Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 68



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

*************

An Liệt Ninh tỉnh dậy từ hôn mê, mở mắt ra nhìn người mặc áo trắng vây quanh y: " Đây là ở đâu?"

" Thiếu gia, người tỉnh rồi, thật tốt quá, gia chủ biết có thể yên tâm." Lão quản gia nghe thấy giọng nói của An Liệt Ninh chen chúc qua người của đội ngũ y tế, quan tâm nhìn y.

Nhìn thấy những người quen thuộc, An Liệt Ninh cuối cùng đã có một tia thần thái trong mắt: " Ta vẫn còn ở nhà?"

" Đúng vậy, còn ở nhà, thiếu gia người muốn ăn cái gì?"

Nghe thấy mình còn ở nhà, An Liệt Ninh đột nhiên đỏ hốc mắt: " Bọn họ không phải muốn bắt ta sao?"

Lão quản gia nghe vậy nhất thời lâm vào khó khăn, không biết nên tiếp lời này như thế nào, ngay trong nháy mắt ông trầm mặc, đội trưởng y tế phụ trách trông coi An Liệt Ninh mở miệng nói: " An thiếu gia, Nhị điện hạ lo lắng thân thể ngài, cố ý để chúng ta ở đây trông coi ngài đến khi thân thể khôi phục, sau đó người Viện kiểm duyệt mới có thể theo trình tự dẫn ngài rời đi."

" Vẫn là muốn bắt ta." An Liệt Ninh lẩm bẩm một câu, vẻ mặt trong nháy mắt ảm đạm xuống.

Lão quản gia trừng mắt nhìn đội trưởng y tế, xoay người ra khỏi phòng.

Đội trưởng y tế không hề động đậy đứng ở một bên, thân làm nhiệm vụ trông coi.

An Hùng sau khi nghe nói An Liệt Ninh tỉnh lại, trái tim treo lơ lửng rốt cục buông xuống, thần kinh căng thẳng buông lỏng, tinh thần trì trong nháy mắt xao động.

Đau đớn đâm nát làm cho ông lập tức ngã xuống bàn, dọa lão quản gia cùng tâm phúc đứng ở một bên. Hai người cùng nhau nhào tới, đỡ An Hùng trở lại ghế ngồi xuống.

Lão quản gia không biết làm sao nói: " Đây là làm sao vậy, đây là làm sao vậy? "

Tâm phúc không nói một lời bước nhanh đến trước tủ sách, từ bên trong lấy ra một khối hương liệu cuối cùng châm lên.

Nhìn thấy hương liệu, lão quản gia hậu tri hậu giác ý thức được cái gì. Sắc mặt tái nhợt nhìn về phía tâm phúc: " Gia chủ hắn.... Thời kỳ xao động?"

" Vâng, gia chủ không muốn để cho người khác biết, xin ngài giữ bí mật."

" Đây là đương nhiên, đây là đương nhiên, thân thể gia chủ không có chuyện gì sao, có muốn mời..... hay không"

" Tạm thời không cần."

Lão quản gia gật gật đầu, thời kỳ xao động của Alpha cũng không thể chữa khỏi, tuy rằng phổ biến ở trong Alpha gien cấp thấp, nhưng Alpha cao cấp một khi tiến vào giai đoạn xao động thì càng thêm khó cứu chữa.

Ông vừa rồi nói như vậy cũng bất quá là quan tâm một chút, trên thực tế loại tình huống này tìm ai cũng vô dụng.

Nếu như là người kiên cường có lẽ còn có thể dựa vào ý chí kéo dài một đoạn thời gian, về phần kết cục cuối cùng, bất quá đều là sụp đổ rồi chết mà thôi.

Lúc lão quản gia rời đi biểu tình có chút nặng nề, chứng tỏ ông đã sớm nhìn thấy tương lai của An gia.

••••52Hz••••

Bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Vương Nhất Chung, việc đan len phải tạm hoãn lại.

Tiêu Chiến buông đồ trên tay xuống, đứng dậy: " Để cho ông ta vào. "

0520 ngẩng đầu dùng màn hình nhìn về phía cậu, trong thanh âm loli đáng yêu lộ ra lo lắng: " Chủ nhân, cần liên lạc với sư tử lớn hay không? "

" Không cần quấy rầy anh ấy, chúng ta trước tiên xem ông ta tới đây có chuyện gì."

" Được, chủ nhân."

Đi theo bên cạnh Tiêu Chiến, 0520 cùng cậu đứng trên thềm gỗ chờ Vương Nhất Chung đến.

Tiến vào cửa lớn, Vương Nhất Chung đi ngang qua nhà kính không khỏi nhìn thoáng qua. Ông ta lần trước tới nơi này, sân viện to lớn như vậy còn hoang vu một mảnh, vừa qua không lâu liền có thêm mấy thứ.

" Mạo muội quấy rầy, xin Điện hạ thứ lỗi."

" Thúc phụ vội vã tới đây như vậy là có việc gì gì gấp sao?"

Vừa hỏi, Tiêu Chiến vừa dẫn đường đưa Vương Nhất Chung vào phòng khách, bảo 0520 rót cho ông ta một ly nước.

Nhìn nước trong ly, trong lòng Vương Nhất Chung không khỏi trào ra một cỗ thất vọng.

Lần trước chỉ uống qua một ly trà, đến nay hồi tưởng lại, còn làm cho ông ta kinh ngạc không thôi, ký ức vẫn còn mới mẻ. Vốn tưởng rằng lần này đến cửa, còn có thể được nhấm nháp một chút, lại không nghĩ tới lúc này đây trực tiếp đổi thành nước trắng bình thường.

Giả vờ như không nhìn ra sự thất vọng trên mặt ông ta, Tiêu Chiến tự mình nâng ly nước uống một ngụm.

Đè nén sự thất vọng trong lòng, Vương Nhất Chung mở miệng nói: " A Bác đi làm rồi sao? "

" Vâng, hôm nay Nhất Bác đi quân khu, thúc phụ có việc, vậy chỉ có thể chờ buổi tối anh ấy trở về."

" Không, không, ta không tìm hắn, ta tìm ngài."

" Tìm ta? Ta có thể giúp thúc phụ cái gì? "

" Giữa ta và A Bác có hiểu lầm, nói vậy Điện hạ cũng biết một ít, nhiều năm như vậy ta cũng muốn bù đắp, nhưng thủy chung không có cơ hội, mấy ngày trước A Nguyện lại nói sai. Tuy rằng A Bác ngoài miệng không nói, nhưng ta biết trong lòng hắn trách ta, trong lòng ta cũng không dễ chịu. Hôm nay mặt dày lại đây, chỉ muốn Điện hạ giúp chúng ta nói lời hòa giải một chút. "

" Có một số việc, tháo chuông còn cần phải tìm người buộc chuông, thúc phụ nếu thật lòng muốn bù đắp, vì sao không tự mình đi nói. Nhất Bác cũng không phải là người tâm địa lạnh lùng cứng rắn gì."

Vương Nhất Chung bị câu nói " Nhất Lan cũng không phải là người tâm địa lạnh lùng cứng rắn" làm cho trong lòng nghẹn lại, thiếu chút nữa một hơi không lên được.

Chống lại đôi mắt to hắc bạch phân minh của Tiêu Chiến, Vương Nhất Chung chỉ cảm thấy Tứ điện hạ ngoan ngoãn khéo léo xinh đẹp, không nghĩ tới ánh mắt này còn có ý khác.

Nếu Vương Nhất Bác không phải là người tâm địa lạnh lùng cứng rắn, vậy thế gian này thật sự không có người tàn nhẫn hơn hắn nữa.

Chỉ là lời này ông ta không có biện pháp nói ra với Tiêu Chiến, ông là tới tìm đối phương giải hòa, hiện tại lại bị chỉ ra ông nói không đúng. Vương Nhất Bác không chỉ lãnh tâm lãnh khốc vô tình còn đại nghĩa diệt thân, vậy chuyện sau này ông ta cũng không cần nghĩ đến nữa.

Chỉ có thể duy trì nụ cười ôn hòa trên mặt nói với, Vương Nhất Chung nói với Tiêu Chiến: " Đúng vậy, A Bác là một đứa trẻ ngoan, trước kia đều là chúng ta không hiểu, cũng chưa từng để ý tới hắn, lúc đó ta cũng bận rộn, liền bỏ qua hắn, chờ khi phát hiện không đúng thì A Bác hắn đã hiểu lầm ta rất sâu, đây đều là những thứ ta sai. Mấy năm nay mỗi lần ta nhớ tới đều hổ thẹn với huynh trưởng, Tứ điện hạ, ta nhìn ra được hai người hiện tại rất tốt, A Bác đối với ngài cũng không giống với những người khác, ta thấy vậy cũng rất vui mừng. " Nói đến đây, Vương Nhất Chung vẫn còn muốn cùng Tiêu Chiến đánh thái cực vẽ vòng tròng không chịu vào trọng tâm.

Mà Tiêu Chiến thì lười cùng bàn luận, cậu nhìn ông ta bưng ly lên uống một ngụm nước, cười nói: " Thúc phụ, những lời này của người vẫn là tự mình nói với Nhất Bác tương đối hữu dụng, từ giữa ta truyền đạt ngược lại mất hiệu quả. "

" Ta cũng nghĩ vậy, chính là sợ A Bác không muốn nghe ta nói, đứa nhỏ A Nguyện kia ta cũng không dạy tốt, đều lớn như vậy, ra bên ngoài vẫn còn không biết suy nghĩ mà nói bậy, mỗi lần nhớ tới ta đều đau đầu, chỉ hy vọng nó có thể ở bên cạnh ta tiến bộ một chút. Nhưng quân lệnh như núi, điều A Nguyện tới Thiên Lang Tinh đóng quân, cũng không biết nó đi tới bên kia có thể gánh vác trọng trách hay không, vạn nhất lại làm sai chuyện gì... aiiiiii, ta hiện tại cũng không dám nghĩ."

" Vương Nhất Nguyện Trung tướng cũng đã rèn luyện nhiều năm trong quân khu, cách đây không lâu còn đại biểu quân khu tiếp nhận phỏng vấn, thúc phụ nên tín nhiệm nhiều hơn một chút, huống chi đóng quân ở Thiên Lang Tinh là chức trách quân nhân cũng là vinh dự, ta tin tưởng Vương Nhất Nguyện Trung tướng nhất định có thể làm tốt. Huống chi lần an bài này có lẽ vẫn là chuyện tốt, để biểu đệ đi Thiên Lang Tinh đóng quân, lập quân công, tương lai thăng chức cũng có lợi, ta cảm thấy ngươi nên thả lỏng tâm tư." Tiêu Chiến nói xong những lời này lại rót thêm một ly nước cho Vương Nhất Chung, hoá ra lý do ông ta đến đây là muốn cầu tình cho Vương Nhất Nguyện,

Vương Nhất Chung vẫn cố duy trì nụ cười kỹ lưỡng trên mặt: " Vẫn là Tứ điện hạ suy nghĩ chu đáo, chỉ là A Nguyện tâm tính ta hiểu rõ, Tứ điện hạ thuận tiện có thể giúp ta cùng A Bác nói một tiếng là A Nguyện nhà chúng ta tâm tính bất ổn, ta muốn lưu nó ở bên cạnh quản giáo thêm mấy năm nữa rồi đưa nó đi Thiên Lang Tinh đóng quân biên vực, không biết Tứ điện hạ nguyện ý giúp ta việc này không? "

" Chuyện này của thúc phụ, ngài có thương lượng qua Vương Nhất Nguyện Trung tướng chưa?"

" Yên tâm, nó cũng có ý này, sợ không gánh nổi trọng trách, lại gây chuyện, ngược lại khóc cũng không kịp."

" Thúc phụ khó có được mở miệng với ta, việc này ta tự nhiên sẽ giúp. Thúc phụ yên tâm, chờ Nhất Bác trở về ta sẽ nói với anh ấy, chỉ là quyết định cụ thể còn phải xem quân khu an bài, ta nghĩ điểm này cho dù là Nhất Bác cũng không làm chủ được."

" Cái này ta tự nhiên biết, Tứ điện hạ chịu giúp ta liền rất cảm kích. "

" Ngài khách khí rồi."

Nhận được những lời này của Tiêu Chiến, tâm tình căng thẳng mấy ngày qua của Vương Nhất Chung cuối cùng cũng được thả lỏng: " Tứ điện hạ, ngài đừng trách thúc phụ hôm nay nói nhiều, ta cũng là vì ngày sau suy nghĩ. Ngài cùng A Bác hiện tại tình cảm ổn định, cũng phải xem ngày sau, vấn đề con nối dòng phải suy nghĩ trước, nhà họ Vương cũng là nhà của A Bác, nếu Tứ điện hạ có nhu cầu, thúc phụ nhất định sẽ hỗ trợ."

Tiêu Chiến ngồi đối diện đang rũ mắt nhìn nước trắng trong ly, sau khi nghe được những lời này, trong con ngươi đen nhánh hiện lên một tia sắc bén, cậu ngẩng đầu cười nhạt với Vương Nhất Chung: " Ý tốt của thúc phụ ta nhận, nếu có nhu cầu tự nhiên sẽ cùng thúc phụ gặp mặt. "

" Được, hôm nay không sớm, ta sẽ trở về trước, Tứ điện hạ nhớ đừng quên chuyện của A Nguyện nhà chúng ta."

" Nhất định."

Đưa Vương Nhất Chung đến cửa, Tiêu Chiến nhìn ông ta rời đi, trong mắt hiện lên cảm xúc lạnh lẽo.

0520 đi đến bên cạnh cậu, đáng yêu nói: " Chủ nhân, người này thật xấu xa! "

Không nghĩ tới 0520 lại nói như vậy, trong mắt Tiêu Chiến lạnh lùng lại một lần nữa trở nên ôn nhu: " Ông ta sao lại xấu xa? "

" Ông ta khiêu khích quan hệ giữa chủ nhân và sư tử lớn, còn nói chủ nhân phải cân nhắc chuyện của tiểu chủ nhân. Đối với điểm này chủ nhân quả thật phải cân nhắc, nhưng không được cân nhắc đến con của nhà họ Vương, 0520 muốn chủ nhân cùng sư tử lớn sinh ra nhóc con, muốn 1, 2, 3...... 3 đứa!!" 0520 nói cuối cùng bắt đầu đếm ngón tay, đáng yêu không thể tả.

Chính là lời nói ra có chút khiến người ta kinh hãi.

" 0520, cậu thật sự là muốn thành tinh rồi, còn có cái gì mà cậu không biết sao?" Tiêu Chiến đưa tay sờ sờ cái đầu to của 0520, 0520 như vậy làm cho cậu cảm thấy rất tốt, chính là số lượng thật sự là làm cho người ta khó xử!

0520 buông tay lắc lắc đầu: " Chủ nhân đang nói gì, 0520 nghe không hiểu. "

" Ba nhóc con nhiều lắm, nhiều nhất là một thôi.". truyện tiên hiệp hay

" Chủ nhân, cậu học xấu rồi!"