Sống Lại Cải Tạo Vợ Cám Bã

Chương 43: Tha thứ cho sự ích kỷ của tớ




Editor: Little Little
Vẻ mặt La Tiểu Nặc nghi ngờ nhìn Aellon xuất hiện thần bí hỏi: "Cô thật sự có cách sao?"
Aellon mỉm cười nói: "Đương nhiên..." Còn chưa nói xong đã bị Hà Hạo Hiên gắt gỏng cắt ngang, "Aellon, tớ đã nói với cậu rồi, cách đó không thể nào, đừng nói nữa."
Ánh mắt La Tiểu Nặc dò xét qua lại giữa hai người này nhất định là có gì đó kỳ lạ. Cô không bỏ qua hỏi tiếp: "Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Cậu bé mập cậu đừng ngăn cản, để Aellon nói cho rõ ràng."
Hà Hạo Hiên nhìn La Tiểu Nặc thật lâu, cuối cùng buông tay đang ngăn cản Aellon.
"Cách này thật ra rất đơn giản, chỉ cần Burak kết hôn với tôi, như vậy cậu ấy sẽ phục hồi ánh sáng rất nhanh." Aellon ra vẻ hời hợt nói.
Kết hôn? Hai chữ này làm lòng La Tiểu Nặc chấn động, hai mắt nhìn chằm chằm vào Aellon nói: "Aellon, tôi rất nghiêm túc hỏi cô, không phải đang nói đùa, hy vọng cô cũng có thể nghiêm túc trả lời tôi.". ngôn tình tổng tài
"Đúng vậy!  Bây giờ tôi cũng rất nghiêm túc nói với cô!" Vẻ mặt Aellon vô tội nói.
La Tiểu Nặc cảm thấy trong đầu mình tuôn ra một tràng chữ, đáng chết, người này có phải không hiểu tiếng Trung hay không? Chẳng trách cậu bé mập muốn cô ta đừng nói nữa, thật sự là vớ vẩn! La Tiểu Nặc chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Nghe này Aellon, tôi không muốn nói nhiều lời vô ích với cô, tôi chỉ muốn nói cho cô biết trên thế giới này không có bệnh gì chỉ cần kết hôn là có thể trị được, bất cứ chuyện gì cũng cần có căn cứ khoa học, tôi hiểu được cô hy vọng có thể giúp đỡ bệnh tình của cậu bé mập, chuyện này hãy giao cho tôi đi. Tôi sẽ trở về tìm ba của tôi hỏi một chút." Đương nhiên chuyện cô trùng sinh trở về cũng là chuyện ngoài ý muốn không thể dùng biện pháp khoa học giải thích.
Aellon nghe La Tiểu Nặc nói xong bất đắc dĩ trợn mắt, bỗng nhiên đưa hai tay của mình ra nói: "Vậy cô xem cái này một chút, làm thế nào dùng khoa học để giải thích chuyện xảy ra."
Chuyện xảy ra? Chuyện gì? La Tiểu Nặc có chút không kiên nhẫn nhìn Aellon đưa hai cánh tay trống trơn ra. Bỗng nhiên, nhìn thấy luồng khí màu xanh trong lòng bàn tay Aellon nhanh chóng xoay tròn, càng lúc càng nhanh, không quá một phút đồng hồ, trên hai tay Aellon lại xuất hiện hai luồng khí kỳ dị di chuyển nhanh như gió, hai luồng gió lốc giống nhau ra sức chuyển động.
Cái này, đây là cái gì? Nội công sao? La Tiểu Nặc trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, một câu cũng không nói nên lời. Luồng khí trong tay Aellon càng chuyển động càng nhanh, hình như cái đó thật sự là gió! Tóc màu vàng kim của Aellon cũng bắt đầu tung bay về phía sau, La Tiểu Nặc đứng ở bên cạnh đều cảm nhận rõ ráng đây là gió từ lòng bàn tay Aellon lan truyền ra, tốc độ gió càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng Aellon lẩm bẩm trong miệng câu gì đó, một vật màu lam giống như lồng thủy tinh bao phủ toàn bộ người Aellon lại, La Tiểu Nặc phát hiện cơn gió mới vừa rồi có khả năng bị giam giữ bên trong cái lồng thủy tinh kia. Luồng khí vẫn đang chuyển động nhanh chóng, hai chân Aellon dần dần bay lên khỏi mặt đất, hai mắt khép hờ, hai tay duỗi thẳng, tóc vàng óng đang chuyển động cuồng loạn trong lồng thủy tinh, quần áo cũng bị gió thổi hất lên. Cái này cũng quá giống khoa học viễn tưởng rồi, La Tiểu Nặc hơi sợ hãi đưa mắt về phía Hà Hạo Hiên xin giúp đỡ. Hà Hạo Hiên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai La Tiểu Nặc nói: "Đừng sợ, cô ấy sẽ không làm tổn thương cậu đâu." Hà Hạo Hiên cũng không giải thích thêm cái gì, có nhiều lúc ngôn ngữ cũng trở nên bất lực, chỉ có tận mắt nhìn thấy sự thật mới có thể thật sự loại trừ quan niệm đã ăn sâu bén rễ trong lòng mọi người.
Đương nhiên La Tiểu Nặc không biết suy nghĩ trong lòng Hà Hạo Hiên, nhưng mà biết rõ cảnh tượng trước mắt là vô hại đối với chính mình, đây tuyệt đối là sự kiện thần kỳ nhất mà bản thân từng nhìn thấy, vậy cũng được, chuyển thế sống lại cũng có thể xảy ra thì còn cái gì mà không thể xảy ra  chứ? La Tiểu Nặc che miệng thấp giọng nói, "Quá thần kỳ..." Lúc này Aellon giống như là nữ thần trong gió, thay đổi từ hình tượng ngọt ngào động lòng người của cô trong nhóm nhạc sang hình tượng vô cùng cao quý mà lạnh lùng. Aellon đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra, giọng nói biến đổi khôn lường vang lên: "Bây giờ cô còn có thể dùng căn cứ khoa học để giải thích chuyện cô thấy không?"
La Tiểu Nặc bất lực lắc đầu, cô không thể, chuyện này hoàn toàn thoát khỏi toàn bộ nhận thức truyền thống.
"La Tiểu Nặc, có lẽ cô không biết, trên thế giới này trừ loài người ra vẫn còn chủng tộc khác, ngoài ra còn có một vài người thuộc chủng tộc thần bí cổ xưa, tôi chính là đến từ một trong số chủng tộc cổ xưa đó – Phong Thần tộc. Theo truyền thuyết, tổ tiên của chúng tôi là thần gió và hậu duệ của nữ thần Trái đất. Chúng tôi trời sinh đã có được khả năng cảm nhận âm thanh tự nhiên cùng với khả năng khống chế sức gió. Nhưng tộc nhân của chúng tôi vô cùng vô cùng ít, tồn tại đến nay cũng không đến năm mươi người. Phong Thần tộc của chúng tôi còn có một khả năng thần bí chính là mỗi cô gái của Phong Thần tộc đều có thể giúp chồng của mình trị hết hoàn toàn bệnh tật, cho dù chồng của cô gái đó bị tổn thương nghiêm trọng thế nào. Vậy bây giờ cô có tin tưởng lời nói vừa rồi của tôi không? La Tiểu Nặc." Aellon nhẹ nhàng nói, từ từ rút tay về phía sau, chậm rãi rơi xuống đất, luồng khí trong tay dần dần biến mất, lồng thủy tinh màu lam cũng biến mất, dường như tất cả đều trở về trạng thái bình thường. Chỉ có hai người ở đây mới biết được cô gái ngọt ngào trước mắt nắm giữ khả năng thần bí đến cỡ nào.
Loại tình huống này làm cho La Tiểu Nặc nói thế nào không tin, không thể tưởng tượng được mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, còn có gì không có khả năng đây? Thế nhưng trong lòng La Tiểu Nặc lại vô cùng mâu thuẫn, cô muốn nói tin tưởng nhưng lại không thể nào nói ra hai chữ này. Kể từ khi biết Hà Hạo Hiên mù một mắt, trong lòng La Tiểu Nặc đã âm thầm thề, cho dù như thế nào, cô đều sẽ chăm sóc cậu ấy, đây là cô cam tâm tình nguyện làm vì Hà Hạo Hiên, không phải vì trách nhiệm hay là áy náy. Mà sau nhiều chuyện đã xảy ra hôm nay, coi như thần kinh của cô có vừa thô vừa to thể nào cũng cảm nhận được yêu thương của Hà Hạo Hiên, cậu yêu cô đấy, mà lúc trước chuyện cậu nói Aellon là bạn gái của cậu cũng có thể là lừa gạt cô thôi. Đã như vậy, ở cùng một chỗ với người yêu vốn là chuyện vô cũng hạnh phúc không phải sao? Nhưng mà hôm nay lại có sự lựa chọn khó cả đôi đường đang đặt ở trước mặt cô, nếu tin tưởng lời nói vừa rồi có nghĩa là cô phải chắp tay nhường cậu bé mập cho người khác hay sao? Nhưng nếu không tin, nhìn ánh mắt cậu bé mập lại nên làm gì bây giờ? Cô làm sao có thể ích kỷ đưa ra một quyết định như vậy? Thế nhưng vừa thoáng nghĩ phải nhường cậu bé mập cho Aellon, lòng La Tiểu Nặc lại giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt từng nhát, co rút đau đớn, mặt cô mang theo nước mắt liếc nhìn Hà Hạo Hiên, hay là lần này có lẽ cô nên thật sự buông tay, đây là lựa chọn tốt nhất đối với cậu ấy.
Nhưng lúc La Tiểu Nặc chuẩn bị mở miệng nói, Hà Hạo Hiên lại gọi cô: "Tiểu Nặc! Đợi một chút, tớ muốn hỏi cậu một chuyện, bây giờ cậu cũng biết một mắt của tớ đã mù rồi, lúc trước tớ nói với cậu tớ và Aellon là người yêu, lúc đó cũng vì không muốn cậu bị ủy khuất mà nói dối thôi, khi đó tớ cảm thấy làm như vậy mới là tốt nhất đối với cậu. Mà cho tới bây giờ, cậu cảm thấy cách làm của tớ lúc đó có tốt không?"
La Tiểu Nặc nghe được vấn đề này rõ ràng ngơ ngác một chút, hốc mắt chợt chuyển đỏ, tuy rằng cho tới bây giờ cô đã biết rõ lúc ấy Hà Hạo Hiên là đang nói dối, nhưng biết rõ và chính tai nghe được là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Hà Hạo Hiên nói những lời này dường như đánh trúng vào nơi yếu đuối nhất trong lòng La Tiểu Nặc, trong lòng cô lúc này xuất hiện ngọt ngào và cảm động, vào lúc này, đột nhiên La Tiểu Nặc cảm thấy ông trời cho cô cơ hội sống lại lần này chính là muốn cô gặp cậu ấy, cho dù cuối cùng không thể ở cùng một chỗ, nhưng chỉ cần nhớ đến quãng thời gian này đã đủ rồi, đã đủ rồi! La Tiểu Nặc nhìn Hà Hạo Hiên, trong lòng dâng lên dũng khí lớn nhất, lúc này có lẽ cũng là lần cuối cùng, cô nhất định phải nói hết toàn bộ những gì trong lòng. "Điều đó sao có thể tốt đối với tớ, tình cảm này, không có gì là ủy khuất hay không ủy khuất, chỉ có yêu không yêu mà thôi. Tớ thích cậu cũng giống như cậu thích tớ, không có bất kỳ điều kiện kèm theo nào. Tớ thích cậu, Hà Hạo Hiên, tình cảm này sẽ không vì cậu bị mù một mắt mà thay đổi, nếu như tớ cũng gặp chuyện tương tự, cậu cũng sẽ tuyệt đối không vì vậy mà thay đổi. Tình cảm này không liên quan đến bên ngoài, bối cảnh, tình cảm này tồn tại chỉ vì cậu là cậu, tớ là tớ, mà chúng ta yêu nhau, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Chẳng lẽ cậu không cho là như vậy sao?"
Lời nói này của La Tiểu Nặc làm cho Hà Hạo Hiên lập tức ngây người tại chỗ, trong lòng cậu rất ấm áp, nhìn La Tiểu Nặc cười nói: "Đã như vậy, cũng đừng có đẩy tớ cho người khác được không? Trừ khi cậu chán ghét tớ."
Trong lòng La Tiểu Nặc cứng lại, phản bác: "Không phải vậy, nhưng mà..." 
Hà Hạo Hiên đưa tay kéo tay La Tiểu Nặc, mười ngón đan vào nhau, chậm rãi nói: "Tay của tớ cả đời này chỉ biết nắm lấy tay của một mình cô gái này, lần này nắm tay cũng nhất định là cả đời. Lúc này trừ khi cậu chủ động buông ra nếu không tớ tuyệt đối sẽ không buông tay, mà cô gái này chỉ có thể là cậu, La Tiểu Nặc! Vì vậy, xin cậu, xin cậu nhất định, nhất định không được buông tay tớ ra. Được không?" (Hãy đọc truyện chính chủ tại để cập nhật chương mới nhất và công sức của editor nhé!)
La Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn ánh mắt chờ mong của Hà Hạo Hiên, nhìn lại tay của hai người đan vào nhau, nước mắt rơi đầy mặt, nghẹn ngào mở miệng nói: "Cậu bé mập, thật xin lỗi, tha thứ cho sự ích kỷ của tớ." Hà Hạo Hiên biến sắc, tay cố gắng nắm chặt, gắt gao nắm lấy tay La Tiểu Nặc. Nhưng vào lúc này La Tiểu Nặc lại dùng sức rút tay của mình ra, Hà Hạo Hiên đưa tay muốn ngăn cô lại, nhưng không kịp giữ lại thì nhìn thấy La Tiểu Nặc trong phút chốc giống như con chim nhỏ nhào vào trong ngực mình, La Tiểu Nặc ôm lấy cổ Hà Hạo Hiên, nước mắt chảy không ngừng nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cậu bé mập, tha thứ cho tớ, hãy để cho tớ được ích kỷ một lần, tớ không muốn nhường cậu cho ai cả, tớ không muốn buông tay."
Tảng đá trong lòng Hà Hạo Hiên cuối cùng cũng rơi xuống, cảm thấy thỏa mãn ôm lấy cô gái mình yêu nhất vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc, Tiểu Nặc nghe lời! Làm sao tớ có thể trách cậu được?" Thật ra trong lòng Hà Hạo Hiên hiểu rõ cậu là đang đặt cược chính mình, cậu biết rõ nếu không làm như vậy chỉ sợ Tiểu Nặc cả đời cũng sẽ không mở nút thắt trong lòng, cũng không biết tới khi nào mới có thể nhìn thẳng vào tình cảm của bọn họ. Vì vậy lần này cậu mạnh dạn đánh cược một lần, chính là đang đánh cược, đang đánh cược Tiểu Nặc yêu mình sâu đậm, lần này xem ra thần may mắn đã đứng bên cạnh cậu. Hà Hạo Hiên lén lút ở sau lưng Tiểu Nặc giơ ngón tay cái về phía Aellon, Aellon hiểu rõ nháy mắt lại, bỗng nhiên mở miệng nói: "Này, hai người đừng có ở trước mặt tôi buồn nôn như vậy, cả người tôi đều nổi da gà rồi đây. Các người đã không muốn áp dụng phương pháp hồi phục thị lực này, tôi ở đây nhiều lời cũng như không, tôi đi trước đây." dღđ。l。qღđ Bỗng nhiên La Tiểu Nặc ngẩng đầu từ trong ngực Hà Hạo Hiên, muốn ngăn cản Aellon hỏi một chút xem còn có biện pháp khác không, nhưng Aellon đã thần bí biến mất. Giữa không trung bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: "Tôi sẽ giúp Burak hỏi đại Tế sư của tộc chúng tôi xem còn biện pháp nào khác hay không."
La Tiểu Nặc hơi lo lắng hỏi Hà Hạo Hiên: "Chuyện này, Aellon cô ấy..."
Hà Hạo Hiên nắm tay La Tiểu Nặc đi đến bãi cỏ bên bờ sông ngồi xuống, mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, cô gái Aellon này từ trước đến nay đều là miệng cứng rắn nhưng lại dễ mềm lòng, cô ấy nói giúp chúng ta thì nhất định sẽ giúp." La Tiểu Nặc mới yên lòng ngồi xuống, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Hà Hạo Hiên. Dưới ánh trăng, bên bờ sông có một đôi đang tựa sát vào nhau, không khí hạnh phúc không chỗ nào không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.