Thanh Việt Quan

Quyển 1 - Chương 12: Kéo vào quan



Phương Thiện Thủy vừa vào trong quan, liền theo bản năng đến động Lang Gia sau núi, đi tới trước cửa động, mới phản ứng được không đúng, hôm nay đã xối máu gà rồi, y hiện tại hẳn là đi nghiên cứu [Luyện thi đại điển] mới phải, tại sao lại chạy đến nơi này.

Phương Thiện Thủy nhíu lại mi, thậm chí đốt một giấy phù vàng thí nghiệm, phát hiện thật sự không có loại bầu không khí trong ác mộng kia, mới ném nghi ngờ qua một bên, đi vào trong động.

Nếu đã đi tới nơi này, vậy vào xem sư phụ đi.

Thân hình Phương Thiện Thủy biến mất trong bóng tối của hang núi tối tăm, từ bên ngoài nhìn lại, giống như y bị một quái vật há to miệng nuốt vào bụng vậy, nhưng mà Phương Thiện Thủy đặt mình trong đó lại không cảm nhận được khác thường.

Sau khi Phương Thiện Thủy đi vào động, phù vàng y vừa đốt cháy sau lưng, từng luồng từng sợi tro tàn từ không trung chậm rãi bay xuống.

Lúc rơi trên mặt đất, lại đột nhiên giống như bị cái gì không biết tên nhóm lên, hóa thành một đốm lửa nhỏ, trạng thái bốc cháy có chút quái lạ như thủy tinh hòa tan trong không trung hư ảo.

*

Quan tài gỗ của sư phụ một ngày lại một ngày từ đen thành đỏ, hoa văn gỗ vốn rất tự nhiên trên quan tài, dần dần giống như bị in lại đường vân hình ngọn lửa thiêu đốt.

Kỳ lạ nhất là, những vân lửa này giống như sống vậy, tươi đẹp tỏa sáng, chạm tay vào nóng bỏng, dường như thỉnh thoảng sẽ lưu động, tạo thành hình vẽ một đám lông vũ màu đỏ, lông vũ trong hình đôi khi sẽ lay động, đốt lên từng ngọn lửa, giống như có thể từ trên quan tài đốt ra ngoài bất cứ lúc nào vậy.

Phương Thiện Thủy quan sát tỉ mỉ dọc theo quan tài, những vết vân lửa này, trong bút ký của các tổ sư cũng có ghi, như vậy có nghĩa quá trình luyện chế của y hẳn là không có xuất hiện sai lầm lớn. Chỉ là, đường vân ngọn lửa được ghi lại trong bút ký của các tổ sư cũng không sống động như vậy, càng không nói tới ngọn lửa nhìn qua giống như hình vẽ gì..

Từ cổ ngắn gọn, có lẽ tổ sư nghĩ cái này không tất yếu ghi chép, liền sót mất? Phương Thiện Thủy nhíu nhíu mày, chỉ có thể tạm thời chấp nhận suy đoán này.

"Sư phụ, gần đây người thế nào?" Phương Thiện Thủy nói với quan tài, nhưng mà vừa nói một câu, chính y lại tự im lặng không nói.

Sư phụ đều đã chết, còn có thể thế nào chứ? Đau đớn do bị luyện thi trận ngày ngày đốt hồn, nói không chừng ý thức đã sớm bị hủy hết.

Phương Thiện Thủy lắc đầu, xoay người định đi, vừa đi hai bước, chợt nghe thấy sau lưng có một tiếng "kẹt" truyền vào trong tai.

Bước chân rời đi của Phương Thiện Thủy chợt dừng, đứng thẳng vài giây không di chuyển, mới quay người lại nhìn.

Quan tài sau lưng vẫn yên lành, nắp quan tài cũng không bị mở ra.

Phương Thiện Thủy cẩn thận cảnh giác bốn phía, lại quay về trước quan tài, bàn tay vuốt ve kiểm tra bên cạnh, đại khái không khí trong quan tài bị thi khí hấp phụ, nắp quan tài đậy rất chặt, không có một chút dấu vết bị đẩy mở.

Kiểm tra rất lâu không ra vấn đề gì, Phương Thiện Thủy buông tay nói: "Sư phụ, con đi, ngày mai trở lại thăm người."

Phương Thiện Thủy xoay người rời đi lần nữa, sau đó vừa đi được hai bước, Phương Thiện Thủy đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không khí trở nên nặng nề, giống như có vô số sợi tơ vô hình quấn lên người, lạnh như băng, kéo dài không ngừng..

Phương Thiện Thủy đứng tại chỗ không thể động đậy.

Sau lưng có tiếng bước chân tới gần, bước chân dường như rất nhẹ, tiếng bước chân lại rất nặng..

Không ngừng tới gần.

Phương Thiện Thủy chỉ cảm thấy sau lưng là một mảnh âm hàn, giống như có khí lạnh từ hầm băng thổi mạnh vào lưng y.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân ngừng, Phương Thiện Thủy chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, nhưng y lại rõ ràng cảm nhận được, có người nào đang đứng sau lưng mình.

Phương Thiện Thủy không ngừng lẩm nhẩm tĩnh tâm quyết, nhưng mỗi khi đọc thêm một lần, đều cảm thấy sợi tơ vô hình quấn quanh càng sâu, thậm chí chui vào dưới da tay, quấn quanh mạch máu của y.

Lúc này, một cánh tay âm hàn, từ sau lưng Phương Thiện Thủy vòng lại.

Móng tay tím đen dài nhọn quen thuộc, sắc bén đặt trước ngực Phương Thiện Thủy.

Thấy bàn tay quen thuộc này, Phương Thiện Thủy không khỏi lại nhíu mày, y đây là lại bị kéo vào trong giấc mộng à.

Mới vừa rồi ở cửa động kiểm tra còn không phát hiện chút khác thường nào, chẳng lẽ là vào động rồi mới trúng chiêu?

Phương Thiện Thủy đang suy nghĩ, liền cảm thấy tóc đen như thác nước đổ xuống dưới, từng sợi từng sợi chảy xuống dọc theo cần cổ y, cần cổ đều là mềm nhẵn lạnh lẽo như nước, Phương Thiện Thủy không thể động đậy chỉ cảm thấy toàn thân đều vô thức phát run, giống như gặp phải thiên địch vậy, sau đó liền cảm thấy hơi thở nguy hiểm dựa sát vào kia nhô ra răng nanh, sắc bén mà đâm vào mạch máu bên cổ.

Phương Thiện Thủy bị đau, máu nhanh chóng chảy đi, rất nhanh làm y váng đầu hoa mắt, cảm giác sinh mệnh lực trôi đi quá chân thực, Phương Thiện Thủy thất kinh, chẳng lẽ y cũng không phải ở trong mộng?

"Sư, sư phụ.."

Người vùi ở cần cổ bỗng nhiên dừng lại, răng nanh rời khỏi người Phương Thiện Thủy, không đợi Phương Thiện Thủy may mắn, cần cổ bỗng nhiên ẩm ướt, lại là người sau lưng đang dùng đầu lưỡi, liếm lên vết thương bị cắn thủng trên cổ y.

Cảm xúc lạnh băng dính dính, da đầu Phương Thiện Thủy đều nổ.

Bị cắn còn nói qua được, dù sao sư phụ đã biến thành cương thi rồi, nhận máu không nhận người.

Nhưng mà, cắn xong còn liếm là cái tật xấu quỷ gì! Hơn nữa đầu lưỡi cương thi làm sao còn là ướt?

Không biết có phải khác thường trong lòng quá mạnh, Phương Thiện Thủy bỗng nhiên thoát khỏi trạng thái đứng yên bất động, mạnh vùng ra khỏi người sau lưng.

Phương Thiện Thủy đang chuẩn bị hất người trói buộc cắn mình ra, quay đầu lại lại phát hiện sau lưng căn bản không có người, quan tài cũng hoàn toàn không mở ra, giống như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác của y vậy.

Phương Thiện Thủy đưa tay xoa xoa chỗ bị cắn trên cổ, rất nhạt, nhưng quả thật có hai vết rách đang khép lại, chỉ là máu trên vết thương đã bị liếm đi.

Nhưng mà còn chưa được bốn mươi chín ngày, sư phụ không thể nào tự mình ra khỏi quan tài đâu?

Phương Thiện Thủy đi tới trước quan tài, lại vòng quanh quan sát một vòng, không có bất cứ khác thường nào, vẫn giống y như lần đầu tiên y muốn rời đi.

"Sư phụ, là người sao? Người ở đâu?" Phương Thiện Thủy gõ gõ nắp quan tài, lại quay ra bốn phía gọi, tiếng vọng lại phiêu đãng trong động, cũng chỉ có thanh âm của y, không có được bất cứ đáp lại nào.

Phương Thiện Thủy có ý muốn mở nắp quan tài ra, nhìn một chút xem sư phụ có còn ở trong hay không, nhưng nhớ tới di ngôn khi lâm chung của sư phụ cùng với kiêng kỵ của luyện thi trận, tay Phương Thiện Thủy thật lâu không chuyển động.

Ngay khi Phương Thiện Thủy đang do dự, nắp quan tài bỗng nhiên tự động lên, di chuyển ken két ken két, Phương Thiện Thủy muốn lui lại, thân thể lại đột nhiên không thể nhúc nhích, dưới chân giống như bị một cái tay duỗi ra từ dưới nền đất nắm lấy, mắt mở trừng trừng nhìn nắp quan tài mở ra từng chút trước mặt mình, mà trong quan tài -- trống rỗng không có gì?

Lúc này, sau lưng Phương Thiện Thủy thình lình bị người đẩy nhẹ một cái, ngã vào trong quan tài.

"Két.." Sau khi Phương Thiện Thủy ngã vào quan tài, nắp quan tài lại nhanh chóng tự động khép lại, không cho Phương Thiện Thủy bất cứ cơ hội phản ứng nào.

Trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, ngay cả Phương Thiện Thủy có thể nhìn ban đêm cũng không nhìn rõ được cái gì.

Phương Thiện Thủy lật người vỗ nắp quan tài, cách nắp quan tài kêu to: "Sư phụ, người tỉnh chưa? Người còn nhớ con không? Con là Thiện Thủy mà, người nhốt con vào làm gì?"

Chưa vỗ được mấy cái, Phương Thiện Thủy đột nhiên phát hiện, bên ngoài quan tài căn bản không có ai, bên cạnh y có người.

*

Lúc Phương Thiện Thủy tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng mình.

Ánh trăng mông lung từ cửa sổ mở chiếu vào trong phòng, [Luyện thi đại điển] lật được một nửa trên bàn cách đó không xa, đang lật nhẹ mép giấy trong gió đêm.

Phương Thiện Thủy hoàn toàn đã quên mình trở về phòng lúc nào, cũng đã quên mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ được trong mộng vừa rồi, y ở động Lang Gia, bị sư phụ kéo vào trong quan tài.

Tại sao lại làm loại mộng này? Phương Thiện Thủy không thể hiểu nổi.

Nếu như mộng chỉ là tâm ma mà nói, mơ tới sư phụ biến thành cương thi hút máu mình, cái này Phương Thiện Thủy có thể hiểu được, dù sao y vẫn luôn lo lắng sau này sư phụ sẽ không khống chế được giết người gặp rắc rối, cũng vẫn tràn ngập áy náy vì hành vi đao phủ của mình, thậm chí sợ sư phụ biến thành cương thi sinh ra ý thức mới, sẽ ghi hận y.

Nhưng trong mộng, sau khi sư phụ kéo y vào trong quan tài, cũng không lại hút máu y, chỉ là cùng y nằm song song trong quan tài, cũng không để ý đến y, giống như lại lần nữa biến về một thi thể không nhúc nhích được.

"Meo, ngao!" Trong đêm đen, đột nhiên truyền đến tiếng mèo mun kêu chói, cắt ngang Phương Thiện Thủy trầm tư.

Đây là tiếng cảnh cáo đặc hữu khi mèo mun phát hiện kẻ địch, lần trước nghe nó kêu như vậy, vẫn là vào lần đầu tiên gặp nhau, khi mèo mun phát hiện sư phụ y.

Phương Thiện Thủy biết, người y chờ rốt cuộc đã tới.

Bắt đầu từ lúc vừa quay về trấn Hoài Vân, Phương Thiện Thủy đã cảm thấy có người đang theo dõi mình, người hẳn là từ trên xe lửa đã để mắt tới y, mà từng có tiếp xúc với y trên xe lửa không nhiều, Phương Thiện Thủy có thể khẳng định, theo dõi y chính là đám trộm mộ kia.

Chỉ là Phương Thiện Thủy có chút nghĩ không ra, rõ ràng đám trộm mộ này đã tìm lại được ngọc thạch bị y cắt ngang nửa đường, vì sao vẫn còn gắt gao nhìn chằm chằm y không buông?

Còn có một tuần là sẽ hết thời hạn bốn mươi chín ngày thủ quan, hoàn cảnh trên núi Thanh Việt càng ngày càng không thích hợp ở lâu, tuy rằng không nghĩ ra nguyên nhân đám trộm mộ kia để mắt tới mình, nhưng không giải quyết những người này, Phương Thiện Thủy không thể yên tâm rời núi Thanh Việt.

*

Hầu tử mang theo một đám người, nhân lúc nửa đêm lẻn vào núi Thanh Việt.

Vài ngày trước khi lẫn vào các công nhân trồng cây, Hầu tử đã tìm tòi rõ ràng địa hình trên núi, còn lặng lẽ để lại cho mình chút ghi nhớ, hôm nay nhân lúc trời đêm lên núi, không mảy may hàm hồ.

Những người Hầu tử dẫn theo này mặt mũi hung dữ, ngược lại còn có vẻ hung ác hơn nhóm Lâm nhị, trong tay những người lên núi này đều cầm thứ, thậm chí trong hòm còn có súng.

"Anh Hầu, trong núi này thật sự có mộ lớn?"

Hầu tử: "Tỉ lệ tám phần mười."

"Đi, vậy thì làm một chuyến. Trên núi không phải một tiểu đạo sĩ sao, nghe nói núi này là đất tư nhân của cậu ta, vậy thì tốt, giết chết cậu ta, sẽ không có những người khác đến vướng tay vướng chân nữa, chúng ta có thể từ từ tìm!"

"Nhưng mà, không phải anh Hầu nói Lâm nhị cũng phát hiện tình huống nơi này sao?"

Hầu tử: "Ông ta hiện tại không phân thân ra được, đây là cơ hội của chúng ta."

"Đúng, Lâm gia ăn mảnh lợi hại như vậy, chờ bọn họ cũng tới, nào còn có phần chúng ta, theo anh Hầu làm!"

Lần này Lâm gia lấy được thu hoạch từ trong mộ lớn nhà Thương, toàn bộ người trong vòng đều đố kị đến đỏ mắt, nếu không phải Lâm gia thực sự không thể trêu vào, đã sớm bị người nuốt sống.

Lúc này có thể cướp được một ngôi mộ lớn từ trong tay Lâm nhị, mấy người kích động hận không thể lập tức đào núi Thanh Việt đến đáy lật lên trời.