Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 501: Một bộ quần áo




Hắn cúi người dùng nước suối nhanh chóng rửa sạch mồ hôi, để nội tâm mình hưởng thụ cảm giác mát mẻ do nước suối mang lại! Bình tĩnh qua đi, không khỏi đối với tỷ tỷ tao nhã thành thục này nảy sinh hứng thú nồng hậu!

Nàng điềm đạm giả dối cười quỷ dị, vẫn là thần không biết quỷ không hay,công phu cao minh từ trên ngực mình biến mất, chỗ nào lộ ra một cỗ ý vị huyền diệu! Đây càng là bằng chứng xác thực, vị tỷ tỷ quyến rũ này nhất định là Hoa Như Ngọc phái tới thăm dò mình, thậm chí rất có thể đó chính là Hỗ Tam nương phái tâm phúc tới thử mình!

Hừ… bây giờ Trần Tiểu Cửu ta khảo nghiệm qua xem sao?

Hắn cười tà ác, dọc theo mấy tảng đá chằng chịt gàn bướng, thật cẩn thận bước qua khe suối, một đường tao nhã đi trước, theo khe hở giữa hàng cây tùng thong thả đi qua, nhìn đến lục nguyên mờ nhạt phía xa, và những cánh đồng thấp thoáng phía trước, tương hỗ lẫn nhau, trong bối cảnh này một căn phòng nhỏ thật hứng thú, ẩn hiện ở cuối con đường lấp lánh hồ quang.

Một bức tranh sơn thủy hữu tình tuyệt tác đã được thu hết vào tầm mắt.

- Có người không? Vãn sinh Trần Tiểu Cửu, bái kiến Hỗ Tam nương!

Hắn đứng cách cửa mở miệng, la lớn lên, một lúc lâu sau vẫn không thấy tiếng đáp lại, Trần Tiểu Cửu lững thững đi vào sân vắng, tả hữu lay động, quan sát cảnh sắc.

- Ngao… ngao..

Một tiếng hổ gầm vang dội, chấn động thung lung, bốn con hổ vừa rồi hắn đã liều mạng chiến đấu cùng, đột nhiên từ đâu xông ra bao vây xung quanh, để hắn lọt vào giữa.

Ta ngã! Bốn con vật này không ngờ ở đây chờ ta sao?

Trong lòng hắn kinh hãi, âm thầm tìm những quỷ dị trong đó, ngay lão hổ gầm rít một tiếng, dường như đối phương đối với kết quả trận chiến này rất bất mãn, chiếc đuôi sắt lay động, hướng hắn mạnh mẽ bổ nhào tới.

Thứ rác rưởi ngươi, bắt nạt ta quá đáng rồi! Ta và ngươi liều mạng, Trần Tiểu Cửu ta thẳng mặt đón tiếp, lắc mình né tránh móng vuốt sắc nhọn của lão hổ, một chưởng đánh vào trán nó. Trán lão hổ cái cứng như sắt, tuy rằng bị một chưởng, lại không ảnh hưởng gì, tinh thần hưng phấn, phát sinh uy vũ, lại chuẩn bị tái chiến.

Đang lúc tính mạng người hổ đọ sức, một tiếng trong trẻo quát lớn, ngăn cản sự tấn công mãnh liệt của bốn lão hổ.

- Đám tiểu hổ, các ngươi thành thật cho ta, bằng không… Tối nay cho các ngươi nhịn đói…

Âm thanh như sáo nhỏ, trong trẻo vui tai, vang lên không có chút lực sát thương, mà rót vào tai bốn lão hổ, lại không tự chủ được lắc lư cái đuôi, như con mèo nhỏ đáng thương cái đầu uy vũ choáng váng, hướng nữ tử kia phủ phục trước mặt, đợi nàng bước chân tới, lại không ngừng dùng cái đầu lớn dũi vào mũi chân của nàng, khiến nữ tử bật cười khanh khách.

- Đội tiểu hổ? Các ngươi còn không thành thật sao? Hừ… Chậm trễ khách quý, các ngươi ba tháng cũng không có thịt ăn…

Nữ tử hờn dỗi dí tay vào trán lão vương hổ sa sầm mặt khiển trách.

- Đội tiểu hổ sao? Ha ha… Cái tên thân thiết hay lắm…

Trần Tiểu Cửu bật cười.

Mặt cô nương như vẽ, toàn thân lộ ra sự linh động, hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi cười cái gì?

- Cô nương… ta là Trần Tiểu…

Nữ tử kia liên tục xua tay, cười nói :

- Hôm nay quý khách lên đến cửa, ta sao có thể không biết ? Ngươi không phải ân công của Đại đương gia, Trần công tử sao ? Tam nương đã dặn ta ở đây cung nghênh công tử…

- Thì ra vậy…

- Trần công tử, không biết vì sao vừa rồi người bật cười?

- Việc này … ta nhớ rõ ràng, đội tiểu hổ này dường như chỉ có ba con, khi nào đã biến thành bốn?

Trần Tiểu Cửu trêu đùa.

Cô nương kia che miệng, đỏ mặt nói:

- Trần Tiểu Cửu không ngờ cũng biết việc này? Vốn đội tiểu hổ chỉ có ba con, chỉ e hổ mạnh thấy sắc nảy sinh tâm tư, cùng hổ cái đàm luyến ái, sinh ra một con hổ nhỏ, một năm qua đi liền biến thành bốn con… Chỉ là lão hổ kia…

Nữ tử chỉ ngón tay trỏ, trong trẻo nói.

Gần Thủy Lâu đài, không hơn không hơn, hổ anh dừng lại! Hừ… ta muốn là ngươi, liền đem một con hổ lên, chỉ là lưu lại nó làm chi? Trần Tiểu Cửu tà ác nghĩ.

- Trần Tiểu Cửu, ngươi quả thật dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, trách không được Đại đương gai đầy bụng băn khoăn đâu!

Nữ tử con mắt đảo tròn loạn chuyển, đôi chỗ lộ ra một cỗ giảo hoạt.

Trần Tiểu Cửu trong lòng mừng rõ, vừa muốn nói chuyện, nữ thổ phỉ kia lại hùng hổ chỉ trán con hổ nói:

- Ngoan, các ngươi ngoan ngoãn gần gũi Trần công tử một chút, nhận lỗi, bằng không, trong vòng ba tháng, mỗi ngày chỉ cho các người ăn bánh bao, cho bốn kẻ ăn thịt các ngươi, đổi sang ăn chay…

Bốn hung thần dường như phụng thánh chỉ, nhu thuận hướng tới Trần Tiểu Cửu nịnh nọt.

Thần sắc Trần Tiểu Cửu đại biến, vừa muốn đối địch, chợt nghe nữ tử nói:

- Ân công không cần sợ hãi, bọn chúng sẽ không tổn thương người…

Đang trong lúc căng thẳng run rẩy, một con hổ lớn ngoan ngoãn, ngoảnh đầu, duỗi thân dài, mang vẻ mặt bướng bỉnh nhẹ nhàng cắn vào quần hắn, chỉ có điều cắn rất nhẹ, mang theo đầu lưỡi nhọn, tự nhiên cắm vào cạp quần hắn. Trần Tiểu Cửu dở khóc dở cười, liên tục quát bảo chúng ngưng lại, nhưng đội tiểu hổ nhiệt tình như hỏa, làm sao lại nghe lời hắn? Một trận công phu, bốn lão hổ cùng tiến tới, đem hắn quần của hắn ăn mất phân nửa.

Hắn nghĩ thầm, nếu vẫn tiếp tục dung túng như vậy, chỉ e sắc xuân sẽ lộ ra ngoài, tiểu đệ đệ của mình sẽ xuất đầu lộ diện trước mặt nữ tử này mất.

Ta nhất định nên vì các lão bà của mình, bảo vệ tiết này.

- Này… tiểu muội muội, đừng đùa nữa, một hồi, chẳng lẽ nàng muốn ta không một manh vải trên thân để gặp Tam nương sao? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ nói.

- Ngoạn, đừng loạn nữa, ân công đã tha thứ cho các ngươi… Mau đứng sang một bên, chơi đi…

Nữ tử nũng nịu trêu đùa, bốn lão hổ lại ngoan ngoãn lui xuống, không tiếp tục giằng co với hắn nữa.

- Ân công… người chớ sốt ruột, ta đưa người đi đổi một bộ quần áo mới! Kỳ thật … Tam nương có bệnh ưa sạch sẽ, quần áo vật phẩm trang sức bên ngoài, một mực không được mang vào trang viên, cho nên công tử xin bỏ qua cho!

Nữ tử ríu rít giải thích, đi phía trước dẫn đường.

- Khách theo chủ, không ngại mấy việc này!

Trần Tiểu Cửu chậc chậc lấy làm kỳ lạ vị Hỗ Tam nương này, thật nhiều dáng vẻ, có thể đem bốn lão hổ hung mãnh, huấn luyện thành một bộ dạng nhu thuận như vậy, cũng là khó có được.

Nữ tử kia mang hắn vào một thư phong tràn đầy hương thơm, văn phòng tứ bảo, đầy đủ mọi thứ! Nàng chỉ vào nội đường, dịu dàng nói:

- Ân công, mời vào bên trong thay quần áo, quần áo đã vì ngài chuẩn bị tốt rồi…

Trần Tiểu Cửu lững thững đi vào, trên chiếc giường nhỏ đặt một bộ quần áo màu xám trắng hơi cũ ngay ngắn, lại một bộ trang phục sĩ tử sạch sẽ, hắn không có thói quen mặc quần áo của người khác, chỉ là giờ phút này bẩn không chịu nổi, tự nhiên sắp phải cởi truồng, cũng quản không được nhiều việc như vậy. Vả lại, Hỗ Tam nương này làm việc lộ ra chút giả dối, nếu không làm theo lời của bà ấy, chỉ e sẽ chuốc tức giận lên thân!

Khi hắn đi ra khỏi nội đường, nha hoàn kinh ngạc nhìn hắn, trên mặt đột nhiên xấu hổ bừng đỏ, che miệng nỉ non:

- Ân công, ngài mặc quần áo này vào thân, đem tâm hồn ta lấy đi mất rồi, nếu như vậy ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu tiểu thư, đòi gả cho ngài làm thiếp đâu…

Cô gái nhỏ này, thật sao có thể nói như vậy. Trần Tiểu Cửu được nịnh bợ, trong lòng mừng rỡ, thầm nghĩ nữ tử thổ phỉ này nhu thuận như vậy, không ngờ cũng biết nịnh nọt! Hắn đứng lại trước gương đồng, trong gương nổi lên hình tượng làm tâm hồn hắn xao động, tim nhảy tưng tưng, nhưng không có cách nào ngừng lại.

Nữ tử thổ phỉ này quả thật không gạt ta.

Hắn ngày thường một thân ngọc thụ lâm phong, thon dài cao lớn, bộ trang phục cũ của lão sĩ tử bình thường, lại thần kỳ giống như làm cho hắn, từ vai, ngực, thắt lưng cho đến chân, đùi, cẳng chân, không một chỗ nào không lộ ra phong độ mạnh mẽ, không chỗ nào không mượt mà. Vả lại bộ dạng của hắn và sĩ tử tương tự nhau, giúp hắn che bớt bản chất tà khí, tăng thêm sinh khí ngại ngùng của thư sinh!

Đây… điều này sao có thể? Chẳng lẽ Hỗ Tam nương may cái này sao?

Trần Tiểu Cửu vuốt ve bộ trang phục yêu quý, chậc chậc tán thưởng:

- Tiểu muội muội, bộ quần áo này, muội muội ngươi tặng ta đi, ca ca mặc vào thật sự rất khí độ tuấn tú đó!

Nữ thổ phủ đỏ mặt nói:

- Ân công đợi gặp Tam nương, liền tự mình hỏi người tốt hơn, tuy nhiên bộ quần áo này hình như Tam nương rất quý trọng, nhất định không từ bỏ những thứ người yêu quý đâu.

Một bộ quần áo, còn quý trọng cái gì vậy!

Khóe miệng Trần Tiểu Cửu buông xuống, theo sau nữ thổ phỉ, xuyên qua dòng suối nhỏ róc rách, đi vào một mảnh vườn đầy mùi hương hoa không màng danh lợi.

Một nơi Kinh Trí Lương đình màu hồng được non bộ vây quanh nước chảy róc rách.

- Công tử mời nghỉ một chút, Tam nương một lát sẽ tới…

Nữ thổ phỉ con mắt trong suốt, yêu thương vòng hai vòng quanh người hắn, chưa có ý muốn rời đi, lưu lại một cỗ tương tư nồng đậm.

Trần Tiểu Cửu ngồi trên phiến đá cứng rắn, không có việc gì, lắc đầu thưởng thức phong cảnh tươi đẹp của núi rừng. Bộ dạng nhàm chán cực độ, đang muốn đi lại loanh quanh, bỗng nhiên một tuyệt đỉnh báu vật dáng vẻ thướt tha tao nhã uyển chuyển, giống như cánh bướm, bồng bềnh lướt qua tầm mắt hắn.

- Tỷ tỷ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.