Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 67:




Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
Cự Giải Tinh nhìn từ trên cao là hình dạng một con cua khổng lồ, được bao phủ bởi tinh vân xinh đẹp và đầy bí ẩn.
Khi chiến hạm dừng lại tại điểm dừng, các sĩ quan phụ trách đón họ đội mũ bảo hiểm thép màu đen sẫm trên đầu.
Đồ Lẫm từ trên cao đi xuống cùng đối phương đụng vào bả vai, biểu hiện ra quan hệ hòa hợp.
Thích Vụ giơ tay lên vẫy vẫy phía sau: " Mọi người, đến giờ làm rồi."
Một đám người chậm rãi từ trên tàu đi xuống. Truyện Trọng Sinh
Tiêu Chinh đi theo phía sau mọi người, ánh mắt đảo qua trên người quân lính đóng ở hai bên.
Những quân lính đóng quân tại Cự Giải Tinh, mỗi người đều mang theo mũ bảo hiểm thép màu đen sẫm trên đầu, mắt cũng là kính râm màu đen, ôm súng năng lượng trong lòng, cảnh giác đồng thời tràn ngập nguy hiểm.
Bố trí quân đội như vậy làm cho Tiêu Chinh từ đáy lòng cảm thấy bất an.
Ngay khi Tiêu Chinh quan sát những chiến sĩ này, bả vai đột nhiên bị người ta vỗ nhẹ, phục hồi tinh thần không khỏi nhìn lên Thích Vụ: " Này, người anh em, ngươi sẽ không nghĩ làm thế nào để chạy trốn chứ? "
" Ngươi đang đùa cái gì vậy." Tiêu Chinh ra vẻ tự nhiên nhìn y, nhưng trong lòng lại bởi vì những lời này mà mà kịch liệt nhảy lên.
Thích Vụ nhìn vào mắt gã: " Ta không đùa đâu, nếu như ngươi chạy trốn ngay bây giờ, có lẽ có thể thành công, ngươi không thử sao? "
Tiêu Chinh trong lòng càng khẩn trương, biểu tình trên mặt bất giác căng thẳng: " Tại sao ta phải chạy trốn? "
" Muốn chạy trốn không phải là chuyện bình thường sao, từ nơi này chạy trốn có nghĩa là tự do, nơi này mỗi người đều khát vọng tự do, lão huynh không phải đóng cửa mấy ngày ngươi liền sinh ra tình cảm với cuộc sống trên chiến hạm chứ?" Thích Vụ nói xong lại cười, làm cho Tiêu Chinh hoàn toàn không rõ cậu nói câu nào là thật câu nào là giả.
" Đừng nói với ta là ngươi không thấy súng năng lượng trong ngực họ." Tiêu Chinh hạ giọng nói với Thích Vụ.
" Thì ra ngươi tiếc mạng như vậy, bất quá nói thật, nếu ngươi có tiền, ta có thể giúp ngươi yểm hộ."
" Cám ơn, không cần."
" Thật sự đáng tiếc." Thích Vụ bộ dạng thất vọng, nhún nhún vai, oán giận nói, " Không nghĩ tới đùi gà đối với ngươi hấp dẫn lớn như vậy. "
Rốt cuộc đối với ai hấp dẫn hơn?
Tiêu Chinh muốn trợn trắng mắt!
Nhìn theo Thích Vụ chưa lấy được một xu nào chỗ gã phẫn nộ đi, suy nghĩ của Tiêu Chinh đã hoàn toàn bị đánh tan.
Mọi người cùng nhau từ trên chiến hạm xuống đã bắt đầu rầm rầm mang vật tư lên.
Tiêu Chinh đưa tay nâng rương trước mặt lên, mới phát hiện không phải nặng bình thường.
Lông mày nhíu lại, cúi đầu nhìn rương gỗ màu đen không có bất kỳ văn tự nào trên bề mặt, gã vốn tưởng rằng chỉ là một ít nguyên liệu nấu ăn tiếp tế, hiện tại xem cũng không phải như vậy.
" Này, này!"
" Hắc, các anh em nhẹ một chút, dập nát là không có đùi gà, còn có thể bị nhốt!"
Trong lúc Tiêu Chinh lại một lần nữa cố gắng nhấc lên không cẩn thận đụng phải góc rương, phát ra tiếng vang thật lớn, khiến người phụ cận chú ý.
Một người đàn ông to lớn gần gã nhất đến: " Ngươi không thể di chuyển một mình, không biết tìm kiếm một người nào đó làm với nhau sao!"
Tiêu Chinh nhìn đối phương vươn tay về phía gã, nghẹn họng: " Cám ơn. "
Có sự giúp đỡ, quá trình di chuyển diễn ra suôn sẻ hơn nhiều.
Liên tiếp qua lại mấy lần, thể lực của Tiêu Chinh bắt đầu chịu không nổi, thấy sắc mặt gã nổi lên tái nhợt, người to lớn có chút ghét bỏ nói: " Trước kia là làm cái gì, thể chất này cũng quá kém cỏi, bên kia có nước ngươi đi uống một ít, đừng đến lúc đó ngất xỉu, rơi đồ đạc, hại mọi người ăn không nổi đùi gà! "
Đùi gà có thực sự quan trọng không!
Tiêu Chinh mím môi, gật đầu đi về phía chỗ đối phương chỉ. Từ trên bàn lấy ly giấy ra, khi khom người múc nước, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía quân lính đóng quân bên cạnh.
Cái liếc mắt này làm cho đồng tử Tiêu Chinh chấn động.
Đứng ở phía sau quân lính cách đó không xa, đồng phục quân nhân từ sống lưng nứt ra, lộ ra cánh chim trong suốt lại cứng cỏi.
Trong Thú nhân Đế quốc, mặc dù có Điểu tộc cũng không phải cánh như vậy.
Có được cánh trong suốt như vậy chỉ có Trùng tộc.
Ý thức được những quân lính này rất có khả năng toàn bộ là Trùng tộc, trong lòng Tiêu Chinh dâng lên một cỗ e ngại.
Những người này có cấu kết với Trùng tộc.
" Này!" Đột nhiên bị quát lớn một tiếng, dọa Tiêu Chinh giật mình, thấy quân lính vừa rồi đứng cách đó không xa đi về phía gã.
Tiêu Chinh cả người cứng ngắc, trong thú sinh gã từng đi qua, chưa bao giờ tiếp cận Trùng tộc ở cự ly gần như vậy.
Nhưng tin đồn về sự khát máu tàn bạo của họ lại như sấm bên tai.
Gã đứng ở nơi đó, nghĩ đối phương có phải muốn nổ súng hay không, chợt nghe đối phương đặc biệt khó chịu lớn tiếng nói: " Nước tràn ngươi không biết sao, đồ ngu xuẩn! "
Tiêu Chinh lúc này mới nhớ tới mình đến lấy nước, vội vàng đem nước ào ào tắt lại, cầm ly giấy cứng ngắc xoay người.
Vị quân lính Trùng tộc kia nhìn gã rời đi như kẻ ngốc.
Đi ra rất xa, Tiêu Chinh mới dừng lại, cố gắng bình phục rung động trong lòng.
Gã hiện tại có thể chắc chắn, nhóm Đế dân bắt cóc gã này, rất có khả năng là gián điệp.
Bọn họ cấu kết với Trùng tộc, không biết có phải định làm ra chuyện gì không tốt với Đế quốc.
" Hắc, lão huynh ngươi uống một ly nước sao lại lề mề như vậy?" Thanh âm bất mãn vang lên ở phía sau.
Tiêu Chinh dùng sức chớp chớp mắt, vứt bỏ ly giấy trong tay, khom người nâng cái rương gỗ bên kia: " Ngươi có tò mò là cái gì trong rương này không? "
" Ha?" Người to lớn không rõ sau khi gã uống một ly nước, làm sao lại hỏi loại vấn đề này, không có hứng thú nói, " Tại sao ta phải biết, trừ phi đây là một rương đùi gà, bằng không có chỗ tốt gì để ông đây phải tò mò?"
Tiêu Chinh: "..."
Thích Vụ ẩn nấp trong bóng tối, nhìn mọi người làm việc cách đó không xa, bỗng nhiên trong không khí truyền đến hương vị nấm trong rừng rậm, nhíu mày, nhìn về phía người đi tới.
Thu hồi ánh mắt Thích Vụ lạnh lùng nói: " Hiện tại là ở bên ngoài. "
" Em cho rằng anh muốn làm gì em?" Trong thanh âm Đồ Lẫm mở miệng lộ ra một chút ý cười khó phát hiện.
Thích Vụ cho anh một cái liếc mắt, không chuẩn bị phản ứng sự nhàm chán của anh.
" Anh muốn đối với em làm cái gì sẽ không chọn địa phương này." Đồ Lẫm bỗng nhiên tới gần giọng nói hạ thấp mang theo cảm giác tình dục.
Thích Vụ giơ tay lên hướng anh vung tới, trong nháy mắt Đồ Lẫm đã lui lại, mang theo cười khẽ.
" Anh đã nói chuyện với Ryan xong rồi sao?" Đồ Lẫm đứng ở bên cạnh y, cho dù cái gì cũng không làm, đối với y mà nói cũng có cảm giác tồn tại rất mãnh liệt. Thích Vụ nhìn chằm chằm vào người đang làm việc, hỏi ra vấn đề này.
Đồ Lẫm châm một điếu thuốc, ánh lửa đỏ tươi dưới bóng tối rõ ràng: " Ừm, tên Ryan kia lại tìm thứ gì đó cho ông chủ của gã. "
" Tìm cái gì, gã kiếm được nhiều tiền như vậy, còn có thứ gã tìm không thấy?" Trùng tộc Ryan Công tước chuyên kinh doanh vũ khí, cũng sẽ có thứ gì đó không tìm được sao?
" Nếu có ai có thể chữa khỏi thời kỳ xao động của ông chủ gã, gã nguyện ý dùng một tinh cầu tư nhân làm lễ tạ ơn, nghe có vẻ thật sự làm cho người ta động tâm."
" Chữa khỏi thời kỳ xao động, không bằng ngươi nói cho gã biết nằm mơ nhanh hơn một chút."
Đồ Lẫm đem bộ dáng trợn trắng mắt của y thu vào trong mắt, chỉ cảm thấy Thích Vụ như vậy sinh động lại đáng yêu, lồng ngực phát ra chấn động, tiếng cười vừa khàn vừa trầm: " Lại nói tiếp gã cũng không tính là nằm mơ, nghe nói Đế quốc đã có một vị hương liệu sư có thể làm được, chỉ là anh không nói cho gã biết."
Thích Vụ ngẩng đầu nhìn hắn: " Là thật? "
" Em không lướt mạng khi rảnh sao?"
" Lướt mạng gì?"
" Lướt web."
Thích Vụ: "..."
•••••52Hz••••
Chiếc áo len thứ hai của Tiêu Chiến đan xong sau khi Vương Nhất Bác trở lại làm việc.
Giặt sạch gấp lại đặt ở đầu giường, chờ hắn buổi tối trở về là có thể thử một chút, áo len màu be sạch sẽ lại đẹp mắt.
Tiêu Chiến giặt sạch xong còn tri kỷ hun hương thơm tho.
0520 thò đầu to vào nhìn, thấy cậu quay đầu lại, dùng âm thanh loli đáng yêu nói: " Chủ nhân, 0520 đã chuẩn bị nguyên liệu làm xà phòng. "
" Cảm ơn 0520. "
" Không khách khí, 0520 rất cao hứng vì chủ nhân cống hiến."
Sờ sờ vỏ não của nó, Tiêu Chiến lại phòng, chuẩn bị làm xà phòng thủ công mà lúc trước đã muốn làm ra, như vậy chờ sư tử lớn trở về, cậu có thể giúp hắn tắm rửa.
Nghĩ đến rốt cục có thể chạm vào sư tử lớn chân thật, Tiêu Chiến liền nhịn không được vui vẻ.
Quá trình làm xà phòng tương tự như hương liệu.
Tiêu Chiến ngồi ở trước bàn, vừa đưa tay cầm lấy bình chứa thủy tinh tím, liền nghe hệ thống an ninh cửa chính truyền đến thanh âm: " Vương gia chủ đến. "
Vương gia chủ?
Vương Nhất Chung?
Ông ta đến đây làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.