên. Con bé này thật biết cách tận dụng vẻ ngoài đáng yêu để xin xỏ người khác mà! Nhìn thêm nữa Mạn Nghiên chắc không kìm được mất.1

“Papa, mau vào thôi.” Tận dụng lúc Mạn Nghiên đang đứng ngây ra đó, Đan Nhiên đẩy cửa nắm tay Tôn Bách Thần đi vào trong.

Cô nhìn theo tức xì khói. Cũng chẳng biết Tôn Bách Thần làm sao dụ dỗ con gái cô, mà mới để con bé ở Tôn gia một đêm, đã thích hắn đến mức độ này rồi.

Thật là…

“Mẹ còn chưa nói gì mà.” Cô bất lực, thở dài một hơi.

Tầm này Tôn Bách Thần đến đây, há chẳng phải muốn ăn chực sao? Mạn Nghiên cũng chẳng quan tâm, tập trung tiếp tục nấu nướng.

“Có cần anh giúp gì không?”

“Không cần.”

“Hay anh rửa rau giúp em nhé?”

“Tôi rửa rồi.”

Tôn Bách Thần ở đằng sau lưng Mạn Nghiên như cái đuôi, cô tiến một bước, hắn liền tiến, cô lùi một bước, hắn cũng lùi. Mạn Nghiên cầm đôi đũa trên tay, thật lòng muốn ngáng ngang lấy miệng Tôn Bách Thần cho hắn im lặng.

“Anh phiền quá! Làm ơn ra ngoài kia ngồi chơi với Đan Nhiên đi.”

Hắn thất thần rời khỏi bếp, đi ra ngoài phòng khách chơi với con gái. Tôn Bách Thần nghĩ mặt hắn cũng đủ dày lắm rồi, nhưng chẳng có tác dụng gì với cô cả.

Lúc ăn tối, Mạn Nghiên coi hắn như oxi loãng, đến bát đũa của mình, Tôn Bách Thần cũng phải tự đi lấy. Cô không nói câu nào, ăn xong liền đứng dậy.

Mạn Nghiên cứ mặc kệ Tôn Bách Thần. Hắn muốn chơi với Đan Nhiên, vậy cô giao con bé cho hắn. Mạn Nghiên chăm chú ngồi ôm cái laptop, làm việc.

Trở về nước, cô phải tìm một công việc mới. Mạn Nghiên khi ở Úc có quen biết được một người bạn có quan hệ rộng, cô ấy gửi người quen giúp cô nộp hồ sơ vào một tập đoàn tài chính lớn.1

Chỉ là mười ngày nữa mới đến ngày phỏng vấn, hiện tại cô đang chuẩn bị cho bản kế hoạch của mình thật chỉn chu để có cơ hội được nhận.

Chín giờ tối đã là quá trễ rồi, Đan Nhiên cần đi ngủ. Mạn Nghiên không khách khí mà đuổi Tôn Bách Thần về. Hắn nói muốn ở lại đọc truyện cho con bé ngủ.

“Anh về đi, tôi đọc truyện cho con bé nghe là được rồi. Còn nữa, sau này đừng đến đây nữa. Tôi sẽ không dễ dãi như hôm nay đâu. Nếu anh muốn gặp Đan Nhiên, chờ đến cuối tuần, con bé sẽ về Tôn gia mà.”

“Anh muốn được gặp con và em mỗi ngày.” Tôn Bách Thần bộc bạch.

Mạn Nghiên cười khẩy, ngoài mặt cố làm ra vẻ khinh miệt nhất, nhưng trong lòng cô đang không ổn một chút nào. Cô siết chặt bàn tay sau gấu áo, giọng đanh lại:

“Xin lỗi, mong ước được gặp Đan Nhiên hàng ngày của anh tôi không đáp ứng được. Còn tôi, anh gặp để làm gì chứ?”

Hắn về, Mạn Nghiên đóng chặt cửa lại. Sợ Đan Nhiên thấy mình đang khóc, cô quay mặt đi chỗ khác, chui nhanh vào trong phòng tắm lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy xuống hai gò má.