Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 150: Một câu nói, bốn người đau!



Đầu tuần sau, Đan Nhiên phải đến trường mẫu giáo để học. Hôm nay là thứ bảy, thay vì để cô bé đến nhà họ Tôn, Mạn Nghiên lại muốn đem con về quê thăm gia đình.

Tôn Bách Thần không hiểu làm sao biết được, từ sáng sớm đã mặt dày sang chỗ Mạn Nghiên, đứng lì trước cửa đòi theo về cùng. Kỳ lạ là cô đã dễ dàng đồng ý, còn cho hắn đi chung xe với mình và Vương Phong nữa.

Tôn Bách Thần phấn chấn trở lại, nhen nhóm tia hi vọng trong lòng. Hắn cứ nghĩ Mạn Nghiên vì Đan Nhiên nên định cho hắn một cơ hội, quan sát biểu hiện. Nhưng Tôn Bách Thần đâu biết được rằng, chẳng bao lâu nữa, trái tim hắn sẽ bị cô gái nhỏ kia tự tay bóp nát ra thành trăm ngàn mảnh… không thương tiếc!

Bề ngoài Vương Phong và Tôn Bách Thần giống như hai thái cực trái ngược hoàn toàn, một người diện sơ mi trắng lịch lãm, sơ vin chỉnh tề, kẻ lại tùy ý mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, để lộ ra hai cánh tay gân guốc, chắc nịch.

Tôn Bách Thần nhìn qua Vương Phong một lượt, sau đó nhìn lại bản thân mình, đâm ra thấy khó chịu. Hắn nhướng mày, buồn bực nói kháy anh một câu:

“Còn tưởng về quê ra mắt gia đình nhà vợ sao? Ăn mặc chỉn chu như thế làm gì?”

Vương Phong làm vẻ hời hợt, chẳng thèm cười với hắn một cái. Giọng anh nhàn nhạt mà trực tiếp tạt cho hắn một gáo nước lạnh.

“Có thể lắm chứ! Tôn Bách Thần, cậu nghĩ sao nếu tôi lấy Mạn Nghiên làm vợ hả?”

Nói xong Vương Phong liền ném túi quà cho Tôn Bách Thần xách, còn mình thì bế Đan Nhiên xuống hầm giữ xe trước.

“Đi được chưa? Còn đứng ngẩn ra đó làm gì?” Mạn Nghiên với cái túi xách trên giá treo đồ ngoài phòng khách, thong thả bước ra ngoài.

Khóa cửa cẩn thận xong, cô bước nhanh về phía trước, cố tình không muốn đi ngang hàng với Tôn Bách Thần. Hắn nhớ đến câu nói của Vương Phong ban nãy, cả người bứt rứt, bước chân lết chậm như rùa, mãi mới xuống đến hầm giữ xe.

Vương Phong lái xe, Tôn Bách Thần ngồi ở ghế phụ phía trước, còn hai mẹ con Mạn Nghiên ngồi ở phía sau. Giữa đường hai người đàn ông này đổi vị trí, tranh thủ thay phiên nhau nghỉ mệt.

Mạn Nghiên đã gọi cho dì Hạ thông báo từ trước, thế nên bà đi chợ mua rất nhiều món, chuẩn bị tiếp đãi bọn họ. Nghe thấy cả Vương Phong và Tôn Bách Thần cùng theo cô về, bà thở dài ngao ngán.

“Con bé định làm cái gì nữa đây? Thật là…”

Ở quê Mạn Nghiên bây giờ đã phát triển hơn trước rất nhiều, đường xá mở rộng để xe có thể thuận tiện đi lại. Nhà của cô cũng được xây mới, tuy không rộng rãi nhưng cũng nâng lên hai tầng. Tầng trên có một căn phòng dành để thờ cúng bà nội và cha mẹ.

Đan Nhiên về quê, không khí trong lành mát mẻ ở đây càng làm cô bé thêm thích thú. Gặp ai cô bé cũng quấn quýt lấy, dễ thương đến mức mọi người đều đổ dồn sự quan tâm về phía em. Đan Nhiên đặc biệt rất thích Tiểu Minh, cứ muốn cậu bế trên tay suốt, cái miệng dẻo quẹo bắt đầu khen chàng thiếu niên này đẹp trai như hai papa của cô bé.1

“Đan Nhiên đáng yêu thế kia mà lại là con gái của tên mặt lạnh kia sao? Khó tin thật!” Chú Hứa Văn nhìn dì Hạ, lắc đầu. Ở trong nhà này, ông là người biết Mạn Nghiên có thai trễ nhất, nếu không ông cũng không để cháu gái mình sang bên Úc du học rồi.

Biết Vương Phong suốt sáu năm qua ở bên cạnh chăm sóc cho Mạn Nghiên, chú Hứa Văn rất khâm phục anh. So với thái độ lạnh nhạt dành cho Tôn Bách Thần, ông lại rất có thiện cảm với Vương Phong, còn thoải mái bắt chuyện, cười nói với anh.

Tôn Bách Thần đứng ở một góc, trông thấy mà ghen tị. Bốn mươi tuổi đầu, lần đầu tiên hắn có cảm giác thua kém chính tên bạn thân của mình.1

Chiều mát, Mạn Nghiên ngồi ở một góc sân nướng thịt. Tiểu Minh gom than củi lại giúp cô, tiện thể chuyện trò vài ba câu.

“Chị thế nào? Vẫn chưa xem xét sẽ chọn ông chú nào làm chồng mình sao? Nếu thấy khó quá thì chọn em này, đẹp trai cũng đâu kém gì hai người kia chứ?”1

Mạn Nghiên khựng tay lại, lườm nguýt cậu thanh niên trước mặt. Biết Tiểu Minh đang nói đùa, nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời:

“Chị đã đưa ra quyết định rồi, đợi thời điểm thích hợp sẽ nói cho mọi người biết.”

Tiểu Minh trầm người, nghĩ ngợi điều gì đó. Lát sau cậu đứng dậy, nhún nhẹ vai than thở:

“Chuyện của người lớn mệt thật đó, rõ là toàn nghĩ một đằng làm một nẻo. Haizz, em vào chơi với Đan Nhiên tiếp đây. Chị yêu ngồi đây nướng thịt vui vẻ nha!”1

“Hừ, cậu thì còn nhỏ quá cơ! Mười bảy tuổi đầu còn gì?” Mạn Nghiên lẩm bẩm.

Vương Phong giúp dì Hạ rửa rau xong, sau đó ra phụ cô nướng thịt. Tôn Bách Thần cũng theo ra, lát sau còn có An Yên đi làm về sớm, sang phụ giúp một tay.

Mạn Nghiên cắt một miếng thịt mỏng, cẩn thận thổi nguội rồi đút cho Vương Phong ăn. Trông thấy ánh mắt cô dịu dàng nhìn anh, người nào đó ngồi phía đối diện, tâm can như chết lặng. Hơi khói từ vỉ nướng bốc lên, làm cho khóe mắt cay xè, nhưng lại vừa hay che đi vẻ yếu đuối không muốn cho người khác thấy.

An Yên thấy không được thoải mái, bất ngờ đứng dậy đi vào trong nhà. Tôn Bách Thần cũng như kẻ thừa ở đó, tự động rời khỏi.1

Bàn ăn được bày ra giữa sân, mọi người ngồi quây quần một chỗ. Mạn Nghiên ngồi giữa Vương Phong và An Yên, ôm lấy con gái trên đùi. Còn Tôn Bách Thần, hắn ngồi ở phía đối diện cô.

Ngoại trừ Tôn Bách Thần im bặt không nói câu nào, những người khác ai cũng góp vài ba lời, nhất là Tiểu Minh và Vương Phong, vẫn tính hóm hỉnh chọc cho mọi người cười. Vui vẻ chưa được bao lâu, Mạn Nghiên bắt đầu hắng giọng, chuẩn bị nói chuyện quan trọng.

“Dì Hạ, chú Hứa Văn à, con với Vương Phong… chúng con đang bàn đến chuyện kết hôn!”

Mạn Nghiên vừa dứt lời, khuôn mặt mọi người dần biến sắc, ai nấy kinh ngạc không cất nên lời. Bát cơm trên tay Tôn Bách Thần trực tiếp rơi xuống đất, vỡ ra tan tành. Những tưởng chỉ mình hắn thấy khổ sở, nhưng đâu ai biết vẫn còn một cô gái khác, hiện tại giống như không thể thở được, miếng cơm bị nghẹn lại trong cuống họng, chua xót trong lòng.

Một câu nói, bốn người đau!1