Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*************
Ngồi trên xe bay, Vương Nhất Bác nhớ lại những lời Quốc Vương đã nói tối nay.
Nhìn như không có mục đích gì, kì thực tất cả đều là đang thăm dò thái độ của hắn đối với chuyện Tiêu Chinh kéo bè kết phái, tham ô nhận hối lộ.
Sợ sau lưng hắn sẽ làm ra chuyện gì tổn thương Tiêu Chinh, có thể nói là hao tâm tổn sức.
Chỉ là, Vương Nhất Bác nhếch khóe môi, đáy mắt xuất hiện hàn ý lại rất nhanh bởi vì nhớ tới cái gì đó mà hòa tan, lộ ra ý cười.
Chuyện đúng nhất mà Quốc Vương đã làm chính là đưa Tiêu Chiến đến bên cạnh hắn.
Chỉ vì điểm này, hắn cảm thấy mình dường như còn có thể nhẫn nại thêm một chút.
Xe bay chạy vào phố Trung Tâm phồn hoa, ánh đèn chói mắt thắp sáng đêm tối, Vương Nhất Bác lại thờ ơ với bầu không khí náo nhiệt, một lòng chỉ muốn trở về nhà.
Kiến trúc quen thuộc xuất hiện, con ngươi của Vương Nhất Bác dần dần ấm lên.
Dừng xe lại, Vương Nhất Bác đẩy cửa ra, liền nhìn thấy tiểu Omega mặc áo bông thật dày đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vùi vào cổ áo, đôi mắt đen lẳng lặng rơi trên người hắn.
Ánh đèn treo trên mái hiên chiếu lên người cậu, ấm áp mềm mại mang theo sương mù, có chút không chân thật.
Vương Nhất Bác có một loại cảm giác sau một khắc, người trước mắt sẽ biến mất.
Nhìn vị Alpha cả người khí lạnh hướng cậu đi tới, con ngươi đen của Tiêu Chiến phản chiếu ý cười: " Đã trở lại! "
Trong thanh âm trong trẻo lộ ra niềm vui sau khi nhìn thấy người, là kìm lòng không đặng, cũng không kìm được ái mộ.
Vương Nhất Bác bước hai bước cuối cùng, đứng trước mặt tiểu Omega của hắn, giây tiếp theo nắm lấy tay cậu: " Đợi lâu chưa? "
" Nghe thấy thanh âm mới đi ra." Khi nói chuyện, mắt Tiêu Chiến cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn từ dưới cổ nâng lên, trắng trẻo sạch sẽ, làm cho người ta sinh lòng yêu thích.
" Trời lạnh, chúng ta vào phòng đi."
Vương Nhất Bác thân thủ đẩy cửa ra, dắt cậu trở lại phòng, cho dù Tiêu Hề cũng không cảm thấy lạnh, nhưng được người mình thích quan tâm như vậy, cậu nhịn không được vui vẻ, kéo tay hắn quan tâm hỏi: " Anh có khỏe không, có bị bọn họ làm khó không? "
" Không có việc gì, tôi có thể ứng phó. Đi tắm rửa đi, đừng để cảm lạnh. "
" Sẽ không đâu em mặc rất ấm. Không có việc gì là tốt rồi, anh đi tắm trước đi, em đem giường trải xong, một chút là có thể nghỉ ngơi." Tiêu Chiến cởi áo bông trên người mình, liền kéo áo khoác trên người Vương Nhất Bác: " Anh cởi ra đi, có khí lạnh. "
Vương Nhất Bác bỗng nhiên nắm lấy tay cậu, trong nháy mắt Tiêu Chiến khó hiểu, khom lưng ôm cậu lên đi vào phòng tắm: " Vào bên trong em giúp tôi cởi ra. "
Hắn nói nhẹ nhàng tự nhiên, lại làm cho Tiêu Chiến đỏ mặt: " Em không phải ý đó, anh sao lại như vậy? "
Buông cậu xuống, Vương Nhất Bác rũ mắt, ánh mắt dịu dàng lại lộ ra một chút xấu xa: " Vậy em có ý gì, tôi nói sai, em dạy tôi đi, tôi sẽ không sai nữa. "
Tiêu Chiến bị những lời này của hắn làm cho mất hết bình tĩnh, cậu phát hiện từ sau khi cùng Vương Nhất Bác xác định quan hệ, hắn liền dần dần trở nên không giống trước kia, loại hành động đem chính mình hoàn toàn mở ra cho cậu xem, làm cho cậu cảm thấy mình đối với hắn mà nói là tồn tại phi thường đặc biệt.
Nhẹ nhàng mím môi nhưng thế nào cũng không kìm được ý cười: " Lại đau tay sao? "
" Ừm." Vương Nhất Bác nhìn cậu, phát ra giọng mũi gợi cảm.
Mặt Tiêu Chiến hoàn toàn đỏ lên, mặc kệ trải qua bao nhiêu lần, khi đối mặt với Vương Nhất Bác như vậy, cậu vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, nhiệt độ không ngừng tăng lên, hương thơm ngọt ngào của mật đào rải rác trong không khí, quyến rũ Alpha trước mặt.
Không biết là ai chủ động trước, lúc phản ứng lại Tiêu Chiến đã bị hôn đến mềm nhũn ngã vào trong ngực Vương Nhất Bác, đắm chìm trong ánh mắt sâu thẳm ôn nhu của đối phương.
Nước trong bồn tắm dập dềnh theo từng cử động đung đưa thắt lưng của Vương Nhất Bác mà tràn ra ngoài, đôi mắt hờ hững khép lại hưởng thụ cảm giác ấm nóng chật hẹp khi ở bên trong Tiêu Chiến.
Tiếng nước hoà cùng tiếng rên rỉ nhỏ vụn, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân ngày càng trở nên hư hỏng sa đoạ vào thứ khoái cảm phù phiếm này.
Nhưng nếu là cùng Vương Nhất Bác, cậu tình nguyện.
Sau khi kịch liệt ở phòng tắm, hai người quấn lấy nhau trở về giường ngủ. Vương Nhất Bác từ phía trên nhìn xuống người dưới thân, ánh mắt, chiếc mũi, bờ môi hay cả nốt ruồi nơi khoé miệng, tất thảy đều toả ra sức quyến rũ khiến hắn muốn ngưng mà không được.
Lại một lần nữa thâm nhập vào tận cùng bên trong Tiêu Chiến, nhịp nhàng đưa đẩy trong những lời cầu xin đứt quãng của đối phương. Vương Nhất Bác có chút không đành lòng, hắn cuối xuống dịu dàng hôn lên từng tấc da thịt trắng noãn kia, để lại dấu vết đánh dấu lãnh thổ của hắn, bá đạo và cường ngạnh.
"Nhất Bác... ưm... sâu quá..."
"Sâu đến đâu?"
Sâu đến đâu?
Chính Tiêu Chiến cũng không biết được, chỉ biết thứ kia như chọc thủng tất cả cái cánh cửa, tự nhiên ra vào như một vị chủ nhà. Mỗi đợt ra vào còn mang theo từng đợt khoái cảm mãnh liệt đánh úp vào tâm trí, khiến cậu vừa thư sướng vừa lạ lẫm.
Đôi khi không muốn tiếp tục nữa.
Nhưng chỉ cần Vương Nhất Bác chậm trễ đưa đẩy một chốc, cậu đã không hài lòng.
Hai người miệt mài triền miên suốt một đêm.
Hôm sau Vương Nhất Bác lại nghỉ phép, buổi sáng Tiêu Chiến tỉnh lại mới biết ngoài cửa sổ tuyết lại bắt đầu rơi.
Những cây mai trồng gần nhà kính, từ hai ngày trước đã bắt đầu nhu nhú mấy nụ hoa, không bao lâu nữa sẽ nở hoa.
Ôn tuyền tản ra hơi nước, làm cho sân nhìn như có sương mù mờ mịt, tuyết rơi trên cành cây thay thế vị trí lá ban đầu, hình thành hoa băng trắng sáng xinh đẹp.
" Tỉnh rồi?" Vương Nhất Bác đưa tay vuốt ve chóp tai Tiêu Chiến, nơi đó mềm nhũn sờ rất sướng.
Còn Tiêu Chiến bị sờ lại có chút ngứa ngáy, rụt cổ muốn né tránh, Vương Nhất Bác lại không cho phép, Tiêu Chiến giãy giụa vài lần không có kết quả, cuối cùng dưới nụ hôn của Vương Nhất Bác cậu cũng cạn kiệt buông tha giãy giụa, nhu thuận mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Khi được buông ra, đôi mắt đen của Tiêu Chiến thấm đẫm sương mù, lấp lánh lộ ra ánh sáng: " Sao hôm nay anh không đi làm? "
" Hôm nay nghỉ ngơi, ở với em."
" Không phải lại bỏ việc chứ?"
" Không thích tôi ở nhà sao? "
" Làm sao có thể chứ! "
" Tạm thời tin tưởng em đó. "
" Bên ngoài tuyết rơi."
" Ừm, không muốn dậy có thể ngủ thêm một chút."
" Qua không lâu nữa chính là ngày Thú đản sinh, lát nữa em muốn đi mua vài thứ, anh muốn đi cùng không?"
" Được, mua gì?"
" Mua hoa nha, ngày lễ đến rồi, không có hoa thì không được."
Sau khi hai người rửa mặt, Tiêu Chiến lấy ra áo bông màu đen lúc trước mua cho Vương Nhất Bác, nguyên bản áo bông rất rộng mặc trên người đối phương vừa vặn thích hợp, phối hợp với mũ màu be, làm cho Vương Nhất Bác rất ít khi mặc thường phục ra ngoài thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều.
" Anh như vậy thật đẹp trai nha!" Sư tử lớn của cậu không thể nghi ngờ chính là Alpha đẹp trai nhất.
Tiêu Chiến cũng mặc áo bông có kiểu dáng giống như vậy, chỉ là màu sắc khác nhau, cười buộc lại cổ: " A, quần áo tình nhân, thế nào Nguyên soái đại nhân? "
" Đẹp lắm." Vương Nhất Bác nói xong còn không quên hôn lên môi cậu: " Anh rất thích. "
Hắn thích việc được đánh dấu bởi tiểu Omega nhà mình, điều này phần lớn thỏa mãn ham muốn chiếm hữu của hắn.
0520 nhìn hai người một đen một trắng từ trong phòng đi ra, âm thanh đáng yêu lộ ra chờ mong: " Muốn ra ngoài sao, chủ nhân! "
" 0520 hôm nay ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, tôi và sư tử lớn đi liền trở về, được không?"
" 0520 hiểu rồi, chủ nhân muốn cùng sư tử lớn đi hẹn hò, 0520 sẽ ngoan ngoãn chờ chủ nhân trở về!"
Tuy rằng là hẹn hò thật, nhưng bị nói thẳng ra như vậy vẫn làm Tiêu Chiến cảm thấy ngượng ngùng, theo bản năng liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, chỉ thấy đối phương cười tủm tỉm nhìn cậu, nghiễm nhiên một bộ dạng cười không nói.
Dặn dò 0520 xong, hai người từ trong nhà đi ra, ngồi trên xe bay, Vương Nhất Bác hỏi cậu: " Chúng ta đi đâu vậy? "
" Nghe nói bên kia phố Trung Tâm có mở một nơi trải nghiệm thiên hà, em muốn đi xem một chút." Cậu ra vẻ tự nhiên nói xong, vụng trộm đỏ chóp tai, hiển nhiên hành trình hôm nay cũng không đơn thuần mua hoa đơn giản như vậy.
Thế nhưng Vương Nhất Bác cũng không vạch trần cậu, trong lòng lại thập phần sung sướng: " Muốn nhìn dải ngân hà không? "
Bây giờ khoa học kỹ thuật tuy rằng rất phát triển, có người lái phi thuyền đi vũ trụ trải nghiệm cũng không phải việc khó, chỉ là Tiêu Chuến bởi vì các loại nguyên nhân, đến nay một lần cũng chưa từng được đi.
Biết phố Trung Tâm có một phòng trải nghiệm như vậy, cậu kỳ thật nhớ thương rất lâu rồi.
" Ừm, em có chút tò mò."
Vương Nhất Bác gật gật đầu, không nói nhiều, chỉ ghi nhớ trong lòng.
Phòng trải nghiệm thiên hà ở trung tâm này, trên thực tế đã mở rất nhiều năm, chẳng qua người đến thăm nơi này rất ít.
Nguyên nhân không có khách, chỉ vì người có tiền đều sẽ đi xem thật, ai sẽ tới nơi này trải nghiệm giả, mà người không có tiền, có thời gian đều đi kiếm tiền, còn lại một số ít người đối với dải ngân hà gì đó cũng không có quá nhiều hứng thú.
Đã từng có người thảo luận về lý do tại sao nơi này mở nhiều năm như vậy vẫn chưa đóng cửa, có người nói ông chủ của nơi này là một cựu chiến binh, bởi vì lý do sức khỏe không thể lên chiến hạm nữa, thành lập nơi này, là để nhớ lại quá khứ.
Nhưng những thứ này bất quá đều là suy đoán, về phần ông chủ này là ai, cuối cùng cũng không ai biết được.
Đến nơi, Vương Nhất Bác dừng xe lại, nắm tay Tiêu Chiến từ trên xe xuống: " Cẩn thận. "
" Được." Tiêu Chiến và hắn mười ngón tay đan vào nhau, tay Vương Nhất Bác rất lớn lại vô cùng ấm áp, có thể nắm trọn tay cậu trong lòng bàn tay, làm cho người ta thấy an tâm.
Hai người cùng nhau đến cổng soát vé, Tiêu Chiến lướt qua mã thông hành, lôi kéo Vương Nhất Bác đi vào bên trong.
Họ mặc quần áo đôi, trông giống như một cặp bình thường.
Beta ngồi ở vị trí kiểm soát vé, từ thiết bị giám sát nhìn thấy Tiêu Chiến, trong mắt nổi lên kinh ngạc, trong lòng nhịn không được khen một tiếng: " Tiểu Omega thật xinh đẹp, Alpha của cậu nhất định rất yêu cậu, a, còn có chút quen mắt là sao nhỉ? "
Thông qua con đường tiến vào trong phòng trải nghiệm, trong nháy mắt cửa lớn mở ra, Tiêu Chiến kìm lòng không được nắm chặt tay Vương Nhất Bác.
Tuy nhiên, một giây sau, đôi mắt bị bịt kín bởi bàn tay ấm áp: " Nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra."
Đối với người chưa bao giờ lên phi thuyền, đột nhiên tới nơi này, bốn phía đều là vũ trụ mênh mông sâu thẳm, sẽ cảm thấy choáng váng là chuyện bình thường.
Tiêu Chiến chớp chớp mắt, lông mi mềm mại cọ vào lòng bàn tay đối phương, cảm giác ngứa ngáy tê dại nối liền thành sợi tơ trong lòng Vương Nhất Bác.
Tay Vương Nhất Bác từ từ buông xuống, Tiêu Chiến thật cẩn thận mở mắt ra, bầu trời đêm mênh mông vô tận, điểm xuyết những ngôi sao, có một số ngôi sao bị ánh sáng bao phủ phát ra hào quang giống như đang nhắc nhở mọi người tồn tại của nó, ngân hà xuyên qua từ phía đông, giống như là màn mỏng, buông xuống chân trời, theo gió lay động.
" Bắc Đẩu Thất Tinh." Tiêu Chiến chỉ vào một góc bầu trời sao, nơi đó có bảy ngôi sao lấp lánh, dọc theo Bắc Đẩu Thất Tinh là chòm sao Bắc Cực.
" Còn biết cái gì nữa? "
Tiêu Chiến nhẹ nhàng nhếch khóe môi, không có trả lời câu hỏi của hắn, ánh mắt lại giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Vương Nhất Bác cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ cậu.
Cuối cùng Tiêu Chiến cũng tìm được mục tiêu của mình, đó là một cái đuôi sư tử dài: " Bên kia là chòm sao của anh, chòm sao Sư Tử, là biểu tượng của sự ngông cuồng."
Lúc tiểu Omega nói lời này vẫn nhìn hắn, ánh mắt Vương Nhất Bác không phải màu đen nhánh, mà là màu vàng nâu, khi kích động sẽ chuyển sang màu hổ phách trong suốt của dã thú, bên trong trầm tĩnh ôn nhu phản chiếu bóng dáng của cậu.
" Tại sao lại biết những điều này?" Khi Vương Nhất Bác mở miệng, thanh âm có chút căng thẳng, đáy lòng cũng tê dại.
Hắn có chút nhịn không được đi suy đoán mục đích chân chính của Tiêu Chiến khi đi ra ngoài lần này.
" Bởi vì những thứ liên quan đến sư tử em đều biết, ai bảo em thích nó chứ! "
Không rõ con sư tử này là ai, nhưng Vương Nhất Bác biết đây là một gợi ý.
Khóe môi nhếch lên, Vương Nhất Bác giơ tay nắm cằm Tiêu Chiến bá đạo hỏi: " Em muốn gì? "
" Bí mật nha, bất quá anh có thể đoán một chút." Tiêu Chiến bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, tiến đến bên môi hắn hạ xuống một nụ hôn, " Chúng ta đi thôi, còn có chỗ muốn đi! "
" Được." Vương Nhất Bác cười, trong mắt mang theo chờ mong.
Khi hai người đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải những vị khách khác tiến vào. Từ bên cạnh bọn họ lướt qua, tiểu Omega xa lạ bỗng nhiên kéo người bạn đời bên cạnh, kinh ngạc chỉ chỉ hai người đi qua.
" Làm thế nào? "
" Vừa rồi hình như là Nguyên soái?"
" Nhìn lầm đi, Nguyên soái làm sao lại tới nơi này, huống chi cùng hắn là ai, không phải là Tứ điện hạ chứ, hai người bọn họ đi cùng nhau, bên ngoài còn có thể bình tĩnh như vậy sao?"
"...... Có thể là em đã nhầm! " Tiểu Omega kia cũng không xác định chớp chớp mắt, sau đó ôm lấy bạn đời của mình, thân mật dựa vào, " Bất quá anh nói xem Nguyên soái cùng Tứ điện hạ có thể hẹn hò giống như chúng ta hay không? "
" Bọn họ hẹn hò hẳn là cũng sẽ không tới nơi này chứ?"
Dù sao nơi này cũng không phải là địa phương cao cấp gì. Huống chi Nguyên soái ngân hà gì mà chưa từng thấy qua!