Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 502: Tao nhã và tà ác




Nữ nhân một thân khoác bộ đồ bó sát người màu xanh lam, thướt tha uyển chuyển, đường cong nhấp nhô lượn sóng, buông lơi trên đôi chân dài miên man. Mà theo cảm nhận của hầu hết đám nam nhân, đôi chân như hoa như ngọc đó quả thật là phong hoa tuyệt đại! Cái miệng nhỏ hơi vểnh lên, kiêu ngạo, cao nhã bình dị lại gần gũi, búi tóc bới cao, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhấp nháy, xinh đẹp cao quý không một chút tự phụ. Trong mắt phát ra ánh nhìn bình thản mỉm cười tự tại, so với dáng vẻ ủy khuất vừa rồi, quả là một trời một vực.

- Tỷ tỷ, nàng ...nàng sao lại ở chỗ này?

Trần Tiểu Cửu kinh hãi há miệng.

- Hừ... ngươi còn gọi ta một tiếng tỷ tỷ sao?

Nàng khẽ mỉm cười, bước chân tao nhã nhẹ nhàng nhằm hướng Trần Tiểu Cửu bước tới!

Trần Tiểu Cửu tim đập thình thịch, che dấu vẻ kinh ngạc trên mặt:

- Chẳng lẽ…Nàng là Tam…tam nương?

- Tam nương?

Nàng mỉm cười tao nhã che miệng, con mắt xoay tròn một vòng:

- Ta là Tam nương không sai, nhưng ngươi hiện giờ vẫn gọi ta là Tam nương sao?

Trần Tiểu Cửu đầu óc xoay chuyển, bừng tỉnh đại ngộ, bước lên phía trước vài bước, vui mừng cao giọng nói:

- Tiểu Cửu bái kiến mẹ nuôi!

Liền với câu nói, thân hình gập xuống, bái kiến thật sâu.

Hỗ Tam nương tung ống tay áo như dải lụa mềm mại, một cỗ kình lực dịu dàng, ngăn cản Trần Tiểu Cửu cúi người bái kiến, trên mặt quyến rũ tươi cười, làm bộ giận dữ nói:

- Mẹ nuôi cũng bị ngươi ôm rồi, kiểu nói nịnh nọt này, muốn ân cần niềm nở nữa hay sao?

Trần Tiểu Cửu chỉ cảm thấy mình bị một cỗ kình lực hùng mạnh bao vây toàn thân, cơ thể hết sức bình yên, rốt cuộc không thể khom người, trong lòng biết đây là Hỗ Tam nương đã dùng tới nội tức ngăn lại. Hắn không khỏi kinh hãi người phụ nữ này quả thực không phải ngọn đèn đã cạn dầu! Hắn ngượng ngùng cười nói:

- Mẹ nuôi chớ trách Tiểu Cửu đường đột, tuy rằng lúc đó ôm mẹ nuôi, nhưng lòng con phẳng như mặt nước, đối với mẹ nuôi không chút tơ hào đen tối, tâm hết sức thành thật…

Nói rồi hắn lại tự hỏi mình rốt cuộc Hỗ Tam nương này là người hay là yêu? Người đến tuổi trung niên nhưng một thân da thịt mịn màng bóng loáng, dường như so với Hoa muội muội còn muốn nõn nà hơn vài phần.

- Đương nhiên ta đã già rồi, ngươi trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể hứng thú đối với bà già tẻ ngắt như ta phải không?

Hỗ Tam nương cười giễu cợt, ngọc thủ lại khẽ vuốt mấy sợi tóc mai trên thái dương, lộ ra phong thái tao nhã thong dong, tươi đẹp quyến rũ vô song.

Trần Tiểu Cửu đầu óc lay động, lớn mật tán thưởng:

- Mẹ nuôi, không nên trách Tiểu Cửu lỗ mang, dựa như Tiểu Cửu nhìn thấy, người thành thục, quyến rũ, tao nhã, không màng danh lợi, toàn thân lộ ra một loại ma lực vô hình, khiến con tâm thần hoảng loạn, không thể tự kiềm chế, cái này không thể nói rõ ràng được, sao những tiểu nha đầu ngây ngô có thể sánh cùng…

- Ngươi chỉ biết nói ngọt, định lừa mẹ nuôi sao?

Hỗ Tam nương bĩu môi nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

- Vậy vừa rồi vì sao ngươi còn nói xằng nói bậy lòng phẳng như nước? Ý trong lời, không phải ghét bỏ bà mẹ nuôi này già rồi sao? Tức là khi ôm ta vào trong lòng, cũng không nảy sinh một chút hứng thú gì hả?

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói:

- Tiểu Cửu vừa rồi nghĩ một đằng nói một nẻo, sợ mẹ nuôi trách cứ, kỳ thực khi vừa nhìn thấy người, Tiểu Cửu còn thưởng tiên nữ hạ phàm, muốn câu dẫn kẻ phàm phu tục tử nào đây..

- Hay cho một tên nhanh mồm nhanh miệng!

Hỗ Tam nương nhìn hắn thanh minh, con mắt chuyên tâm, khóe miệng lộ ra nụ cười ngại ngùng, bỗng nhiên thở dài nói:

- Tiểu Cửu, ngươi quả là người ăn nói thẳng thắn, mẹ nuôi sao nỡ trách ngươi được? Mẹ nuôi cũng là người từng trải, khi ngươi ôm ta, sẽ có nhiều cảm xúc khác nhau, ta sao có thể không hiểu điều đó chứ? Nam tử phong lưu khắp thiên hạ, cũng không phải cùng một dạng hay sao?

Khi nàng nói chuyện giọng nói âu yếm gương mặt đoan trang, ánh mắt vẫn bao trùm vẻ giảo hoạt và bất cần, tựa như rất tin tưởng vào sự hấp dẫn của bản thân. Dường như rất khinh thường đối với nam tử khắp thiên hạ, đều là một đám phong lưu thành tính rồi.

Trần Tiểu Cửu đánh rắn từ trên cao, lại cao giọng nói:

- Mẹ nuôi nét đẹp tươi sáng, khoan thai tao nhã lay động lòng người. Tiểu Cửu chỉ là một nam nhân khí huyết bốn phương, chịu không nổi vẻ đẹp mê hoặc như vậy, vẫn không thoát khỏi thói quen thông thường, trên người không khỏi có những hành động quá phận.

- Nhưng nếu đem mẹ nuôi gạt sang không để ý, tùy lão hổ đem mẹ nuôi ăn thịt, đó là ác nhân không bằng chó lợn. Tiểu Cửu ta biết liêm sỉ, tuyệt không làm được việc vô nhân đức như vậy. Những ủy khuất trong đó, xin mẹ nuôi cẩn thận cân nhắc!

Hỗ Tam nương nghe vậy, không khỏi gật đầu tán thưởng:

- Tiểu Cửu, làm tốt lắm, làm đúng lắm. Ta rất hài lòng! Ngươi khi đó nếu dám ném ta xuống, một mình chạy trốn, việc chung thân đại sự của ngươi và Ngọc nhi, tựa như gió thoảng qua rừng, ngàng lần không thể thành được. May mắn chính là tiểu tử ngươi thật có lòng, không ngờ trí dũng song toàn, có thể nghĩ ra biện pháp thoát vây tuyệt diệu như vậy, ngược lại có thể cấp cho ta một trò chơi thật thú vị!

Nói đến đây, nàng cố ý che mặt, hừ lạnh nói:

- Tuy nhiên, ngươi đã ôm ta, cố ý sờ soạng trên người ta, còn cố ý sờ mông của ta, có phải nên đánh hay không?

Trần Tiểu Cửu giả bộ đỏ mặt tía tai, hoảng loạn gật đầu nói:

- Mẹ nuôi nói quả không sai, thật nên đánh, nên phạt! Chỉ có điều ôm mẹ nuôi, Tiểu Cửu trong lòng vô ý nảy sinh ý nghĩ không tốt, con muốn đè nén lại, nhưng không chịu đựng nổi sức hấp dẫn ngút trời của người. Bởi vậy mới hồ loạn có vài hành động vượt quá giới hạn, xin mẹ nuôi trách phạt!

- Tuy vậy, Tiểu Cửu cẩn thận nghĩ lại, cho dù tình cảnh vừa rồi tái hiện lại, con vẫn làm như vậy, bởi sức hấp dẫn của mẹ nuôi chưa từng mất đi, cho dù con biết được thân phận của người, chỉ e cũng không áp chế nổi xao động trong lòng!

- Thật to gan! Tiểu Cửu…ngươi hiện tại đã nói thật ra, mới vừa rồi còn không chịu thừa nhân!

Hỗ Tam nương sắc mặt rạng rỡ lộ ra chút hờn dỗi, khóe miệng vẫn mang một nụ cười quyến rũ đầy ẩn ý.

- Tiểu Cửu da mặt mỏng, thật không phải khi ở trước mặt mẹ nuôi nói ra những điều như vậy. Nếu có gì mạo phạm, vẫn mong mẹ nuôi tha thứ!

Trần Tiểu Cửu cao giọng, dõng dạc biểu lộ trung tâm.

- Vậy được rồi! Cũng là nam nhân thôi. Phong lưu một chút có quan hệ gì chứ? Chỉ cần dám làm dám chịu, đó là nam tử đáng lấy làm chồng trong thiên hạ, có gì đáng ngại chứ?

Hỗ Tam nương khóe miệng hơi cười, đột nhiên phong vân biến hóa, mỉm cười hòa ái, trên khuôn mặt lộ ra một dáng vẻ tự tin, tự mãn, kiêu ngạo vốn có.

- Mẹ nuôi nói phải, Tiểu Cửu xin ghi nhớ trong lòng!

Trần Tiểu Cửu nghe ra trong lời nói có hương vị ngọt ngào, trong lòng thầm đánh giá Hỗ Tam nương, vô hình trung lại cao thêm một tầng. Rốt cuộc thủ lĩnh thổ phỉ. Bất kể nàng ở bộ dạng nào sự tao nhã quyến rũ, vẫn là bản chất của nàng năm đó. Vấn là lão đại giang hồ oai phong một cõi.

Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, liệt hỏa dâng trào, đập thẳng vào nội tâm lo âu thấp thỏm của Trần Tiểu Cửu, đột nhiên hừ lạnh nói:

- Ngươi trước không cao hứng, mẹ nuôi ta cả đời phiền nhất là những kẻ trời sinh tính phong lưu, dám chơi dám hưởng, tới cùng rồi lại không dám nhận, không dám chịu trách nhiệm. Ngươi nếu là một kẻ nhát gan như vậy, tâm tư muốn cưới Ngọc Nhi hãy bỏ đi!

- Mẹ nuôi, lá gan của con thật sự lớn, mãnh hổ con còn không sợ, sao có thể sợ cưới thêm một nữ tử chứ? Đơn giản là thêm một gian phủ đệ thôi, có gì khó xử chứ?

Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói.

- Hừ…Ngươi nói nghe nhẹ nhàng lắm, nữ nhi thường tình, anh hùng thoái chí! Mỹ nữ cho mãnh hổ, nam nhân lựa tình hình, nhưng xa xa chỉ có cọp cái lợi hại thôi!

- Mẹ nuôi muốn làm con sợ hãi nhụt chí sao?

Trần Tiểu Cửu sắc mặt đỏ lên, hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra liệt hỏa hừng hực, đối mặt với câu hỏi của Hỗ Tam nương, thẳng thắn nói:

- Mẹ nuôi, bình tâm mà loạn, người xem Tiểu Cửu là người không sợ đầu không sợ cuối, dám làm không dám nhận, nhu nhược như vậy sao?

Hắn nén một hơi thở, nghiêm nghi ưỡn ngực, một thân lộ rõ chí khí nam nhi, đủ triệt tiêu cả uy thế cảu Hỗ Tam nương – thủ lĩnh thổ phỉ này.

Hỗ Tam nương nhìn thấy hắn dáng vẻ cứng cỏi quả quyết như vậy, một tư thế oai hùng, liên tục tán thưởng nói:

- Tiểu Cửu, mẹ nuôi tin ngươi, ngươi to gan lớn mật, ngay cả mông mẹ nuôi còn dám sờ, đêm nay còn gì ngươi không dám làm chứ?

- Mẹ nuôi đôi mắt sắc sảo, một lời trúng đích!

Trần Tiểu Cửu lưng thẳng dáng người cao ngất, vẫn một khí độ vững vàng như cũ.

Hỗ Tam nương nhìn hắn một bộ dạng như vậy, si ngốc cười quyến rũ nói:

- Đứa nhỏ ngốc, ngươi không cần bày ra bộ dạng uy thế của ngươi như vậy, ta nếu muốn làm khó dễ ngươi, chỉ cần khẽ động một ngón tay, ngươi liền hôn mặt đất rồi.

- Hôn…Tiểu Cửu chưa có làm, nhưng khi ôm mẹ nuôi ở trên cao thân di chuyển nhẹ nhàng vẫn nghe được những âm thanh khe khẽ, con đến này vẫn chưa quên!

Trần Tiểu Cửu dõng dạc, tà ác nói.

- To gan…

Hỗ Tam nương che mặt, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, thấy hắn không chút sợ hãi, lại mỉm cười thản nhiên nói:

- Tiểu Cửu, về sau những lời như vậy, ngàn vạn lần chớ nói với mẹ nuôi, mẹ nuôi chẳng phải nhận được lời xúi giục của ngươi sao? Ôi… Ta còn thích bộ dạng ngại ngùng, nho nhã vừa rồi của ngươi! Ngươi mau trở lại bộ dạng đó đi, kẻo hù chết mẹ nuôi…

Trần Tiểu Cửu giả vờ cũng có chút vất vả, thỏ hắt ra một hơi, cả bộ dạng trở lại với phong thái thư sinh vốn có.

Mà lúc này, trong đôi mắt đẹp của Hỗ Tam nương phủ kín nhu tình, lướt nhìn dáng vẻ của hắn từ trên xuống dưới, bàn tay nhỏ bé vuốt hai má mềm mại, giống như một nữ nhân mềm yếu, hạ giọng nói:

- Tiểu Cửu, xoay người sang chỗ khác, để mẹ nuôi nhìn ngươi một chút!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.