“Khanh Đại ca, lần này ta cũng phải đi tham gia đại hội võ lâm, nếu như ngươi không để ý, ta có đi chung với ngươi chứ?” Tạ San Hô nhìn Khanh Ngũ không chuyển mắt.
“Được a.” Khanh Ngũ một bên nghiêng mặt một bên trả lời. Tiểu Thất cùng Triệu Đại Bảo bưng bát, nhìn Khanh Ngũ một bên ăn sườn lợn một bên tao nhã lừa gạt bạn nhỏ nhà người ta. Tạ San Hô thế mà ở trong này cho tới giờ ăn, ở lại đây ăn chực cơm trưa.
” San Hô lâu của ta, cũng kết liên minh cùng với Khanh Gia bảo được không?” Tạ San Hô si ngốc nhìn Khanh Ngũ gặm sườn. Ngũ thiếu thực tao nhã, ngay cả gặm sườn cũng tao nhã như vậy. Vì thế hắn thất thần mà nói: “Khanh Đại ca, ta cũng phải ăn cùng ngươi…”
Khanh Ngũ đang chờ chính là hai chữ “liên minh”, bám vịn San Hô lâu, từ nay về sau Tạ Minh Châu cũng đừng có mơ chỉ lo thân mình, hai huynh đệ Tạ gia đã định trước bị Khanh Ngũ ăn đến gắt gao.
Triệu Đại Bảo thì đem chất lỏng nào đó thả vào trong các chén nhỏ nào là thịt, sườn lợn, rau thơm, trứng gà, gà ti, nước sốt đặt ở trên bàn mỗi một chén đều rót vào cho hắn, còn cố ý đổ vào phân lượng rất nhiều, kết quả Tạ San Hô sắp no muốn chết.
Tiểu Thất ngồi một bên cười u ám.
Tạ San Hô bắt chước theo tượng thần kết quả là, không chịu nổi nữa, bị Khanh Ngũ phái người nâng trở về.
“Tiểu Thất, chúng ta đi nhìn thử tình trạng Tào sư phụ như thế nào đi!” Khanh Ngũ tiễn bước Tạ San Hô, đột nhiên mở miệng nói.
“Được rồi…” Tiểu Thất có chút chần chờ, đã nhiều ngày suy nghĩ, Tào sư phụ dù sao cũng là người có công ơn nuôi dưỡng với mình. Ngày ấy những lời hắn nói với mình nói, hình như có không ít chỗ đáng ngờ, hắn vẫn luôn chờ Tào sư phụ tỉnh lại để hỏi rõ ràng, nhưng lại sợ có được đáp án vẫn vô tình như vậy.
“Yên tâm, ta khẳng định, Tào sư phụ không phải là người giống như lời hắn tự mình nói đâu.” Khanh Ngũ dường như có thể nhìn thấu tâm tư Tiểu Thất, an ủi.
Hai người vì thế cùng nhau đi tới đình viện Triệu Thanh, bốn phía xung quanh đều là hòn non bộ rừng cây, cực kỳ yên tĩnh, từ khi bảo chủ ra lệnh, ai cũng không được tùy ý tới gần nơi này.
Khanh Ngũ lần này tâm huyết dâng trào, ấy vậy mà rời khỏi xe lăn, tự mình chống quải trượng, được Tiểu Thất dìu đỡ từng bước thong thả đi tới. Trong rừng con đường nhỏ vốn quanh co uốn lượn, gập ghềnh lên xuống, Khanh Ngũ bước chân tập tễnh, run rẩy đu đưa, hao hết sức lực mới có thể nâng bước, tư thế tuyệt đối chưa thể được coi là xinh đẹp. Tiểu Thất thì cẩn thận vòng ôm thắt lưng của hắn, nhìn thấy Khanh Ngũ khó có thể vượt qua kênh trũng, hắn ôm lấy thắt lưng Khanh Ngũ, kéo mang đi qua.
Đợi đến khi đi đến trước phòng Triệu Thanh, cũng không biết đã mất bao.
Triệu Thanh thấy Khanh Ngũ tự mình đi tới, nhanh chóng gọi đồ đệ Phấn Viên Phấn Cao dọn chỗ cho Khanh Ngũ. Khanh Ngũ lần đầu tiên dùng hai chân đi xa được như vậy, ghế dựa đưa đến, liền đặt mông ngồi co quắp, hai cái đùi mềm nhũn lệch qua một bên. Tiểu Thất vội vàng ngồi xổm xuống giúp hắn kéo hai chân lại. Triệu Thanh nhịn không được nói: “Ngũ thiếu, ảnh vệ thật sự để tâm tới ngũ thiếu.”
“Triệu hộ pháp, ta đến xem tình huống Tào sư phụ như thế nào.” Khanh Ngũ đỡ tay vịn ghế dựa nói.
Triệu Thanh nói: “Hắn bị thương rất nặng, hơn nữa, gần đây ta phát hiện hắn còn trúng độc.”
“Trúng độc?” Khanh Ngũ ngạc nhiên nói.
“Phải là lúc hắn bị Tiểu Thất đả thương, trong khoảng thời gian nằm trên đỉnh núi kia, hắn bị người hạ độc, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu làm cho hắn đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.” Triệu Thanh nói, “Loại độc chất này cực kỳ quỷ dị, độc tính không thể xác định, rất khó có thể chẩn đoán bệnh. Ta đã dùng mấy loại phương pháp mới tạm thời áp lực độc tính trên người hắn, nhưng mà vẫn chưa có thể tỉnh. Có thể thấy được, người hạ độc cũng không muốn lấy mạng của hắn, cũng không muốn Tào sư phụ nói ra sự thực.”
Khanh Ngũ suy nghĩ một lát, nhân tiện nói: ” Người hạ độc nhất định biết kế hoạch của Tào sư phụ, lại không nhằm vào ta cùng Tiểu Thất, cũng không lấy mạng Tào sư phụ, trái lại chỉ làm khiến hắn tạm thời không thể tỉnh dậy, có thể thấy được rất nương tay với Tào sư phụ, cũng không muốn kinh động chúng ta, chỉ muốn mọi chân tướng bị chôn vùi.
Người hạ độc lựa chọn để cho Tào sư phụ hôn mê bất tỉnh, đủ để thấy rõ lúc ấy hắn không tiện, bằng không đã trực tiếp mang Tào sư phụ đi, hiện tại hẳn là cũng đang tìm cách từ phân đường Khanh Gia bảo đoạt lấy hắn. Một khi đã như vậy, không bằng cứ thuận theo đối phương.”
“Ngũ thiếu quả là sắc bén, chỉ nghe ta nói một câu, thế nhưng nghĩ ra rất nhiều vấn đề khúc chiết.” Triệu Thanh ôm cánh tay đáp, “Một khi đã như vậy, là muốn dùng Tào sư phụ làm như mồi sao?”
“Đúng vậy. Cũng là chờ người nọ đến, không bằng thả ra tin tức, nói Tào sư phụ đã tỉnh, người trong tối kia tất nhiên không thể bình tĩnh nỗi, ngay tức sẽ xuất hiện.” Khanh Ngũ nói.
“Vậy ta đây phái hai đồ đệ nhà ta bố trí chuyện này.” Triệu Thanh nói. Phấn Viên cùng với Phấn Cao hai thiếu niên tuấn tú giờ phút này rất ngoan ngoãn đứng ở phía sau sư phụ. Phấn Cao đôi mắt quay tròn khôn khéo xoay vòng, vẫn đang đánh giá Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất, bị Phấn Viên nghiêm túc đạp một chân: “Không được nhìn lung tung!”
Phấn Cao ủy khuất bỉu môi, lui về sau lưng sư huynh.
Khanh Ngũ đang muốn đứng dậy xem Tào sư phụ, có điều mới vừa chống tay vịn đứng lên, hai chân khó có thể ổn định, lảo đảo muốn té, Tiểu Thất cùng với Triệu Thanh vội vàng mỗi người một bên đỡ lấy hắn, đem hắn đặt lại trong ghế dựa. Phấn Cao nhỏ giọng nói với sư huynh: “Thật đáng tiếc, ngươi xem ngũ thiếu kia mới vừa lời nói nói lộ rõ là một người thông minh, cố tình là một người què.”
Vì thế lại bị sư huynh nghiêm túc trừng, đạp một cước: “Câm miệng! Đừng có nói lung tung!”
Triệu Thanh nhìn ra Khanh Ngũ tự mình đi được xa như vậy tới đây, nhất định không thể nào còn sức lực để tự mình đi nữa, cho nên bảo hai đệ tử nhà mình nâng ghế dựa đem Khanh Ngũ nâng vào trong phòng Tào sư phụ. Tào sư phụ nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, giống như đang ngủ say, mặt mày vẫn là hình dáng Tiểu Thất quen thuộc lúc trước, Tiểu Thất mắt buồn bã, tư vị trong lòng rất phức tạp.
“Khí tức ổn định, chỉ cần giải độc là hắn có thể tỉnh đi.” Khanh Ngũ xem xét một hồi rồi mới nói.
Triệu Thanh bảo: “Vết thương bên ngoài cũng đã khép miệng lại, nội thương từ lúc ta điều trị, không vấn đề.”
“Vậy là tốt rồi.” Khanh Ngũ quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh, “Nơi đây bốn phía là rừng rậm, vừa lúc có thể bố trí trận pháp.”
Vì thế Tiểu Thất hỗ trợ Triệu Thanh bày trận, Khanh Ngũ thì ngồi ở một bên nghỉ ngơi, Phấn Viên cùng Phấn Cao theo mệnh lệnh sư phụ bóp chân mát xa cho Khanh Ngũ. Khanh Ngũ khoác thảm nhung, dựa vào ghế nằm, để tiện cho Phấn Cao bọn họ vừa vặn mát xa, chỉ một lát sau liền thoải mái đến nhắm mắt lại, ngủ rồi.
Đợi đến khi Tiểu Thất trở về, chỉ thấy Khanh Ngũ đã ngủ say sưa. Triệu Thanh ra ý bảo hắn không cần đánh thức Khanh Ngũ, hắn từ trong tủ treo quần áo lấy ra một cây nhang an thần đốt, đặt ở bên cạnh Khanh Ngũ, để Khanh Ngũ nương ngủ ngon, còn mình thì mang theo Tiểu Thất đến hành lang, để tránh hít phải hương an thần là buồn ngủ.
Đứng một lát, hương an thần cũng cháy hết, Tiểu Thất mới vào trong nhà chính,vừa thấy Khanh Ngũ quả nhiên ngủ sâu, đang muốn ôm cả thảm lẫn Khanh Ngũ về.
“Tiểu Thất, ăn quạ đen nướng.” Khanh Ngũ đột nhiên nằm ở trên đầu vai của hắn nói lời vô nghĩa.
Tiểu Thất mặt đen, Triệu Thanh không rõ hỏi: “Nướng quạ đen?”
“Không, không có gì!” Tiểu Thất hắc hắc cười gượng, không ngờ Khanh Ngũ lại ồm ồm nói: “Thịt tươi ăn… Ăn ngon… Ta nướng …”
Nướng cái quỷ ngươi a a a a a! Tiểu Thất trong lòng hò hét, quăng chết người nha! Vì thế vội vàng nói lời tạm biệt với Triệu Thanh không rõ ra sao, cõng Khanh Ngũ một đường chạy chậm trốn vào sân nhà mình.
An thần hương chính là vị thuốc bí mật trong Thương Minh giáo, có hiệu quả an thần, cũng nhưng dùng làm mê hương, mới vừa rồi Triệu Thanh cảm tình Khanh Ngũ mấy ngày gần đây bôn ba vất vả, sợ hắn không ngủ ngon cho nên mới dùng một chút giúp cho hắn ngủ yên.
Đem Khanh Ngũ cõng vào trong phòng ngủ của hắn, vứt ở trên giường, Triệu Đại Bảo qua đây hỏi: “Khanh Ngũ làm sao vậy?”
“Ngủ như chết mà thôi.” Tiểu Thất cười hắc hắc, không có ý tốt hỏi, “Triệu Thanh cho chút hương an thần, làm hắn ngủ rất say.”
“Nha!” Triệu Đại Bảo cũng không có ý tốt mà cười rộ lên, “Vậy hiện tại hắn không phải ngủ như lợn chết rồi đi?”
“Đúng vậy.” Tiểu Thất gật đầu bóp khuôn mặt Khanh Ngũ.
“Ta cũng muốn.” Triệu Đại Bảo đôi mắt trông mong nói.
“Vậy bóp đi a!” Tiểu Thất cười hắc hắc.
“Vậy bổn tọa cũng có thể bóp sao?” Tạ Minh Châu đột nhiên hiện ra—— hắn đã chờ tính sổ Khanh Ngũ từ sớm!
“A!” Tiểu Thất hoảng sợ.
Vì thế ba người tranh cãi ầm ĩ một hồi, cuối cùng cũng đạt thành thỏa thuận, chơi đoán số quyết định thứ tự bóp mặt Khanh Ngũ.
Tạ Minh Châu tuy cảm thấy trò này ngốc không chịu nổi, nhưng vẫn là gia nhập vào.
Tiểu Thất đầu tiên, Triệu Đại Bảo thứ hai, Tạ Minh Châu thứ ba.
Tạ Minh Châu không đợi được nữa, kéo Tiểu Thất cùng Triệu Đại Bảo ra, còn thì làm trước, rất bận rộn hai tay một tay mỗi bên, nắm hai má mềm mềm của Khanh Ngũ mà nắn bóp.
“Ngu ngốc! Không được dùng sức a! Không cần bóp đau chủ nhân nhà của ta! Trên tay ngươi không có dính độc dược đi! Ngươi cắt móng tay chưa! Rửa tay chưa!” Tiểu Thất đứng một bên quang quác quang quác kháng nghị.
“Câm miệng! Đừng quấy rầy bổn tọa!” Tạ Minh Châu kêu gào, hai tay cứ như vậy nào nắn nào véo nào bóp, dung nhan tuyệt sắc Khanh Ngũ đã bị kéo ra một cái biểu tình rất buồn cười, “Ha ha ha ha ha!!” Tạ Minh Châu cười đến chảy nước mắt. Đam Mỹ H Văn
Nhưng không ngờ động tĩnh lần này làm kinh động tới Khanh Ngũ công lực thâm hậu, trong quá trình Tạ Minh Châu đang nắm mặt thì Khanh Ngũ mở mắt.
“Tuyết… Minh… Tổ! ( Tạ Minh Châu)” Khanh Ngũ bởi vì mặt bị kéo căng, mơ hồ không rõ mà cả giận nói.
Lập tức, một màn đáng sợ đã xảy ra. Chỉ thấy Khanh Ngũ ra tay như điện, một cái túm được Tạ bả vai Minh Châu, Tạ Minh Châu từ bên trong khiếp sợ không kịp đề phòng, chỉ thấy Khanh Ngũ dùng sức lôi kéo, dồn sức túm đầu.
Tiểu Thất cùng Triệu Đại Bảo sợ hãi nhìn Tạ Minh Châu bị Khanh Ngũ dùng phương thức húc đầu trực tiếp hôn mê, té trên mặt đất.
Cái ót này đến tột cùng là cứng rắn cỡ nào a a a a a! Đầu Khanh Ngũ là kim cang lực sĩ sao!!!
“Tiểu Thất!!!! Triệu Đại Bảo!!!!” Tiếng rống giận của Khanh Ngũ vang vọng nửa sơn trang.
Khiển trách cấp dưới.
Thân là chủ nhân ắt phải từng làm một lần.
Sáng sớm, không khí áp lực đè nén gian phòng.
Tạ Minh Châu bị Khanh Ngũ phái người nâng về Thương Vân Châu đình.
Triệu Đại Bảo lấy cớ rửa chén nơm nớp lo sợ chạy trốn, mà Tiểu Thất thân là đầu sỏ gây tội, thì ủ rũ cúi đầu đứng ở trước mặt Khanh Ngũ.
Khanh Ngũ cầm trong tay một cây roi nhỏ, vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm Tiểu Thất.
“Nói đi, nhóc thúi, đánh chỗ nào trước?” Khanh Ngũ đem cây roi vỗ nhẹ hai cái ở lòng bàn tay, giọng điệu âm hiểm độc ác không giống ngũ thiếu bình tĩnh tĩnh xinh đẹp ngày thường, mà giống một lão địa chủ.
“Mông đi… Không, hay là chân đi…” Tiểu Thất cúi đầu nói, “Có thể không đánh hay không?”
“Không đánh ngươi lại bay lên trời!” Khanh Ngũ tức giận nói, “Rồi có thể chạy đến lên đầu chủ nhân mà ngồi!”
“Ta sao đi nữa cũng không có khả năng chạy lên trên đầu ngươi ngồi mà…” Tiểu Thất (⊙⊙) bắt bẻ lại.
“Câm miệng! Xoay người sang chỗ khác!” Khanh Ngũ nghiêm khắc quát lớn.
Tiểu Thất quệt mồm chậm rãi xoay người, còn đem mông vểnh đến.
Chỉ thấy Khanh Ngũ giơ cây roi lên, vững vàng dừng sức quất xuống, chỉ vang lên một tiếng giòn tan. Tiểu Thất theo phản xạ quát to ‘a nha’ một tiếng, tiếng động tĩnh kia làm Triệu Đại Bảo ở bên ngoài nghe lén sợ tới mức cả người run run —— má ơi! Đánh Tiểu Thất xong thì sẽ đến phiên mình! Vì thế lòng bàn chân vội vã bôi dầu, nhanh chóng vút chạy rất là xa rất là xa.
Tiểu Thất hét xong, đột nhiên phát hiện mông mình một chút cũng không đau.
Nhìn lại, chỉ thấy Khanh Ngũ quất xuống cái băng ghế bên cạnh hắn chứ đâu!
Thằng nhóc này nhất thời nhịn không được nhếch miệng —— Khanh Ngũ quả nhiên không nỡ xuống tay!